Chương 27
Chương 27
Sợi xích vẫn chưa đứt, nhưng đã cong vẹo, có chỗ bung ra.
“Này! Tôi nghĩ chỉ cần đập thêm vài cái nữa thôi! Đợi chút!”
“Trời ơi, đúng là đồ ngốc…”
Nghe tôi nói, Yoon Jae chỉ biết lẩm bẩm. Tôi bĩu môi, vẫn tiếp tục lấy đá đập vào ổ khóa.
Ai ngốc chứ? Chính cậu không nhận ra chữ viết tay của tôi còn gì!
Tôi gần như chắc chắn ai là người đứng sau vụ này. Ở trường này, chỉ có duy nhất một kẻ thù ghét cả ba chúng tôi đến mức có thể làm chuyện này.
Sao mà bị dắt mũi bởi trò trẻ con như vậy chứ…
Tôi tin Jang Eui Yeol là người hiền lành, nhưng Jung Yi Joon thì… đầu óc thật sự có hơi… chậm.
“Cậu có dị năng mà đến cái xích cũng không phá nổi à?”
“Cái gì? Nhìn cái tòa nhà này xem, sắp sập đến nơi rồi còn gì…”
“…Cái gì kia?”
“Hả?”
Yi Joon vừa định phản pháo thì Eui Yeol ngập ngừng, khiến cậu ấy im bặt. Hai người bên trong bắt đầu nhìn quanh, hoang mang.
“Có chuyện gì? Có con gì bò ra hả?”
“Không… Hình như…”
Không khí bất ngờ nứt ra, một khe hở xuất hiện giữa không trung. Nhưng vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả hai chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác. Rồi đột nhiên, khe nứt mở rộng và hút Yi Joon vào trong với một lực cực mạnh.
“Áaaa! Cái quái gì thế này?!”
“Yi Joon à!”
“Cái gì vậy?!”
Eui Yeol hốt hoảng túm lấy tay Yi Joon để kéo lại, nhưng sức hút quá lớn khiến cả hai bị kéo vào trong. Khi họ biến mất hoàn toàn, không còn nghe thấy tiếng hét nào nữa.
“Này! Jung Yi Joon! Jang Eui Yeol!”
Tôi hoảng hốt gọi lớn nhưng không có hồi đáp. Họ không phải kiểu người đi trêu chọc người khác bằng mấy trò đùa nhạt nhẽo thế này. Tôi càng thêm sốt ruột, ra sức đập vào xích.
Cuối cùng, sau khi bẻ cong được khúc xích, tôi mở cửa ra và trông thấy thứ gì đó như một cánh cổng đang trôi lơ lửng trong không gian, toạc ra như bị xé rách, tỏa ánh sáng xanh mờ nhạt.
—
“Chuyện… này là sao…”
Tôi thấy choáng váng.
Một thứ lẽ ra không tồn tại lại đang hiện hữu trước mắt tôi.
“Không thể nào… Sao cánh cổng lại mở ra lúc này…?”
Cổng – nơi kết nối với một chiều không gian khác. Thực chất, nó là kết quả của sự va chạm giữa hai thế giới, làm rách lớp màng vốn chắn giữa chúng. Khi một người mang dị năng xuất hiện, cổng sẽ mở. Nhưng vấn đề là…
“Cánh cổng đầu tiên… đáng lẽ phải xuất hiện ở châu Âu cơ mà…”
Nếu tôi nhớ không nhầm, trong nguyên tác, cổng đầu tiên mở ra ở châu Âu – khoảng hai năm sau. Lúc đó rơi đúng kỳ nghỉ, rất nhiều du khách bị kẹt lại trong đó, thương vong lớn.
Nhưng nhờ sự kiện ấy, xã hội bắt đầu công nhận giá trị của những người có dị năng – những người vốn bị né tránh. Cùng lúc, vật liệu từ bên trong cổng trở thành nguồn tài nguyên quý báu, tạo nên thời đại của những người săn dị vật.
Thời đại đó… chưa bắt đầu. Nhưng tại sao…?
Chân tôi mềm nhũn, tôi suýt quỵ xuống.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra ngay trước mặt mình…”
Tôi gần như bật khóc vì áp lực đè nén suốt bao lâu nay. Mọi chuyện đến quá nhanh – quá bất ngờ.
“…Không lẽ là do tôi?”
Không phải là tôi cố gắng đổ lỗi, nhưng nếu tôi không xuyên vào đây, nếu người đang sống trong thân thể này vẫn là Ki Yoon Jae thật sự…
“Thì cậu ta đâu thể nào phát hiện ra cánh cổng này.”
Tòa nhà này đã cũ đến mức bị bỏ hoang, chỉ còn trên kế hoạch cải tạo. Cái nơi vốn là nhà kho này thật ra từng là một phòng học của khu cũ.
Nếu tôi không mâu thuẫn với Go In Hyuk, cậu ta đã không nhốt hai người kia lại. Và nếu không có ai ở đây, cánh cổng sẽ cứ thế mở ra mà không ai hay biết.
Tất cả là lỗi của mình.
Hiệu ứng cánh bướm… chỉ một thay đổi nhỏ thôi, cũng đủ để làm lệch hướng mọi chuyện.
Giờ tôi phải làm sao? Hội của tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi chỉ mới tập hợp người, huấn luyện cơ bản, chưa thể ứng chiến ngay.
Tôi cũng không biết cấp độ của cánh cổng này là gì…
Nó không hề xuất hiện trong nguyên tác. Vì là cánh cổng đầu tiên, cũng chưa có hệ thống đánh giá chính thức.
Nếu nó ở cấp độ 0 – an toàn – thì không sao. Nhưng nếu là cấp 10…
…Tôi chết chắc.
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên mình xuyên vào đây – cái khoảnh khắc cận kề cái chết, tuyệt vọng bao trùm tứ phía.
Cơ thể tôi run lên, tôi gần như không điều khiển được chính mình. Trong đầu tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất: làm ngơ và rời khỏi đây.
Nhưng… còn nhân vật chính thì sao?
Trong truyện gốc, nhân vật chính chưa từng gặp nguy hiểm liên quan đến cổng cho đến tận năm 20 tuổi – lúc thức tỉnh dị năng. Tôi còn nhớ rõ cậu ta từng nói: “À, ra đây là bên trong cánh cổng hả.” – khi bước vào cổng an toàn cấp 2.
Chẳng những nhân vật chính… còn cả Jung Yi Joon nữa.
Cậu ta tuy có dị năng mạnh, nhưng chẳng biết gì về cổng cả. Nếu bị hút vào, chưa biết chừng sẽ bị thương… hoặc tệ hơn – bỏ mạng vì không biết cách xoay xở.
Tôi cứ thế mặc kệ được sao?
Dù Yi Joon có khó ưa, nhưng cậu ta vẫn luôn quan tâm tôi – dù ngoài miệng hay chửi thề.
Và nếu nhân vật chính gặp chuyện… ai dám chắc mạch truyện sẽ không lệch hướng?
“Haa…”
Tôi quay lưng lại, rút điện thoại ra. Tín hiệu liên lạc bị nhiễu vì năng lượng từ cổng tỏa ra – điều này khiến mọi thiết bị đều vô dụng.
Tôi gọi cho Ki Hyun Joo – người duy nhất tôi tin có thể xử lý chuyện này.
– “Vâng, Yoon Jae.”
“Nghe này, chuyện khẩn cấp lắm.”
Tôi kể sơ qua tình hình. Không khí bị xé toạc, hai người bị hút vào trong một chiều không gian khác.
“Triệu tập những người có điểm huấn luyện cao nhất. Trang bị đầy đủ rồi đưa họ tới khu nhà cũ ở trường Sungwoon.”
– “Được. Một tiếng… không, tôi sẽ có mặt trong vòng 30 phút.”
“Tốt. Và… tôi sẽ không thể liên lạc lại được nữa.”
– “Gì cơ?! Đừng nói là… cậu định tự mình vào đó à?”
Ki Hyun Joo lập tức phản đối. Cô bảo tôi cứ ở yên đấy để cô tới. Nhưng tôi cúp máy.
Vì không ai ở đây… hiểu rõ chuyện này hơn tôi.
Họ cần tôi.
Dù tôi không có dị năng, dù tôi có thể trở thành gánh nặng…
Nhưng còn hơn là không làm gì cả.
Tôi đút điện thoại vào túi, quay người, bước thẳng về phía cánh cổng.
Và rồi, tôi bước vào bên trong.
—
“Mẹ nó…”
“Đây là chỗ quái nào vậy…” – Yi Joon lẩm bẩm, nhìn lên bầu trời đỏ như máu.
Chỉ vài phút trước, cậu ta vẫn còn trong một nhà kho cũ giữa trung tâm thành phố. Giờ xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp, cây nào cây nấy to lớn lạ thường, như thể bị nuốt vào rừng nguyên sinh.
Không nóng cũng chẳng lạnh. Quần áo mùa thu – xuân cậu đang mặc cũng không khiến cậu thấy khó chịu.
“Đây là đâu… vậy?”
“Tôi cũng không biết.”
Cậu trả lời khi thấy Eui Yeol đang ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trong lòng Yi Joon thoáng có chút áy náy. Nếu không vì Eui Yeol nắm lấy tay cậu lúc bị hút vào, có lẽ cậu ta đã không bị kéo theo.
Khe nứt đã biến mất. Giờ đây chỉ còn lại hai người họ.
Yi Joon rút điện thoại, nhưng màn hình vẫn báo mất tín hiệu.
Giữa hoàn cảnh này, thứ duy nhất cậu có thể tin tưởng chính là sức mạnh của bản thân.
Thấy năng lượng trong lòng bàn tay vẫn vận hành bình thường, Yi Joon xiết chặt tay rồi nói:
“Này, đi thôi.”
“Hả? Đi đâu? Hay là cứ ở đây sẽ an toàn hơn…”
“Cậu cứ ở đó đi nếu muốn. Tôi thì phải tìm đường ra.”
Eui Yeol ban đầu còn lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu. Cậu không muốn ở lại một mình.
“Ở một mình… có hơi sợ.”
“Nhìn ngu ngu thế mà cũng biết sợ hả?”
Yi Joon vừa trêu thì – bụp – một người rơi xuống từ trên không.
“Á…!”
“…Yoon Jae?!”
“Cậu bị gì vậy? Sao lại nhảy vô đây, đồ ngốc?!”
“Đau quá…”
Là tôi.
Tôi rơi xuống ngay giữa hai người, khiến Yi Joon há hốc miệng nhìn. Nhưng khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cậu ta nổi đóa.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Vy
Trans: Sẻ