Chương 6
CHƯƠNG 6
Tim tôi lại đập thình thịch. Mới chỉ một ngày trôi qua. Không, thật ra còn chưa tới một ngày—chỉ vài tiếng kể từ khi tôi trở thành Ki Yoon Jae.
Gã thần chết tiệt kia vẫn chưa hồi đáp lời cầu khẩn của tôi. Nếu hắn không định đưa tôi trở lại, thì tôi sẽ phải sống với thân phận Ki Yoon Jae này.
Tôi… có thể sống tới năm hai mươi sáu tuổi trong thân xác này sao?
Khoan đã, chẳng lẽ tôi không thể nói toạc ra là mình không phải Ki Yoon Jae?
Sao tôi không thử nói rằng mình xuyên tới đây và chẳng phải Ki Yoon Jae? Biết đâu người ta sẽ giúp tôi tìm cách quay về? Họ cần Ki Yoon Jae, đâu cần một kẻ vô dụng như tôi…
Hay là thử xem?
Đúng lúc ấy, tôi đang ở một mình với Ha Hyun Seo. Cậu ta là người trẻ nhất trong số các dị năng giả, và trong nguyên tác, Ha Hyun Seo không tham gia vào việc sát hại Ki Yoon Jae.
Đôi mắt đen láy của Ha Hyun Seo nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi không rõ người khác thế nào, nhưng… có thể nói cho cậu ta biết không? Có lẽ cậu ta sẽ hiểu được tình cảnh của tôi.
Khi tia hy vọng bắt đầu le lói, tôi quyết định gom hết can đảm.
“Hyun Seo…”
“Vâng, Hyung?”
“Tôi thật ra…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu “Tôi không phải là Ki Yoon Jae”.
【CẢNH BÁO】
【Thần ban cho người chơi kỹ năng “Tiên cảm” và “Tiên tri.”】
【Không thể từ chối.】
Ngay khi hệ thống hiện lên trước mắt, một cửa sổ tải xuống bật lên. Khác với phần hướng dẫn, lần này không có lựa chọn nào cả. Thanh tiến trình bắt buộc tăng dần, hiển thị phần trăm tải xuống.
“Cái này là…”
【“Tiên tri” sẽ được kích hoạt khi “Tiên cảm” được khởi động.】
【Hãy dự đoán điều gì sẽ xảy ra nếu Ha Hyun Seo phát hiện ra cậu không phải là Ki Yoon Jae.】
【Đã kích hoạt!】
【“Tiên cảm” chuyển thành “Tiên tri.”】
【“Tiên tri” được phát lại theo thời gian thực.】
“…Hyung?”
Tôi dừng lại giữa chừng, và Ha Hyun Seo gọi tôi với gương mặt ngơ ngác. Tôi cũng bối rối không kém. Gì vậy? Sau dòng thông báo [Tiên tri], chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi mặc kệ lời gọi của Ha Hyun Seo, đảo mắt quanh phòng, nhưng vẫn chỉ có tôi và cậu ấy.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…
“Hyung, anh không sao chứ? Muốn em ra ngoài để anh nghỉ không?”
“À, không… tôi có chuyện muốn nói, Hyun Seo…”
“Vâng. Anh cứ nói đi ạ.”
Ha Hyun Seo tựa người vào giường và mỉm cười với tôi. Cử chỉ ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm—cậu ta trông như sẵn sàng lắng nghe mọi điều tôi nói.
Tôi im lặng một lúc để sắp xếp ngôn từ, rồi mở lời. Không còn đường lui nữa.
“Tôi không phải là Ki Yoon Jae.”
“…Hả?”
“Tôi thật ra… cũng không rõ nữa. Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở trong cơ thể này.”
Tôi tiếp tục kể, mặc cho Ha Hyun Seo kinh ngạc. Từ chuyện tôi bị nhập hồn, đến vị thần, đến cả việc tôi không biết làm cách nào để quay trở lại…
“…Nên, làm ơn… giúp tôi trở về.”
Ha Hyun Seo im lặng lắng nghe. Một hồi sau, cậu nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng.
Sự lo lắng và quan tâm trong mắt cậu biến mất. Tôi nổi hết da gà. Phản ứng đó khiến tôi cảnh giác.
“Vậy… anh không phải là Ki Yoon Jae Hyung?”
“Đúng vậy.”
“Anh không phải là Ki Yoon Jae Hyung?”
“…Hyun Seo?”
Đáng lẽ tôi nên nhận ra ánh mắt đó là lạ. Nhưng tôi quá đắm chìm trong bất hạnh của bản thân mà không để tâm.
Ha Hyun Seo nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm. Rồi cánh tay phải của cậu đột ngột phồng to và phủ đầy lông. Trong nháy mắt, bàn tay hóa thú với móng vuốt sắc bén đã đâm xuyên cổ tôi.
“Khự!”
Cơn đau dữ dội khiến tôi nghẹn thở. Những chiếc móng nhọn cứa qua cổ tôi như xé giẻ.
“Ha Hyun Seo, cậu đang làm gì vậy?!”
Tiếng hét của Ki Hyun Joo vang lên từ cánh cửa mở. Dù mắt tôi mờ dần, tôi vẫn thấy Ha Hyun Seo bất động, rồi đổ gục, máu phun ra từ cổ—giống hệt tôi. Khi tôi ngã xuống, Ki Hyun Joo đứng chết trân ở cửa.
A… bản khế ước.
Chính là điều khoản trong bản khế ước mà Ki Yoon Jae dùng để trói buộc các dị năng giả.
Nếu Ki Yoon Jae chết, những người ký khế ước sẽ chết cùng cách.
Ha Hyun Seo đã tấn công tôi, nên cũng phải chết theo. Còn Ki Hyun Joo—người không ký khế ước vì có quan hệ huyết thống—thì sống sót…
Còn những người còn lại…
Họ chắc cũng chết rồi. Thật xin lỗi…
Chỉ vì tôi đánh giá sai mà họ mất mạng. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy day dứt.
Nhưng vì tôi cũng đang chết, nên không chỉ mình họ chịu đau đớn.
…Thế còn nguyên tác thì sao?
Nếu phản diện cùng thuộc hạ chết sạch, thì cốt truyện sẽ diễn biến thế nào? Nghĩ về chuyện đó trong lúc hấp hối quả thật buồn cười, nhưng tôi không thể dừng lại được.
Tầm nhìn mờ đi, và tôi nhắm mắt. Mọi thứ kết thúc.
【Kết thúc phát lại “Tiên tri.”】
“Hyung?”
“Khụ…!”
Tôi ho sặc sụa và hít một hơi thật sâu. Ha Hyun Seo—người vừa chết trước mặt tôi—lại đang sống, chớp mắt nhìn tôi.
Cánh cửa mà Ki Hyun Joo từng mở cũng vẫn đóng chặt, trong phòng chỉ có tôi và Ha Hyun Seo.
“Hyung, anh định nói gì sao?”
“Ờ… ơm… không có gì cả…”
“Vậy à.”
“Như anh nói lúc trước, cảm ơn vì đã cứu anh. Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.”
“À~… không có gì đâu ạ.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói trong lúc bối rối. Ha Hyun Seo cười ngượng ngùng, má ửng hồng.
Khốn thật…
Nếu tôi tiết lộ mình không phải Ki Yoon Jae, tôi sẽ chết? Tôi cứ tưởng Ha Hyun Seo không góp phần giết Ki Yoon Jae vì cậu ta hiền lành.
Tôi lục lại thông tin về Ha Hyun Seo trong đầu. Trong mục từ điển nhân vật, có ghi:
【Từ điển nhân vật】
【Ha Hyun Seo: Người nhỏ tuổi nhất trong các dị năng giả. Rất thích Ki Yoon Jae—người đã đưa cậu ra khỏi trại mồ côi.】
Cậu ta chỉ là không có ý kiến gì với Ki Yoon Jae.
Không phải cậu ấy đủ ghét để giết, nhưng tôi đã sai khi cho rằng cậu ấy là người hiền lành. Cậu ấy trung thành với Ki Yoon Jae, nên ngay khi nghĩ rằng tôi “chiếm chỗ”, cậu ấy đã ra tay.
Sau khi đoạn tiên đoán kết thúc, phần hướng dẫn vẫn lơ lửng ở góc tầm nhìn cuối cùng cũng biến mất.
Dù tôi đã hoàn thành phần hướng dẫn từ lúc bị tấn công, nhưng nó chỉ biến mất sau khi tôi lỡ tiết lộ sự thật rằng mình không phải Ki Yoon Jae.
Nghĩa là sao chứ? Thần sẽ không can thiệp nữa? Nhức đầu quá…
Khốn thật…
Tôi cần thời gian để suy nghĩ lại mọi thứ. Nên tôi bảo Ha Hyun Seo rằng tôi muốn nghỉ ngơi. Cậu ta có vẻ thất vọng, nhưng vì thực lòng quý mến “Ki Yoon Jae”, nên đã lặng lẽ rời đi.
Tôi thật sự chỉ muốn cuộn tròn trên giường và trốn khỏi thực tại.
Nhưng không được.
Không còn thời gian để lẩn tránh nữa. Từ giờ trở đi, tôi phải hành động nếu muốn sống sót.
Tôi cần hệ thống hóa thông tin mình có.
Tôi đứng dậy, đi tới bàn, lấy một cuốn sổ trắng và cầm bút lên.
Đèn trong phòng tôi không tắt suốt nhiều ngày liền.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi tôi tự nhốt mình trong phòng để suy nghĩ.
May mắn thay, tôi chỉ có một cuộc hẹn quan trọng vào đúng ngày đầu tiên bị xuyên tới, nên sau đó chẳng ai đến tìm tôi, kể cả Ki Hyun Joo.
Cũng nhờ đang là kỳ nghỉ nên tôi không phải đến trường.
Tôi không thể để mọi thứ trôi đi như vậy.
Những gì tôi ghi trong cuốn sổ này chẳng khác nào lời tiên tri.
Rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, và cả thông tin về những người có liên quan.
Giờ này mà còn ở Hàn Quốc thì không ổn chút nào.
Trong mấy bộ tiểu thuyết fantasy, nhân vật xuyên không đôi khi dùng tiếng Hàn như một dạng mật mã, nhưng tôi thì không thể làm vậy—vì ở đây vẫn dùng tiếng Hàn.
Ai biết chữ Hangeul đều có thể đọc được những gì tôi viết. Vậy nên, cuốn sổ này trở thành thứ tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.
Những dị năng giả bên cạnh tôi…
Trong bang hội có rất nhiều dị năng giả, nhưng chỉ có năm người thường xuyên ở bên cạnh tôi.
Ki Hyun Joo, Ha Eun Seo, Ha Hyun Seo, Jung Yi Joon… và Kwon Jae Hyuk.
Ki Hyun Joo là chị họ đời thứ sáu—cháu gái của em trai ông nội tôi. Vì là người thân, nên chị ấy là người duy nhất không ký khế ước.
Ha Eun Seo (chị của Ha Hyun Seo), Jung Yi Joon và Kwon Jae Hyuk đều từ cùng một trại mồ côi. Ki Yoon Jae có thể tìm ra họ từ sớm vì đó là trại do Tập đoàn Sungwoon tài trợ.
“Không có bố mẹ thì dễ thao túng hơn.”
Khế ước chẳng khác nào một bản hợp đồng nô lệ.
Cha mẹ bình thường nào lại nỡ ký khế ước bán con mình để đổi lấy tiền?
Tất nhiên, cũng không thể nói là hoàn toàn không có… nhưng ít nhất một bậc phụ huynh bình thường sẽ không bao giờ làm vậy.
Nhưng bốn người kia không có cha mẹ. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi trại mồ côi.
Họ không biết nên làm gì, nhưng hẳn đã nghĩ rằng nếu được Tập đoàn Sungwoon bảo đảm công việc, thì cũng không đến nỗi tệ.
Thực tế thì suy nghĩ ấy đúng. Nhờ ở bên Ki Yoon Jae, họ có thể theo học cùng trường, thậm chí là trường tốt hơn.
Nhưng bốn người này lại mang những cảm xúc khác nhau với Ki Yoon Jae—và mỗi người đã có hành động khác biệt khi đi đến bước hủy khế ước và sát hại hắn ta.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Thw