Chương 8
CHƯƠNG 8
Vài phút sau, tôi rút tay lại.
“…Sao thế nhỉ?”
Tấm bảng chẳng hề phát sáng. Chẳng lẽ năng lực của tôi yếu đến mức không kích hoạt nổi?
Không thể nào…
Chuyện đó là điều không thể. Dù chỉ còn một hạt năng lượng nhỏ xíu, bảng vẫn phải sáng lên như đom đóm. Việc nó không phát sáng nghĩa là… hoàn toàn không có chút năng lượng nào cả.
Mình là người sở hữu năng lực mà, đúng không?
Tôi liếc sang cửa sổ kỹ năng vừa bật ra ở góc tầm mắt. Rõ ràng hiện lên hai kỹ năng được ghi nhận: [Thông Tin] và [Tiên Đoán]. Vậy mà bảng vẫn chẳng hề có phản ứng.
Chẳng lẽ có gì sai với bảng?
Không thể nào. Ki Hyun Joo không thể gửi nhầm đồ hỏng cho tôi. Cô ấy thậm chí còn không biết phải làm sao để làm hỏng thứ này nữa kìa. Vật này cho dù có bị chẻ làm đôi cũng không hư được.
“…Chịu luôn rồi.”
Tôi thở dài, cất tấm bảng cùng giá đỡ vào góc bàn. Không gửi trả cũng chẳng sao, mấy thứ này đâu có thiếu.
Tôi cố gắng gạt nó ra khỏi đầu, nhưng lạ thay, trong lòng vẫn cứ thấy bồn chồn. Thứ khiến tôi bất an từ trước đến giờ… vẫn chưa biến mất.
—
Kể từ hôm đó, tôi ru rú trong phòng, đọc đi đọc lại cuốn sổ tay ghi chép cốt truyện gốc. Những mảnh thông tin rời rạc được xâu chuỗi, sắp xếp lại cho gọn gàng.
Lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi toàn bộ các tuyến truyện như ăn sâu vào trí nhớ.
Tôi không rời cuốn sổ dù chỉ một giây, sợ có ai đó đánh cắp nó.
Tôi làm được như vậy, là bởi tôi chẳng bước chân ra khỏi phòng, né tránh cả thế giới bên ngoài.
Giờ thì mình đã thuộc nằm lòng hết rồi.
Khi đã nhớ như in từng câu chữ, tôi đốt luôn cuốn sổ. Dù khả năng đó rất nhỏ, nhưng nếu lỡ có ai sở hữu năng lực phục hồi vật thể thì sao? Thế nên, tôi còn cẩn thận dội tro vào bồn cầu.
Muốn phục hồi được, họ phải lần ra tro trong bể phốt nhà tôi cơ.
Tro sẽ chảy thẳng xuống bể chứa. Nếu đến mức đó mà còn bị lôi ra thì cũng đành chịu, nhưng ít ra cũng khiến ai muốn điều tra phải chật vật.
Báo cháy trong phòng tắm không vang lên. Chỉ có làn khói mỏng quẩn quanh tôi. Tôi tắm rửa, thay đồ rồi ra ngoài.
Giờ mình nên làm gì?
Kể từ lúc bị nhập, tôi chỉ bước ra khỏi phòng đúng một lần. Từ đó tới giờ, tôi cứ quanh quẩn ở trong, chẳng làm gì ở ngoài hết.
Mà nghĩ lại, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi. Bình thường sẽ có người mang cơm tới tận cửa, nhưng nhân tiện đang ở ngoài thì tới nhà ăn luôn vậy.
Không biết cơ thể này có nhớ đường không nhỉ?
Chắc cũng được thôi. Tôi vừa nghĩ thế, đôi chân đã tự động bước về hướng quen thuộc.
“Ờ… chào cậu?”
“Xin chào, Thiếu gia.”
“Ừm.”
Khi bước vào nhà ăn, tôi thấy Jung Yi Joon đang cầm một chiếc hamburger và một phần khoai tây chiên trông như tự làm. Nhìn khay đặt cạnh cửa thì chắc cậu ấy định mang đi.
Nhân viên nhà ăn thấy tôi liền lên tiếng chào. Tôi gật đầu đáp lại.
“Tôi muốn dùng bữa trưa.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay. Hôm nay có món Hàn và món Tây, cậu muốn ăn gì ạ?”
“Món Tây.”
“Dạ, món chính là gì ạ…?”
“Thịt. Không cần cầu kỳ, tôi muốn ăn hamburger steak. Thêm súp, salad và pasta cà chua là được.”
Tôi chọn hamburger steak vì khi đi ngang qua Jung Yi Joon, mùi thức ăn của cậu ấy thơm quá. Nhân viên ghi chú lại rồi vào bếp, tôi ngồi xuống bàn chờ.
Ủa?
Tưởng cậu ta đi rồi, nhưng Jung Yi Joon vẫn đứng ở cửa. Mặt lộ vẻ khó hiểu, trông như có gì đó không vừa ý.
Ờm… tôi không cố ý phớt lờ đâu, nhưng chắc cậu ấy nghĩ vậy.
Có lẽ do thấy tôi không nói gì, nên Jung Yi Joon tưởng tôi chỉ đến gọi món rồi rời đi.
Tôi đang định lên tiếng thì nhân viên quay lại.
“Trước tiên, mời cậu dùng súp và bánh mì khai vị.”
Anh ta đặt phần ăn xuống trước mặt tôi rồi quay vào trong. Tôi vừa ngẩng đầu định gọi Jung Yi Joon thì chiếc khay trước mặt đã biến mất.
“Cậu nhìn gì thế?”
Thay vào đó là Jung Yi Joon đang ngồi đối diện, mặt nhăn nhó, giọng đầy bực dọc.
“…Tôi tưởng cậu đi rồi.”
“Gì? Cậu muốn tôi đi à?”
Tôi đâu có nói thế…
Jung Yi Joon trừng mắt, thở hắt ra đầy bực bội. Mắt cậu ấy trợn to đến mức tôi tưởng sắp lồi khỏi hốc.
“Tôi đâu có bảo cậu đi. Sao lại nhìn tôi kiểu đó?”
“…Đồ khốn.”
Haiz, đúng là khó xử lý. Làm gì cũng bị cậu ta kiếm chuyện. Jung Yi Joon cầm cốc uống cạn nước có ga. Khát đến vậy sao? Dù cổ họng có rát cậu ta vẫn nốc liên tục.
…Đừng có ợ đấy nhé?
Tôi thong thả ăn súp, xé bánh mì thành miếng nhỏ rồi nhấm nháp.
Cơ thể này còn nhớ mấy thứ thuộc tầng lớp thượng lưu không nhỉ…
Thật ra tôi chẳng học được mấy phép tắc sang chảnh gì. Hồi xưa học mấy môn nữ công gia chánh ở trường cũng chỉ biết sơ sơ.
Dù ký ức của Ki Yoon Jae vẫn còn, nhưng giữa việc “biết lý thuyết” và “đã thực hành” là hai chuyện khác nhau. Nhưng ngoài mong đợi, cơ thể này vẫn nhớ khá nhiều.
Như vị trí các phòng trong dinh thự, cách dùng dao nĩa, hay nét chữ của Ki Yoon Jae…
Chữ tôi hồi trước viết bình thường. Không tệ, nhưng cũng chẳng đẹp. Trong khi đó, chữ của Ki Yoon Jae thì hoàn hảo. Đúng là tên xui xẻo, ngoài việc bất tài thì cái gì cũng tốt.
Tôi thở dài vì thấy hơi tủi thân. Ánh mắt của Jung Yi Joon lại hẹp đi.
“Cái gì nữa đây? Cậu không muốn ăn với tôi à?”
Cậu ta gắt gỏng, mặt đầy vẻ hậm hực. Mệt ghê. Tôi đã nói gì đâu? Lục lại ký ức của Ki Yoon Jae cũng chẳng thấy từng nói câu nào kiểu đó với cậu ấy.
“…Tôi nói vậy bao giờ?”
Tôi hỏi thật, chỉ vì tò mò, nhưng trong tai Jung Yi Joon, có vẻ như nó mang ý khiêu khích. Cậu ta bắt đầu thở gấp, nghiến răng, mắt như muốn khoan thủng tôi.
“Cậu tưởng tôi không biết à, chỉ vì cậu không nói ra thôi?”
“…”
“Lúc nào cũng vậy! Cậu luôn coi thường tôi, như thể tôi chẳng là gì cả! Lúc nào cũng cố tình lờ tôi đi!”
Dưới hàng mi Jung Yi Joon, nước mắt bắt đầu dâng lên. Gì vậy trời…
Tôi bắt đầu lo cậu ta sẽ tức đến đỏ mặt rồi ngất xỉu mất. Nhỡ tăng xông rồi vỡ mạch máu thì khổ.
“Cậu hiểu lầm rồi.”
“Gì cơ?”
“Tôi chưa từng nghĩ là ‘tôi ghét cậu’.”
Tôi tưởng câu này sẽ khiến cậu ta nổi điên hơn, nhưng mặt Jung Yi Joon lại hóa trống rỗng khi nghe tôi nói thật.
“Với lại cậu cao hơn tôi, sao mà nhìn xuống được.”
“…Hở?”
“Cậu nghĩ sai rồi.”
Dù có thể không hoàn toàn sai… Có lẽ trước đây Ki Yoon Jae thật sự coi thường cậu ấy. Không chỉ riêng Jung Yi Joon nữa. Nhưng tôi thì chưa từng thế, nên tôi không nói dối.
Nghe vậy, Jung Yi Joon trông như đang nghiền ngẫm, mắt vẫn còn cảnh giác như thể tôi có âm mưu gì đó.
Tôi vẫn còn điều muốn nói.
“Còn một chuyện nữa.”
“…”
“Cảm ơn cậu.”
“Hả?”
“Hôm raid đó… Cậu đã cứu mạng tôi.”
Mắt Jung Yi Joon mở to, như thể vừa nghe điều gì không tưởng.
“Lẽ ra tôi nên cảm ơn cậu từ lúc đó, nhưng… không thể.”
“Chuyện đó là…”
Cậu ta định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, nhân viên đem món chính ra. Jung Yi Joon ngậm miệng lại. Cho đến khi tôi ăn xong, nhân viên dọn đĩa đi, cả hai chẳng nói gì thêm.
“…Cậu khỏe chưa?”
Đợi nhân viên rời đi, Jung Yi Joon mới khẽ hỏi. Cậu ta lầm bầm: “Chẳng phải cậu nằm lì trong phòng mấy ngày liền còn gì,” như đang cố che đi chuyện mình lo lắng.
Tôi giả vờ không hiểu, chỉ bảo giờ đã ổn rồi.
“Vậy à.”
Khuôn mặt thường ngày lúc nào cũng cau có của Jung Yi Joon bỗng dịu lại như cừu non. Cậu ta ăn phần của mình mà không gây thêm chuyện gì nữa.
Cứ tưởng là kiểu người thô lỗ, đụng tí là kiếm chuyện. Ai ngờ trông lại như một cậu nhóc mười sáu tuổi…
Jung Yi Joon cắn chiếc hamburger mà lúc đầu trông như muốn nhét nguyên cái vào miệng, rồi thong thả ăn từng miếng khoai…
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Thw