Chương 9
CHƯƠNG 9
Ha Hyun Seo định ôm tôi, nhưng lại khựng người khi một giọng nói vang lên từ phía sau. Đôi mắt lấp lánh của cậu ấy chợt tối sầm lại, trở nên u buồn.
“Chị ơi…”
“Không được đâu. Xin lỗi, thưa Ngài.”
Ha Eun Seo – chị gái của Ha Hyun Seo – run rẩy bước đến, vội kéo cậu ấy vào lòng. Dù có phần nhút nhát và yếu đuối, nhưng cô ấy cũng rất dũng cảm.
Mình nên làm gì đây?
Ha Eun Seo đang liều mình bảo vệ em trai khỏi tôi. Cô ấy run lên vì sợ, ánh mắt né tránh tôi như thể tôi là mối hiểm họa.
“Không sao đâu. Em chẳng làm gì sai cả, không cần xin lỗi.”
“…”
“Hẹn gặp lại, Hyun Seo.”
“…Vâng, anh.”
Ha Hyun Seo lặng thinh nhìn chị một lúc rồi mới đáp lại. Tôi lướt ngang qua hai người, rời khỏi căn nhà, trước mắt là khu vườn được chăm chút gọn gàng.
Căn biệt thự này lớn thật.
Chỉ một tầng đã rộng đến năm trăm pyeong (khoảng 1650m²), mà đây là nhà bốn tầng… Ở một mình thì quả là quá rộng. Ki Yoon Jae từng sống ở đây với bố – người hiện giờ đang ở nước ngoài – nhưng như vậy vẫn thấy trống trải.
Chỉ có bố thôi à? Còn mẹ thì sao?
Nghĩ lại thì… Ki Yoon Jae có người thân nào khác không? Tôi cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng chẳng tìm được gì. Càng cố nhớ, đầu óc tôi càng quay cuồng như muốn vỡ tung.
“Ư…”
Tôi loạng choạng, định vịn vào lan can gần đó nhưng lại vồ hụt. Tôi nhắm chặt mắt, tưởng rằng mình sẽ ngã… Nhưng rồi, một vòng tay rắn chắc đã kịp đỡ lấy tôi.
“Cậu không sao chứ?”
“Hả…?”
Một mùi hương gỗ sồi thoang thoảng vây lấy tôi. Tôi mở mắt, trước mặt là một bờ ngực rộng lớn, rắn rỏi. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp gương mặt nam tính với đường cằm sắc nét.
“Kwon Jae Hyuk…”
“Giờ đến ‘hyung’ cũng không gọi nữa à?”
Anh ấy cười khẽ, rồi bế tôi ngồi xuống chiếc ghế dài dưới bóng cây râm mát.
“…Cảm ơn.”
“Sao rồi? Cậu nói mình bị bệnh… Hóa ra là thật. Lúc nãy trông như sắp ngất vậy.”
Anh đưa tay vuốt nhẹ lên đầu tôi. Tôi định né tránh, nhưng cơ thể không nhúc nhích nổi. Có vẻ như mối quan hệ giữa Ki Yoon Jae và anh ấy thân thiết hơn tôi tưởng.
Tôi biết Kwon Jae Hyuk từng cố hết sức khuyên can Ki Yoon Jae, bởi anh quý mến người ấy đến nhường nào.
Nhưng… gọi là ‘Hyung’ sao?
Ki Yoon Jae gọi người khác là ‘Hyung’? Anh ta luôn như một con mèo hoang đầy cảnh giác với thế giới. Dù đối xử lễ phép với người nhà, nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ gọi một đứa trẻ mồ côi là anh. Ki Yoon Jae và Kwon Jae Hyuk không có quan hệ huyết thống.
…Có vẻ trí nhớ của mình không hoàn toàn trùng khớp với hiện thực nơi đây.
Giữa Kwon Jae Hyuk trong ký ức của Ki Yoon Jae – tức người mà tôi biết – và Kwon Jae Hyuk thật sự, có sự khác biệt lớn. Ngay cả ký ức về mẹ cũng bị xóa sạch. Chỉ với hai chi tiết này thôi đã đủ chứng minh rằng những ký ức tôi từng tin là hoàn chỉnh thực chất đã bị thiếu hụt.
Tôi không có ký ức sai lệch… nhưng có những phần đã bị giấu đi, hoặc xóa bỏ.
Là Thượng Đế đã kết nối trí nhớ giữa tôi và Ki Yoon Jae. Ngài sẽ không cấy vào những ký ức dễ khiến tôi tổn thương. Nếu vậy thì… lúc tôi định tiết lộ thân phận với Ha Hyun Seo, lẽ ra Ngài đã để tôi chết rồi.
“Yoon Jae?”
“Hả? À… Tôi chỉ hơi chóng mặt thôi…”
Giọng của Kwon Jae Hyuk kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi không giải thích rõ lý do chóng mặt, chỉ tìm một cái cớ đơn giản để lấp liếm.
Nghe vậy, anh ngồi xuống cạnh tôi, áp tay vào má tôi, rồi nhẹ nhàng lau mặt tôi bằng ngón cái.
“Đừng. Có. Ốm.”
“…”
“Phải tự chăm sóc bản thân. Cậu biết mà… tôi luôn đứng về phía cậu.”
Tôi cắn chặt răng trước lời lẽ lo lắng ấy. Anh nói luôn đứng về phía tôi? Nhưng cho dù anh đứng về phía Ki Yoon Jae, thì cũng đâu phải là về phía tôi.
Tôi phải cẩn thận với Kwon Jae Hyuk.
Tôi vốn đã cảnh giác, nhưng có vẻ họ thân thiết hơn tôi tưởng. Dù trái tim tôi thoáng rung động trước sự chân thành ấy, tôi vẫn không thể để bản thân bị mềm lòng.
Vì sự tử tế đó… không dành cho tôi.
✦✦✦
Sau lần gặp đó, tôi bắt đầu năng nổ tiếp xúc với những người có năng lực dưới trướng Ki Yoon Jae.
Tôi có chút lo lắng, bởi về sau, chúng tôi sẽ phản bội lẫn nhau. Nhưng thực tế thì, hiện tại mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa đến mức tệ hại.
Nếu tôi tỏ ra dễ mến hơn một chút… thì liệu họ có còn quay lưng với tôi nữa không?
Tôi tự hỏi như vậy.
Nhưng… làm sao để tìm ra những ký ức bị che khuất?
Tôi không rõ đó là lỗi của Thượng Đế, hay những ký ức ấy bị cố tình xóa bỏ. Có lẽ là cái sau… nhưng tôi có linh cảm rằng mình phải tìm ra bằng được.
Biết đâu trong đó có thứ gì quan trọng.
Như mối quan hệ giữa tôi và Kwon Jae Hyuk mà nguyên tác chưa từng đề cập – những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt như thế.
Nhưng vấn đề là: đi lại.
Ki Hyun Joo…
Cô ấy giống như thư ký riêng, luôn theo sát mọi hành động của tôi. Khác với những người có năng lực khác bị ràng buộc bởi hợp đồng, Ki Hyun Joo chưa từng ký bất cứ điều gì.
Vì là quan hệ huyết thống, nhưng với tôi – người biết trước tương lai – thì máu mủ chẳng đáng tin chút nào.
Tôi không thể viện lý do sơ sài để qua mặt cô ấy. Có thể nhờ người khác làm thay, nhưng chưa chắc họ giữ được bí mật.
Tôi cần một cánh tay – một bàn chân – riêng.
Một người biết nghe lời và sẽ tuân theo mệnh lệnh của tôi.
Người như thế nào mới phù hợp đây? …Nếu phải sai vặt đủ điều, chắc hẳn phải là kẻ hoạt động trong bóng tối, không phải dưới ánh sáng…
Nhưng tôi chẳng nghĩ ra ai cả. Dù tôi có kiến thức từ thế giới ngoài truyện và trí nhớ của Ki Yoon Jae, vẫn không nhớ nổi một người thích hợp.
Dẫu vậy, tôi cũng không định tìm đến trung tâm sai vặt hay cơ quan tư nhân. Tôi không thể tin họ. Hơn nữa, người tôi cần… phải là một trong những người có năng lực.
Nhưng đa phần những người có năng lực đều ở trong bang hội của tôi.
Chế độ đãi ngộ trong bang hội rất tốt. Tôi phải giả định rằng chẳng ai muốn – hoặc có thể – từ bỏ mọi lợi ích ấy để làm việc riêng. Người nào không gia nhập bang hội thì có lẽ đã bị loại vì quá yếu.
Thật bực bội.
Ki Yoon Jae ngoài nguyên tác sống khá tự do. Chính vì thế, tôi từng nghĩ anh ta thật đáng ghét.
Trong truyện gốc, anh ta từ chối coi Ki Hyun Joo là đồng minh, kết quả là mất luôn quyền tự do.
Giờ đây, mọi hành động của tôi đều bị giám sát… Ngột ngạt và khó chịu thật sự.
Việc gì cũng phải thông qua Ki Hyun Joo. Việc gì tôi làm cũng bị báo cáo. Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng đúng là tôi không kiểm soát nổi cô ấy.
Cô ấy không phải người tôi thuê, mà là người ông nội – Ki Jae Mu – gửi đến.
Mọi việc cô ấy làm có thể có ích cho Ki Yoon Jae, nhưng chẳng giúp được gì cho tôi cả.
Tôi cần được thở.
Tôi muốn rời khỏi ngôi nhà này. Không, thực chất là tôi muốn trốn đi. Nếu tôi không phải sống cuộc đời của Ki Yoon Jae, có lẽ tôi đã chẳng phải bận tâm đến thế.
Nhưng điều đó… là quá khó. Ít nhất, tôi muốn được ra ngoài một chút.
Tôi đứng dậy, rời khỏi phòng, đi dọc hành lang xuống tầng một. Mở cửa chính và bước ra. Vượt qua khu vườn, tôi tiến đến cổng lớn, vẻ mặt đầy bối rối.
Lối ra… ở đâu?
Tôi muốn đi ra ngoài, nhưng không biết phải làm thế nào. Gọi xe kiểu gì?
…Tất cả mọi việc trước giờ đều do Ki Hyun Joo lo.
Tôi chẳng biết hỏi ai ngoài cô ấy, vì cô ấy luôn làm mọi thứ trước khi tôi kịp mở lời.
Không có cô ấy, tôi thật sự chẳng biết phải làm gì.
Tôi đứng đờ người nhìn cánh cổng như một kẻ ngốc. Và rồi, có ai đó gọi tôi từ phía sau.
“Này, cậu đang làm gì thế?”
Tôi quay lại, thấy Jung Yi Joon đứng đó khoanh tay, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân như thể đang cố hiểu xem tôi định làm gì.
…Cậu ta biết cách ra ngoài không nhỉ? Tôi lên tiếng, mang theo chút hy vọng.
“Ờ, tôi muốn đi ra ngoài một lát…”
“Cái gì?”
Jung Yi Joon sững người. Vài giây sau, khi hiểu ra ý tôi, cậu ta nhíu mày.
“Cậu bị điên à?”
“Nhưng mà…”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Thw