Chương 14
Chương 14
Từ những bài đăng trên vòng bạn bè WeChat của Hoa Dung, Thịnh Thiệu Du có thể nhìn thấy rõ tính cách của cậu ấy.
Cậu là kiểu người không giấu nổi cảm xúc – lạc quan, kiên định, luôn cố gắng tiến về phía trước.
Thịnh Thiệu Du từng có rất nhiều bạn tình, nhưng chưa một ai giống như Hoa Dung – một người vừa mềm mại vừa cứng cỏi, mỏng manh nhưng đầy lòng tự trọng. Cậu ấy dễ xúc động, hay rơi nước mắt, nhưng lại bền bỉ đến kỳ lạ. Vừa có vẻ ngoài dịu dàng, vừa có sự ngang bướng rất riêng.
Với một Alpha như Thịnh Thiệu Du, người vốn mang đầy định kiến về Omega, sự tồn tại của Hoa Dung là điều hoàn toàn khác biệt.
Một người khác cũng bắt đầu để ý đến Hoa Dung, đó là Thư Tâm – bạn gái hiện tại của Thịnh Thiệu Du.
Qua vài con đường, Thư Tâm đã biết được một sự thật phũ phàng: Thịnh Thiệu Du không hề “sạch sẽ” như vẻ bề ngoài. Trái lại, anh là một tay chơi thứ thiệt.
Tính sơ sơ, anh từng hẹn hò với hơn ba mươi người. Mối tình dài nhất cũng chỉ kéo dài chưa đầy nửa năm, và đó là với một nghệ sĩ hạng B đang lên.
Dù vậy, không thể phủ nhận một điều: Thịnh Thiệu Du là mẫu người yêu mà ai cũng mơ ước – hào phóng, chịu chi và cực kỳ cưng chiều người yêu.
Chính vì sự phóng khoáng đó mà Thư Tâm, từ một sinh viên bình thường đang chật vật xoay xở, nhanh chóng trở thành một “quý cô” trong giới thượng lưu Thượng Hải.
Mỗi sáng thức dậy, cô đều cầm trên tay một chiếc thẻ đen không giới hạn từ Thịnh Thiệu Du, đi mua sắm, ăn uống với bạn bè như thể cả thế giới này là của cô.
Ba tháng hẹn hò trôi qua. Càng bên anh, cô càng hiểu rõ cách anh vận hành một mối quan hệ.
Thịnh Thiệu Du – một Alpha cấp S, có cả địa vị và ngoại hình – đúng là rất hào sảng, nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng.
Mối quan hệ giữa anh và cô, so với tình nhân, lại giống bạn giường hơn.
Nhưng Thư Tâm không hề bận tâm. Cô không quan tâm anh có qua lại với ai khác hay không. Chừng nào anh còn giữ cô bên cạnh, những thứ còn lại đều không thành vấn đề.
Gần đây, cô để ý thấy Thịnh Thiệu Du thường xuyên lơ đễnh khi ở cạnh mình. Hoặc anh đang nhắn WeChat, hoặc lướt vòng bạn bè.
Mà anh vốn không phải người thích lướt mạng xã hội – trừ khi là vì một người: Hoa Dung.
Và gương mặt của cậu ấy khiến Thư Tâm không khỏi cảm thấy bị đe doạ. Nhìn cậu, ai cũng đoán được cậu là Omega.
Đúng lúc cô đang rơi vào khủng hoảng, Thịnh Thiệu Du cũng trở nên bồn chồn.
Mỗi ngày, quầy lễ tân đều nhận được một hộp bánh quy nhỏ. Nhưng từ tháng trước, số lần nhận bánh bắt đầu giảm. Vòng bạn bè của Hoa Dung thì ngày càng thưa thớt, giờ giấc về nhà cũng muộn hơn.
Từ mỗi ngày, bánh quy chuyển thành ba lần một tuần, rồi hai…
Hôm nay đã là ngày cuối tuần, mà vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc hộp bánh nào.
Gương mặt lạnh băng, Thịnh Thiệu Du lướt vòng bạn bè, nhưng bài đăng gần nhất của Hoa Dung đã từ bốn ngày trước – một lời than thở về việc làm thêm muộn và đợi taxi cả tiếng đồng hồ.
Thịnh Thiệu Du nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng, anh không thể cưỡng lại và gửi một tin nhắn hỏi Hoa Dung dạo này thế nào.
Không ngờ, Hoa Dung – người thường trả lời rất nhanh – lại không phản hồi suốt cả đêm. Mãi đến sáng hôm sau, một tin nhắn mới xuất hiện.
【Bông Lan Nhỏ】: 「Xin lỗi, Thịnh tiên sinh. Hôm qua tôi thật sự rất mệt nên đã ngủ thiếp đi.」
Thịnh Thiệu Du nhìn chằm chằm vào khung chat, thấy chỉ báo “Đang nhập…” hiện lên phía trên.
Chắc chắn rồi, một tin nhắn khác nhanh chóng được gửi tiếp theo.
【Bông Lan Nhỏ】: 「Dạo này tôi hơi bận – làm thêm giờ và chuyển nhà.」
【Bông Lan Nhỏ】: 「Tôi hiện đang ở nhà một người bạn. Dùng bếp của họ để làm bánh quy không tiện lắm, nên tôi sẽ không thể gửi bánh cho anh được lúc này.」
Thịnh Thiệu Du nhìn đồng hồ – giờ đó chắc Hoa Dung đang trên tàu điện. Anh đeo tai nghe và gọi.
Cuộc gọi vừa kết nối, anh liền hỏi thẳng:
“Cậu chuyển nhà làm gì?”
Người tài xế đang lái xe phía trước giật bắn, suýt thắng gấp vì tiếng quát quá đột ngột.
Anh ta ấp úng “À…” rồi vội nhìn vào gương chiếu hậu xem sắc mặt sếp thế nào.
Từ sau khi tiếp quản Thịnh Phương Sinh Học, tính khí của Thịnh Thiệu Du càng ngày càng gắt, nhất là khi dự án trọng điểm chưa tiến triển.
Cứ thấy anh xuất hiện, đội nghiên cứu lập tức chạy như chuột gặp mèo. Không khí căng thẳng lan tới cả tài xế – người giờ cũng sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Thịnh Thiệu Du liếc lạnh qua gương chiếu hậu, ra hiệu:
“Tập trung lái xe.”
Chỉ khi ấy, tài xế mới vội quay đi, không dám hó hé nữa.
Ở đầu dây bên kia, Hoa Dung thở dài mệt mỏi.
“Nơi tôi thuê bị thu hồi để tái phát triển. Chủ nhà cho đúng ba ngày để dọn đi.”
Thịnh Thiệu Du nhíu mày:
“Chuyện này xảy ra từ bao giờ?”
Giọng cậu dịu dàng, không nhanh không chậm:
“Tuần trước.”
Một cơn khó chịu trỗi dậy trong lòng anh. Chuyện lớn vậy mà cậu im lặng cả tuần?
“Giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà bạn. Trung tâm thành phố khó tìm nhà lắm. Tôi đã cố rồi mà vẫn chưa thấy chỗ phù hợp. Chủ nhà khoá cửa luôn rồi. Muốn lấy đồ phải hẹn ông ta mở cửa. Giờ chỉ còn cách ngủ nhờ bạn. Thịnh tiên sinh, phải chờ đến khi tôi ổn định chỗ ở rồi mới có thể làm bánh cho anh được.”
Thịnh Thiệu Du trầm giọng gọi:
“Hoa Dung.”
Cậu khựng lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Sao cậu yếu đuối vậy? Đối với tôi, cậu đâu có hiền. Mà sao lại để chủ nhà chèn ép đến mức không lấy được đồ? Thợ khoá cả Giang Tô chết hết rồi à?”
Hoa Dung ngẩn ra, rồi bật cười.
“Tôi chỉ là người thuê, không có quyền tự ý gọi thợ khoá khi chủ nhà không đồng ý. Thịnh tiên sinh, đừng dạy xấu cho thế hệ trẻ như vậy chứ.”
Một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực Thịnh Thiệu Du.
“Vậy thì, bạn nhỏ, hợp đồng thuê nhà của cậu thế nào?”
“Hết hạn rồi. Chủ nhà không chịu gia hạn, còn không nhận thêm tiền của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn còn tiền đặt cọc ở đó, chưa được hoàn lại.”
Sau nhiều tháng trò chuyện, họ đã thân thiết hơn rất nhiều. Sự dũng cảm của Hoa Dung cũng tăng lên đáng kể; giờ cậu có thể thoải mái đùa giỡn, huyên thuyên cả những chuyện lặt vặt với Thịnh Thiệu Du.
“Vì tôi chưa dọn đi đúng hạn… tôi sợ là sẽ không lấy lại được tiền cọc.”
Ở đầu dây bên kia, tiếng loa tàu điện ngầm vang lên báo đã đến ga. Âm thanh xung quanh trở nên ồn ào hơn. Thịnh Thiệu Du hình dung ra cảnh Hoa Dung đứng dậy, rời khỏi toa tàu, lẫn vào dòng người, bước lên khỏi ga tàu. Trái tim anh mềm đi một cách khó hiểu, và anh bất giác mở lời.
“Quên tiền cọc đi. Hoa Dung, tôi có một căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách gần công ty cậu. Căn đó vẫn chưa từng cho thuê. Cậu muốn chuyển vào không?”
Hoa Dung ngẩn người mất vài giây.
“Căn của Thịnh tiên sinh… chắc đắt lắm nhỉ?”
“Không đắt.”
Thịnh Thiệu Du nhớ lại, giá thị trường căn hộ đó là hơn 100.000 tệ mỗi tháng. Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ giá.
“30.000 tệ, bao gồm phí quản lý và hai chỗ đậu xe.”
Không nghe thấy phản hồi ngay lập tức. Vì một lý do nào đó, anh lại thấy bồn chồn.
“Hoa Dung, cậu có muốn không?”
Ở đầu dây, Hoa Dung bật cười khúc khích, như thể nghĩ anh đang đùa. Nhưng thay vì nổi giận, cậu lại gọi ngọt xớt.
“Thịnh tiên sinh.”
Âm điệu ấy khiến tim Thịnh Thiệu Du run lên một nhịp. Chưa kịp tận hưởng cảm giác đó, cậu đã lại dịu dàng, thong thả đáp.
“Đắt quá. Tôi không đủ khả năng thuê đâu.”
Ba mươi nghìn vẫn quá đắt? Thịnh Thiệu Du cau mày, rồi lập tức nhớ lại chuyện Hoa Dung từng cố xoay xở để trả góp mỗi tháng 20.000 tệ. Anh tự chửi thầm mình – đúng kiểu kẻ giàu không biết nỗi khổ người nghèo.
“Vậy ngân sách của cậu là bao nhiêu?”
“Khoảng… 2.000.”
“Một ngày à?”
“Không.” Hoa Dung lại cười, hôm nay cậu cười rất nhiều. “Một tháng.”
Thịnh Thiệu Du im bặt.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao đóa hoa lan này không tìm được chỗ thuê. Ở trung tâm Giang Tô mà đòi thuê nhà 2.000 tệ một tháng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Giá đó, anh còn không đủ thuê một đêm khách sạn tử tế, trừ phi gặp may với mấy chương trình giảm giá chớp nhoáng.
Không muốn tỏ ra quá… vô tri, anh hạ giọng, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi. 2.000 thì 2.000. Tôi sẽ gửi địa chỉ và mã mở cửa cho cậu sau. Dọn vào luôn sau giờ làm hôm nay đi.”
“Ơ, cái đó…”
“Gì nữa?”
“Căn hộ đó để trống, tôi vẫn phải thuê người dọn dẹp hàng tháng. Cậu dọn dẹp thay là được, xem như bù phần chênh lệch.”
Hoa Dung im lặng. Sự im lặng kéo dài khiến Thịnh Thiệu Du bắt đầu thấy lo lắng.
Một lúc sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng.
“Nhưng… vẫn chưa đủ.”
“Phòng thí nghiệm công ty tôi cách đó 200 mét. Thỉnh thoảng tôi sẽ ghé qua ở. Khi đó, cậu nấu cho tôi bữa khuya, hoặc bữa sáng. Gọi là phụ thêm phần thuê nhà.”
Lần này, đầu dây bên kia hoàn toàn yên lặng. Quá lâu đến mức Thịnh Thiệu Du thấy bứt rứt.
Cuối cùng, Hoa Dung thở ra một hơi, nói nhỏ.
“Thịnh tiên sinh… chuyện đó có vẻ… không đúng cho lắm.”
“Có gì không đúng?” Anh chau mày. “Bất tiện à? Hay cậu sợ tôi làm gì cậu?”
“Không phải thế.” Hoa Dung đáp nghiêm túc. “Tôi tin nhân cách của anh. Chỉ là… theo cách này, tôi sẽ nợ anh một ân tình quá lớn. Thật sự không thoải mái chút nào.”
“Thêm vài món nợ cũng chẳng chết ai. Cứ nhận đi.”
Hoa Dung lại bật cười. Có vẻ cậu đã tới công ty, vì âm thanh ồn ào bên ngoài đã biến mất. Giọng cậu giờ đã trầm hơn, mềm mại hơn, gần như tan vào trong tiếng thở khẽ khàng.
“Vậy thì tôi đành nhận lòng tốt của vậy. Cảm ơn Thịnh tiên sinh.”
“Không cần cảm ơn. Tôi sẽ qua đón cậu sau giờ làm.”
Cuộc gọi sắp kết thúc thì Hoa Dung lại gọi.
“Thịnh tiên sinh.”
“Gì thế?” Xe Thịnh Thiệu Du vừa đến công ty. Cuộc họp sáng sắp bắt đầu, nhưng anh vẫn ngồi yên trong xe, chờ nghe nốt lời của cậu.
“Tôi sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của anh dành cho tôi.”
Sau khi cúp máy, Thịnh Thiệu Du ngồi bất động trong xe gần một phút.
Giọng cậu ấy mềm như tơ, êm như gió xuân, mang theo dư vị điện giật – khiến tai anh tê rần, máu nóng cũng dần dâng cao.
Một cảm giác lo âu len lỏi vào lòng – một nỗi sợ vô hình rằng bông lan dịu dàng ấy, ngoài thế giới xa anh, sẽ bị hiện thực phũ phàng nuốt chửng.
Một người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị nghiền nát.
Và điều đó… anh không thể để xảy ra.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Ji