Chương 11
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
*
Đừng ngại chạm vào.
Nhớ lời cô, Seunghyeon nắm lấy cổ tay Ha Jaeil. Đó là một hành động đòi hỏi rất nhiều can đảm. Năng lượng của người đàn ông vẫn đang sôi sục và hung dữ. Nó như đang cảnh giác, sẵn sàng cắn xé nếu bị chạm vào, nhưng đồng thời cũng khao khát lao tới. Nhưng cậu phải làm thế. Không hành động thì cậu có gì xảy ra. Cậu muốn thử mọi thứ có thể.
“Cái này… chỉ cần chạm vào là được ư?”
Lời Joi đúng. Những thứ vừa còn gầm gừ như muốn nuốt chửng cậu, giờ lại bắt đầu dè chừng khi bàn tay cậu chạm vào. Cậu tưởng chúng sẽ tràn qua tay mình, nhưng chúng thậm chí không làm được điều đó.
Những năng lượng này không thể làm hại mình. Chúng chỉ truyền tải qua cảm giác. Có lẽ vì chưa có con đường kết nối. Năng lượng của Ha Jaeil lúc đầu khiến cậu khó chịu, sau đó ngột ngạt, cuối cùng là xót xa. Cảm nhận luồng năng lượng cuộn tròn dưới đầu ngón tay, Seunghyeon quyết tâm hơn. Cậu nắm chặt cổ tay Ha Jaeil, như thể ôm trọn năng lượng của anh vào lòng bàn tay.
“Nếu anh không phiền… tối nay, chúng ta có thể… ngủ cùng nhau không ạ?”
“……”
Ha Jaeil im lặng vài giây. Trên khuôn mặt góc cạnh của anh chỉ hiện lên những thứ khó giải mã. Seunghyeon nhanh chóng mất bình tĩnh, vội cúi mặt xuống sàn, buông tay ra.
Mình quá đột ngột sao? Chắc chắn rồi. A, chỉ mình mình nghĩ vậy thôi. Cùng giường với người mới gặp lần đầu. Mình đã quá dễ dãi. Càng im lặng, Seunghyeon càng lo lắng, đến mức các ngón chân co quắp lại.
“Được.”
“……”
Khi lời đồng ý vang lên, trái tim cậu như rơi xuống. Seunghyeon gật đầu, mắt vẫn dán xuống sàn. Suýt nữa cậu đã thốt ra lời “Cảm ơn anh”.
Ha Jaeil liếc nhìn đỉnh đầu cậu rồi kiểm tra thời gian. Đồng tử anh chớp nhẹ.
“Tôi sẽ liên lạc sau khi huấn luyện xong.”
“Vâng… Vâng? Anh biết số của tôi ư?”
Người đàn ông định quay người bỗng dừng lại. Seunghyeon đang lấy điện thoại từ túi ra.
“Tôi biết.”
“……”
“Sẽ mất khoảng ba tiếng. Cậu dùng bữa tối trước đi.”
Trong cách nói lịch sự ấy thoáng hiện sự ân cần kỳ lạ. Seunghyeon gãi gáy rồi gật đầu, cố tình lảng tránh ánh nhìn về phía sau lưng người đàn ông. Nếu không, có lẽ ánh mắt lại bị cuốn theo mất.
*
Đồ ăn ở Neo sạch sẽ và hấp dẫn. Nguyên liệu tươi ngon, gia vị vừa phải, vị đậm đà vừa miệng. Bát đĩa cũng như mới tinh. Trên hết, thức ăn luôn ấm nóng. Được thưởng thức hương vị món vừa chín tới mỗi bữa – điều mà Seunghyeon từng nghĩ mình cậu mấy quan tâm, giờ đã thay đổi hoàn toàn sau khi đến đây. Vị giác tưởng chừng đã thoái hóa thực ra chỉ bị kìm nén bởi cuộc sống khắc nghiệt trước kia. Giờ đây, khi được đánh thức, nó vui sướng đón nhận mọi cảm giác mới.
‘Ngon quá.’
Dù chỉ là cảm nhận ngắn ngủi, Seunghyeon hài lòng hơn bất cứ bữa ăn nào trước đây. Thứ đồ ăn bình thường trong căng tin của Neo với cậu tựa như yến tiệc. Sao cơm có thể dẻo thơm đến thế? Vị ngọt này từ đâu ra? Seunghyeon nhét đầy miệng thịt, mắt tròn xoe. Cái này cũng ngon nữa. Đang mải mê nhai, cậu giật mình khi ai đó gõ bàn đối diện.
“Này. Khu 13.”
“…?”
Ánh mắt Seunghyeon hướng về phía tiếng gọi. Hai gã đàn ông phong thái trịch thượng đang nhìn cậu với vẻ tò mò.
“Chưa từng được ăn no nên giờ khoe khoang hả?”
Nhìn dây đeo thẻ nhân viên cùng màu, có lẽ họ là Guider.
“Thấy tiền bối thì phải chào chứ. Để tôi phải làm quen trước à?”
Gã đeo thẻ “Trưởng nhóm 1 – Park Youngseok” chế nhạo. Ý đồ bắt bẻ quá rõ ràng. Seunghyeon vội lau miệng rồi cúi đầu chào.
“Không, đứng dậy mà chào. Ai lại ngồi chào?”
Seunghyeon đứng phắt dậy, nuốt vội thức ăn trong miệng rồi cúi gập người.
“Xin chào.”
Vẻ ngoan ngoãn có vẻ làm Park Youngseok hài lòng, mép hắn nhếch lên đầy khó chịu. Nhưng khi Seunghyeon định ngồi xuống, hắn lại càu nhàu:
“Ai bảo ngồi?”
“……”
Seunghyeon đứng thẳng người, ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ. Người đàn ông bên cạnh Park Youngseok là trung sĩ Lee Jaejin, cấp dưới hắn. Vẻ mặt đầy hả hê, hắn cắn môi dưới rồi nghiêng người nói nhỏ:
“Đừng có nghe lời quá vậy.”
Ngay cả thái độ phục tùng của Seunghyeon cũng bị chê bai. Park Youngseok nhai nhồm nhoàm rồi chĩa đũa về phía cậu:
“Này, mày thật sự không biết bố mẹ mày là ai à? A-cấp không thể tự nhiên từ trên trời rơi xuống được.”
“……”
“Mày cũng biết mà. Người có năng lực đều nhờ gen gia đình. Tao nghĩ mãi vẫn không tin nổi.”
Hắn còn lẩm bẩm rằng nghe nói khu 13 không còn ai có năng lực gì đặc biệt.
“Hay là… con hoang gì đó?”
Lee Jaejin xen vào, Park Youngseok giả vờ đồng tình:
“Nghe hợp lý đấy.”
Những kẻ cùng cánh họ nhìn với ánh mắt thích thú, số khác làm ngơ, có người nhăn mặt bĩu môi. Phản ứng tuy khác nhau nhưng cậu ai can ngăn. Seunghyeon thở dài sau khi nghe hết.
“Sao, không phải à?”
Ánh mắt bọn họ càng thêm khiêu khích. Rõ ràng họ đang cố tình chọc tức.
“Tôi không biết.”
Seunghyeon nghiêng đầu đáp, giọng đầy bực bội.
“Giọng điệu gì thế?”
Họ lại bắt bẻ từng lời. Seunghyeon nóng mặt muốn cãi lại nhưng đành cúi gằm mặt xuống. Cậu cắn mạnh vào má trong để kìm nén cơn giận. Không đáng để đôi co với mấy kẻ cố tình gây sự, nhưng cứ thế này sẽ không có hồi kết. Và cậu lo cho các mentor của mình. Nếu mất bình tĩnh ở đây, chính họ sẽ là người chịu hậu quả.
Seunghyeon là Guider hạng A từ trên trời rơi xuống đúng như lời họ nói. Đừng nói đến cha mẹ, cậu cậu có chút tài lực hay hậu thuẫn nào vốn dĩ đi kèm với nghề hướng dẫn. Dù sao đây cũng là cuộc chiến đã định trước thất bại. Seunghyeon chôn vùi lòng tự trọng sâu trong bụng. Những chuyện như thế này chắc chắn sẽ còn tiếp diễn.
‘Chưa phải lúc.’
Seunghyeon trở lại làm một thực tập sinh ngoan ngoãn, dễ bảo, thậm chí có phần ngờ nghệch. Phải, vẫn chưa phải thời điểm. Cậu cúi gập người thật sâu xin lỗi.
“Xin lỗi nếu tôi đã làm anh khó chịu.”
Park Yeongseok cười khẩy rồi gõ đũa vào bát.
“Ăn đi.”
Seunghyeon ngồi xuống, nén một hơi thở. Dù cậu thiết ăn uống, cậu vẫn cầm đũa lên gắng gượng. Ánh mắt thử thách sự phục tùng vẫn không ngừng dán lên người cậu. Hạt cơm nguội lạnh trong miệng lạo xạo như những viên sỏi.
“Đừng có giả vờ khó khăn với việc hướng dẫn Backsplash, kiếm cơm cho tử tế vào. Ừm?”
“Vâng.”
“Thằng nhóc, nói ngắn gọn thật. Khó chịu.” Park Yeongseok lẩm bẩm rồi cuối cùng cũng bỏ đi.
*
Về đến ký túc xá, Seunghyeon bật TV lên trước. Cậu đánh răng rồi mới đi tắm, ngậm nước vài lần rồi nhổ ra. Bữa tối khó chịu khiến bụng cậu đầy ứ. Tâm trạng cũng cậu khá hơn. Những ký ức vô dụng cứ bám lấy, dù cố gạt đi nhưng cậu dễ dàng gì.
Cuộc sống ở Khu 13 nghèo đói, đói khát, thiếu thốn đến mức người ta chỉ chăm chăm vào việc cướp đoạt lẫn nhau, cậu có thời gian chỉ trích khiếm khuyết của ai. Dù có điểm yếu, đó cũng chỉ là điểm yếu mà thôi. Trong thế giới mạnh được yếu thua thực sự, đạo đức là thứ không cần thiết. Sinh tồn mới là vấn đề. Nhưng người ở đây thật kỳ lạ. Dù có đủ mọi thứ, sống cuộc đời viên mãn hơn ai hết, họ lại thích cào cấu và chế giễu người khác.
Nước ấm xối lên người kéo theo cơn mệt mỏi ùa về. Những suy nghĩ vô nghĩa cứ hiện lên. Nếu mình sinh ra ở Neo, nếu bố mẹ còn sống, nếu khả năng thức tỉnh trước 10 tuổi, liệu mình có mang tư tưởng giống họ không? Có lẽ khả năng đó rất cao. Vì thế giới này là tất cả, nên mình sẽ sống mà tin rằng chỉ những gì mình thấy và học được là đúng. Càng cố hiểu họ, đầu óc Seunghyeon càng rối bời.
“Phù…”
Cậu hất mái tóc ướt ra sau, giọt nước lăn từ sống mũi thẳng xuống.
Sau khi tắm xong, chương trình trò chuyện đang chiếu trên TV. Chủ đề cậu có gì hấp dẫn, nhưng cậu cố tập trung để xua tan những suy nghĩ linh tinh.
Chuyên gia vuốt cằm suy nghĩ trước câu hỏi của MC.
Vị chuyên gia nhíu mày cười gượng, dường như đang tránh đề cập đến chủ đề nhạy cảm.
Oni là những quái vật sinh ra từ vùng đất ô nhiễm. Ban đầu chúng bò lúc nhúc như côn trùng nhỏ, rồi dần phát triển kích thước. Khoảng thời gian đó, những người có năng lực cũng bắt đầu thức tỉnh, thậm chí xuất hiện cả Gon – cấp độ cao hơn Oni. Cuộc chiến sinh tồn là không thể tránh khỏi.
Con người giết Gon và Oni, dựng nên siêu quốc gia thống nhất ‘Neo’ trên mảnh đất giành giật được. Những thế lực còn sót lại không dẹp nổi bị đẩy ra sau biên giới trong ‘Dự án Tận Diệt’. Dù đã thực hiện dự án, lũ quái vật thỉnh thoảng vẫn lộ diện, đe dọa người sống sót.
Lần này có vẻ Oni hạng 3 đã xuất hiện, nhưng ở Khu 13 – nơi chuyện này thường xuyên xảy ra, Seunghyeon cậu thấy ngạc nhiên. Cậu chỉ nghĩ đơn giản: thì ra nơi này cũng không hoàn toàn an toàn.
“……”
Màn hình phủ đầy phụ đề và tư liệu ảnh mô tả diễn biến chiến tranh. Khi chương trình kết thúc bằng lời ca ngợi những người có năng lực, tóc Seunghyeon gần như đã khô.
Cậu từng nghĩ đó là chuyện của người khác. Chuyện ở thế giới khác. Nhưng giờ mình lại là Guider. Chỉ riêng sự thật này đã đủ choáng ngợp, nhưng sau khi trải nghiệm mặt tối của Neo, Seunghyeon lại chìm vào những suy nghĩ miên man.
‘Này, mày thật sự không biết bố mẹ mày là ai à? Cấp A không thể tự dưng từ trên trời rơi xuống được.’
“Cậu cũng biết mà. Năng lực thường di truyền trong gia đình. Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể tin được.”
Seunghyeon không biết rõ về gen di truyền từ cha mẹ – những người đã không đồng hành cùng cậu quá nửa cuộc đời. Dù họ có mang năng lực đi cậu nữa, có lẽ cấp độ quá thấp nên bản thân họ cũng không nhận ra. Tất cả chỉ là suy đoán và những ý nghĩ vu vơ.