Chương 14
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
“Chỉ là cách nói thôi. Joi, thằng bé này ngây thơ quá.”
Rowan vội sửa lại hiểu lầm của cậu. Dù Jaeil trông đáng sợ thật, nhưng chưa thực sự giết ai cả. Tin lời đen trắng như vậy sao? Tưởng xuất thân từ Khu 13 sẽ khôn hơn, hay là đang diễn? Rowan nheo mắt nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Nhưng Seunghyeon tuyệt đối không phải người tính toán. Cậu chỉ đơn giản nhận ra Jaeil là người nóng tính, rồi tiếp tục nhấm nháp ly trà latte xanh – món thứ hai Joi gợi ý. Ánh mắt đầy ẩn ý của Rowan cũng không khiến cậu suy nghĩ quá nhiều.
Ngây thơ ư?
Joi, đang thả người trên sofa, bỗng bật ngồi dậy sau lời Rowan. Đối mặt với ánh mắt đột ngột thay đổi của cô, Seunghyeon vô thức cứng người, ngồi thẳng lên.
“Có phải mấy tên Guider đã nói gì với cậu không?”
“……”
Bất ngờ trước câu hỏi, Seunghyeon không kịp phản ứng. Cậu chớp mắt vài cái rồi liếm môi. Định phủ nhận, nhưng ánh mắt truy đuổi của Joi khiến cậu đành buông xuôi. Những viên đá lách cách khi cậu nghịch ống hút.
“Những điều… cô đang nghĩ đến ạ.”
“…Này.”
Joi nhíu mày lại.
“Cậu là Backsplash (người hậu thuẫn) cơ mà. Đừng có nhụt chí!”
“…?”
“Và cũng đừng để bị bắt nạt! Nếu tụi nó nói bậy cứ thẳng tay đập lại. Chúng làm gì được mày chứ? Dù có hệ thống cấp bậc đi nữa thì năng lực vẫn là trên hết. Chỉ cần hướng dẫn tốt là chúng còn không dám hé răng.”
Lời Joi rất thẳng thắn, nhưng Seunghyeon không đồng tình. Khuôn mặt anh bối rối, tay gãi gãi thái dương. “Dù cậu có không giỏi đi nữa… Nhưng làm vậy hình như không ổn.”
“… ”
“Vả lại còn phải nghĩ đến các mentor nữa…”
Lần này, cả Joi và Rowan đều tròn mắt. Họ nhìn nhau ngơ ngác rồi lại đảo mắt về phía Seunghyeon. Một khoảng lặng ngắn trôi qua trước khi Joi mở miệng, giọng đầy kinh ngạc:
“Cậu… vừa lo lắng cho bọn tôi đấy à?”
*
‘Từ ngày mai sẽ kết hợp huấn luyện. Ra phòng gym đăng ký những môn muốn học. Tranh thủ rèn luyện thể lực luôn.’
Hiện tại Haon đã an toàn nên cậu chỉ làm nhiệm vụ quản lý Esper hoặc hỗ trợ xuất kích, nhưng 10 năm trước khi Oni (quỷ) thường xuyên xuất hiện, các Guider cũng được điều ra chiến trường.
Giữa lúc Oni cấp 3 đang hoành hành, không ai dám chắc tình cảnh năm xưa không lặp lại. Dù không bằng Esper, các Guider vẫn phải qua huấn luyện tại trung tâm. Ji Seunghyeon – người coi Guiding là ưu tiên hàng đầu – nhận chỉ thị học từ những kỹ năng cơ bản như rèn thể lực đến cách sử dụng súng.
Tầng một của phòng gym dường như là khu tập thể hình rộng lớn. Seunghyeon đưa thẻ nhân viên ở quầy lễ tân rồi ngẩng cao đầu quan sát xung quanh. Những người thân hình vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuộn hẳn là Esper, số còn lại là Guider hoặc nhân viên. Ai nấy đều đang chăm chỉ rèn luyện.
Một nhân viên body săn chắc đón tiếp Seunghyeon với nụ cười tươi.
“Xin chào anh Ji Seunghyeon. Lần đầu tới đây nhỉ.”
“Vâng.”
“Chúng tôi sẽ sắp xếp lịch PT cơ bản cho anh. Anh có muốn đăng ký môn võ nào không?”
“Xin hãy chọn môn thiết thực nhất để ứng dụng thực tế ạ.”
Nghe vậy, nhân viên hơi bối rối:
“Môn loại đó đa phần đều khó, anh có chắc không ạ? Tôi đề xuất…”
Khi nhân viên chạm vào màn hình, một cửa sổ hiện ra giới thiệu khóa học cho người mới. Seunghyeon chống khuỷu tay lên quầy, mắt dán vào màn hình thì bất ngờ bị gọi:
“Này. Khu 13.”
Seunghyeon quay đầu. Người bước tới với dáng đi khệnh khạng chính là Lee Jaejin – gương mặt quen thuộc. Seunghyeon lập tức cúi chào sâu, không muốn bị bắt bẻ chỉ vì thiếu lễ độ.
Đứng trước Seunghyeon, Jaejin chống nạnh với vẻ kiêu ngạo tràn đầy trên gương mặt điển trai.
“Hôm nay mới tới à?”
“Vâng. Tôi tới đăng ký ạ.”
“Ừ. Thế à?”
Anh ta nhếch mép cười, nụ cười đầy ẩn ý.
“Đi một mình thì tập cùng tao đi? Có nhiều thứ cần dạy lắm.”
“… ”
Seunghyeon xoay người hoàn toàn về phía Jaejin. Đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng. Sau chút do dự, gương mặt anh trở lại bình thản.
“Vâng. Nhờ anh chỉ bảo. Tôi nên làm gì ạ?”
“Làm cái này.”
Jaejin chen vào giữa Seunghyeon và màn hình, nhanh tay chọn môn MMA (Võ tổng hợp) – khóa học dành cho Esper có đai đẳng để đấu tập. Nhân viên tròn mắt ngạc nhiên, còn Seunghyeon đăm đăm nhìn Jaejin.
Jaejin cao ngang Seunghyeon nhưng có thân hình săn chắc hơn, rõ là người chăm tập. Vừa khởi động, anh ta vừa liếc nhìn Seunghyeon từ đầu tới chân. Seunghyeon mặc áo phông trắng in quốc kỳ Neo cùng quần tập đen. Dù có bờ vai rộng và tỷ lệ cơ thể cân đối, nhưng thiếu cơ bắp cuồn cuộn nên trông không mạnh mẽ. Jaejin hất cằm, mắt nhìn xuống với vẻ coi thường.
“Lo mà học nhanh để đền đáp công nuôi đi.”
“Vâng.”
Seunghyeon gật đầu đáp lại, giọng nói không chút phân vân hay bất mãn.
Nhân viên phía sau quầy lễ tân đưa cho Seunghyeon bộ đồ bảo hộ cá nhân. Ánh mắt anh ta đầy lo lắng khi nhìn Seunghyeo nhận đồ một cách thờ ơ. Dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im bặt.
Seunghyeon cất bộ đồ bảo hộ vào túi thể thao vừa nhận, ra hiệu đã sẵn sàng. Lee Jaejin – người đang cười khúc khích vì điều gì đó không rõ – bước tới.
“Lên thôi.”
Bước vào tầng ba, đa phần là những người có năng lực. Những chiếc lồng sắt, võ đài và không gian rộng mở trải dài trước mắt. Đúng như lời nhân viên, nơi này không dành cho người mới.
“Xin chào.”
Những người có năng lực nhận ra Lee Jaejin liền chào hỏi. Họ trao đổi vài câu đùa cợt thân mật. Jaejin là tuýp người hoàn toàn trái ngược với Seunghyeon – cởi mở, thân thiện và dễ tiếp cận. Dĩ nhiên chỉ với những ai mạnh hơn anh ta.
Đứng sau lưng Jaejin đang bận rộn giao thiệp, Seunghyeon ngượng ngùng đảo mắt xung quanh rồi bỗng đơ người. Một cái giật mình khiến vai anh khẽ rung.
“……”
Nơi ánh mắt Seunghyeon dừng lại chính là Ha Jaeil – người luôn trả lời anh bằng giọng lạnh lùng “Không phải” trước khi hai người chia tay. Jaeil đang tháo băng quấn tay trong lúc trò chuyện với người bạn. Khác với Seunghyeo vừa mới bắt đầu, có vẻ anh đã tập xong.
Dù không rõ có phải do là người có năng lực hay không, Jaeil nhanh chóng nhận ra ánh nhìn chằm chằm của Seunghyeon. Khi phát hiện anh đứng cuối tầm mắt, Jaeil nhíu mày rồi cau có. Có vẻ anh vẫn chưa hết giận. Ngực Seunghyeon bỗng thắt lại, tay vô thức xoa lên vùng thượng vị. Mỗi lần nghĩ tới hay gặp mặt người này, anh đều cảm thấy khó chịu ở chỗ ấy. Không đủ can đảm chào hỏi, Seunghyeon chỉ lén thở dài rồi gửi một cái gật đầu ngắn về phía Jaeil trước khi tập trung vào Jaejin.
Jaejin ngồi phịch xuống ghế dài, bắt đầu đeo từng món đồ bảo hộ. Cái điệu bộ vênh váo của anh ta cậu khác mấy Park Youngseok.
“Đánh nhau là thực chiến. Dù là Oni hay Gon, cứ lao vào và hạ gục bằng mọi cách. Hiểu chứ?”
“Vâng.”
Dù biết vật lộn với bọn chúng gần như bất khả thi, Seunghyeon vẫn gật đầu im lặng. Jaejin không phải loại người sẽ kiên nhẫn giảng giải cách sinh tồn trước những sinh vật ấy.
“Muốn học từ căn bản như mọi người à? Cậu không có thời gian đâu. Cũng không được phép.”
“……”
“Mặc đồ bảo hộ vào rồi vào lồng.”
Liếc nhìn Jaejin đang khởi động trong lồng, Seunghyeon lục túi. Cứ đeo đại theo trí nhớ vậy, anh cầm lấy đôi găng tay thì một giọng nói cứng rắn vang lên sau lưng:
“Anh đang làm gì ở đây?”
“……”
Sao mình lại cảm thấy có lỗi thế này? Seunghyeon co vai quay lại, dò xét thái độ Jaeil. Mồ hôi lấm tấm trên trán người đàn ông vừa tập xong. Chiếc áo phông đen dính nhẹ vào cơ ngực và bắp tay nổi rõ.
“Anh ấy… sẽ dạy cho tôi.”
“Dạy gì?”
Lời chất vấn ngắn gọn mà sắc lạnh. Seunghyeon xoa mũi lẩm bẩm:
“Nhiều thứ…?”
Ánh mắt không hài lòng của Jaeil xuyên thẳng vào anh. Có vẻ câu trả lời không làm người đàn ông vừa ý.
“Hôm nay là lần đầu phải không?”
“Vâng.”
“Vậy mà đã đấu tập?”
Giọng điệu trách móc khiến Seunghyeon cúi mặt. Jaeil hiểu rõ ý đồ của Jaejin. Đấu tập với người chưa biết sử dụng đồ bảo hộ chỉ là cái cớ cho bạo lực ngụy trang thành đào tạo. Một hành động vô cùng nguy hiểm và thô lỗ.
Seunghyeon bối rối nghịch đôi găng. Liệu nói rằng mình đã biết có đỡ hơn không? Anh ngập ngừng mở miệng:
“Này, khu 13. Làm gì đó? Không vào à?”
Jaejin sốt ruột thúc giục. Đúng lúc Seunghyeon gật đầu định đeo găng, một bàn tay lớn đè mạnh lên vai anh. Lực mạnh đến mức anh ngồi phịch xuống ghế. Ngẩng lên, Seunghyeon thấy Jaeil không nhìn mình. Người đàn ông chỉ im lặng giữ chặt anh tại chỗ, lục túi lấy ra miếng bảo vệ răng còn nguyên trong hộp nhựa đưa cho Jaejin xem.
“Tôi còn chưa chỉnh nha mà…”
Chiếc hàm bảo vệ răng mà Seunghyeon nhận được cần phải được điều chỉnh theo khớp cắn. Dù có biết đây là thứ gì, Ji Seunghyeon cũng không thể tự chỉnh được, thế mà Lee Jaejin lại vô trách nhiệm bảo cậu tự đeo vào. Ý đồ của hắn thật độc ác vô cùng. Nhìn thấy vật trong tay Jaeil, Jaejin cười khẩy nói:
“À. Vậy sao? Có lẽ bỏ qua bước đó cũng được nhỉ?”
Sự hèn hạ rỉ ra từ kẽ lưới thép. Một kẻ có kinh nghiệm nhiều năm huấn luyện nơi này đang áp đặt tình huống vô lý lên Ji Seunghyeon đến từ khu 13. Jaeil khẽ nghiêng đầu:
“Vậy cả hai đều không đeo luôn sao?”
Trước lời khiêu khích của Jaeil, biểu cảm Jaejin méo mó khó hiểu.
“Anh lo chuyện đó làm gì?”
Ý hắn là không phải việc của Jaeil phải quan tâm. Trong chốc lát, Ha Jaeil thấp ánh mắt, nghiêng hàm dưới. Ngay cả Jaejin – kẻ không vui vì sự xen vào của Jaeil – cũng cậu tỏ ra thoải mái. Bầu không khí nguy hiểm bùng lên như ngọn lửa khiến Seunghyeon tròn mắt. Những luồng khí châm chích khắp cơ thể.
Tình huống quá nóng không thể kiểm soát khiến cậu không kịp thích nghi. Seunghyeon chỉ biết đảo mắt liên tục. Cậu không biết phải can ngăn thế nào, bởi với Seunghyeon, cả Jaeil lẫn Jaejin đều là những kẻ khó chịu.
Ánh mắt dò xét của Seunghyeon lén hướng về phía Jaeil. Vì muốn kiểm tra mức độ nguy hiểm từ năng lượng đang trở nên hung dữ của người đàn ông. Nhưng với bầu không khí hiện tại, đó là điều không tưởng.
Trong lúc đó, Kijoo tiến đến ba người với nụ cười thân thiện:
“Dù sao thì đeo đủ thiết bị vẫn tốt hơn. Dù chúng tôi có thể lành nhanh đi nữa. An toàn là trên hết mà. Chỉnh nha sẽ xong ngay thôi, xin chờ một chút.”
Nghe lời dỗ dành, Jaejin nhún vai. Hắn lè lưỡi nuốt sự khó chịu rồi hất hàm về phía Seunghyeon:
“Làm gì đó? Nhanh đi rồi về.”
Vừa được cho phép, bàn tay to lớn của Jaeil đã nắm lấy cánh tay Seunghyeon kéo lên.
“……”
“……”
Gương mặt Seunghyeon bị lôi đi trong vô thức dần méo mó. Không chịu nổi, cậu liếc Jaeil rồi thở dài:
“Ha, Esper Jaeil.”
“Vâng. Cậu nói đi.”
“Đau quá.”
Bàn tay đàn ông lập tức buông ra nhưng cơn đau âm ỉ vẫn còn trên cánh tay. Seunghyeon vừa xoa bóp tay vừa theo sau người đàn ông đi trước.
Nơi họ đến là khu vực nghỉ ngơi ở góc, quan trọng nhất là có bình nước. Jaeil đang hứng nước nóng vào hộp nhựa đựng hàm bảo vệ thì nói:
“Trông cậu không giống loại làm chuyện ngu ngốc thế này, nhưng có vẻ không phải vậy.”
“……”
Ngu ngốc? Đang nói mình đấy à? Môi Seunghyeon bĩu xuống.
“Không phải chuyện ngu ngốc.”
“Là có.”
Lời đáp đầy xác tín khiến Seunghyeon càng khó chịu, phồng má thở dài. Bực bội vô cớ, cậu lẩm bẩm trong khi người đàn ông kia lọc nước:
“Lần đầu thì ai chả thế thôi. Hôm nay tôi mới biết nơi này có tồn tại. Nếu được chỉ dạy, sau này…”
Đến khi người đàn ông đã sát trước mặt, cậu không thể lẩm bẩm tiếp. Seunghyeon ngửa đầu lên chút để nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn. Jaeil nhìn xuống Seunghyeon sau khi kiểm tra độ mềm của hàm bảo vệ rồi há miệng. Dù Seunghyeon có hoảng hốt khi vô tình thấy khoang miệng mở tròn của anh ta hay không, Jaeil vẫn làm việc của mình.
“Ah.”