Chương 15
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
“Vâng?”
“Há miệng ra.”
Đang ngây người nhìn Jaeil, Seunghyeon như bị thôi miên há miệng theo. Vật ấm mềm chui vào miệng, cảm giác như có gì đó được kẹp vào răng cửa đồng thời đầu ngón tay anh ta chạm nhẹ quanh môi. Một tiếp xúc bất ngờ. Mắt Seunghyeon mở to.
Ánh mắt sáng rực hướng về Jaeil, mí mắt giật giật loạn nhịp. Trong đôi mắt hờ hững khép xuống kia phản chiếu nguyên vẹn gương mặt kinh ngạc của Seunghyeon.
“Đeo thiết bị bảo hộ là bắt buộc.”
“Vâng.”
Do đeo hàm bảo vệ miệng nên dù trả lời ngắn nhưng phát âm của anh vẫn bị ngọng. Trong miệng nhanh chóng đọng đầy nước bọt. Seunghyeon giả vờ bình thản, từng bước làm theo lời giải thích của Jaeil. Cậu dùng răng cửa cắn chặt miếng bảo vệ theo đúng trình tự.
Sau khi quay trở lại trước lồng đấu, Jaeil tự tay giúp Seunghyeon đeo nón bảo hộ, băng quấn tay và găng tay, đồng thời giải thích chi tiết lý do cần những thứ này. Seunghyeon đáp lại từng câu: “Vâng, cảm ơn anh. Thế ạ? Tôi hiểu rồi.” Kijoo nhìn họ với ánh mắt hơi ngạc nhiên, còn Jaejin quan sát đầy hứng thú. Nụ cười châm chọc thoáng hiện rồi vụt tắt.
Đối với Jaeil, những thứ này đã quá quen thuộc nên thời gian chuẩn bị không lâu. Anh lùi một bước, đảo mắt nhìn Seunghyeon từ đầu đến chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị khuất sau chiếc nón bảo hộ. Seunghyeon cúi đầu chào khi đang nhìn đôi găng tay một cách vụng về. Jaeil theo dõi bóng lưng vụng về bước vào lồng đấu rồi cuối cùng thở dài nhẹ.
Khi Seunghyeon bước vào lồng, Jaejin chế nhạo:
“Mới có mấy ngày mà đã được cưng chiều rồi hả?”
“…”
“Không đủ năng lực nên đã dùng thân xác à?”
Seunghyeon đứng im lặng, khiến Jaejin hài lòng mà vào tư thế. Sau khi nâng găng lên, anh ta dang rộng hai chân, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc lạnh đã sẵn sàng chiến đấu.
“Đây là tư thế cơ bản.”
“…”
“Từ đây có thể dùng tay hoặc chân.”
“Vâng.”
Seunghyeon lóng ngóng bắt chước, Jaejin bắt đầu di chuyển chân chuyên nghiệp.
“Đánh ba cái thử xem.”
Seunghyeon đội nón bảo hộ sâu xuống, nghiêng đầu hỏi:
“…Không có quy tắc gì sao ạ?”
“Ừ. Không có. Chỉ tránh điểm yếu cho có lệ thôi.”
Nói xong, Jaejin nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và tung hai cú đấm liên tiếp. Nhanh và mạnh. Hoàn toàn không phải sức mạnh dành cho người mới. Seunghyeon bị đẩy lùi bởi tiếng đập đục, cố gắng giữ thăng bằng. Mắt anh hoa lên.
Dù đã đội nón bảo hộ nhưng má trái và mũi vẫn rát bỏng. Cảm giác ẩm ướt dưới mũi khiến Seunghyeon khụt khịt, dùng găng tay lau đi. Trong miệng cũng thấy vị tanh của máu. Nếu không có đồ bảo hộ, có lẽ răng đã gãy. Jaejin tấn công bất ngờ không cảnh báo khiến anh không kịp đỡ.
Seunghyeon cử động hàm dưới vài lần rồi vào tư thế trầm tĩnh. Dù không chuẩn như Jaejin nhưng tư thế khá vững.
Jaejin xoay cổ tay nhẹ, nhảy tại chỗ ba cái rồi xông tới như cắt. Sau cú đấm nhẹ vào mặt, anh ta bất ngờ hạ thấp người, cú đấm mạnh đánh thẳng vào bụng. Seunghyeon ngã ầm xuống, lăn ra góc lồng, ho sặc sụa.
“Làm gì vậy? Bảo đánh mà.”
Jaejin cười toe toét. Anh ta bước tới, giơ chân lên. Seunghyeon vội lăn tránh, cú đá trúng lồng đấu rỗng kêu “xoảng”.
“Huấn luyện viên đối xử với người mới quá tàn nhẫn.”
Vài người đang xem cười khúc khích.
“Một chiều quá.”
Kijoo thì thầm vào tai Jaeil vì tình cảnh thảm hại hơn dự tính. Jaeil không đáp, chỉ tập trung nhìn Seunghyeon. Dù liên tục bị đánh, Seunghyeon không co rúm người. Ánh mắt Jaeil hẹp lại khi thấy sự nhanh nhạy lạ thường khi cậu quan sát chuyển động của Jaejin.
“Không.”
Ánh mắt lạnh lùng tập trung vào Seunghyeon không rời.
“…Tỉnh táo lên và đoán xem tôi sẽ đánh chỗ nào?”
Jaejin nói như thể đang thực sự dạy dỗ. Seunghyeon nuốt ực máu trong miệng, ôm bụng đau nhức đứng dậy, ho dữ dội. Cậu nhìn chằm chằm Jaejin đang di chuyển nhàn nhã, chỉnh lại hàm bảo vệ. Đôi mắt khép hờ rồi mở ra đã trở nên khô ráo lạ thường.
“Ba cú?”
Seunghyeon giơ nắm đấm lên hỏi lại. Lee Jaejin gật đầu. Khác với vẻ điềm tĩnh của Seunghyeon, động tác của Jaejin tràn đầy tự tin. Ngay khoảnh khắc hắn dồn lực vào chân trước để tấn công—
Seunghyeon nghiêng người né cú đấm bay tới, xoay cả người đổi vị trí. Jaejin hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Seunghyeon đã kéo nắm đấm ra sau như dây cung giương sẵn. Tốc độ nhanh đến mức Jaejin không kịp tránh. Nắm đấm sắc lẹm của Seunghyeon đập thẳng vào hàm trái Jaejin.
Lực phát ra từ phần thân dưới vững chãi thật đáng kinh ngạc. Cú đánh chính xác khiến Jaejin mất thăng bằng ngay lập tức. Seunghyeon khẽ đếm:
“Một.”
Phản xạ nhanh nhạy như biến thành người khác của Seunghyeon thật đáng kinh ngạc. Anh thay đổi tư thế trước khi Jaejin kịp định thần, rồi nắm chặt vai hắn, dùng đầu gối đánh mạnh vào bụng.
“Ặc!”
Tiếng Jaejin rên rỉ vang lên.
“Hai.”
Seunghyeon dùng hai tay đập mạnh vào lưng Jaejin đang cúi gập người ôm bụng, hất hắn ngã sấp xuống.
“Đm mày!”
Jaejin bị đè xuống sàn trong chớp mắt, gào lên câu chửi tục tĩu như kẻ cùng đường. Mọi nỗ lực ngồi dậy đều vô ích. Seunghyeon di chuyển như đã tính toán trước, trèo lên người hắn, đè cổ xuống. Dù đã hoàn thành ba cú đánh theo yêu cầu, Seunghyeon vẫn không ngừng, tiếp tục dập đầu Jaejin xuống sàn. Tiếng “bộp” vang khắp lồng đấu.
Càng giãy dụa, Jaejin càng bị siết chặt. Mỗi lần hắn cố phản công, Seunghyeon lại đánh vào cùng một chỗ với cùng cường độ. Tiếng thở gấp, rên rỉ và âm thanh của những cú đánh tràn ngập không gian ảm đạm. Không hiểu sức mạnh đó từ đâu mà ra. Seunghyeon đè ép Jaejin đến mức tưởng chừng gãy xương.
Ánh mắt đỏ ngầu của Jaejin đầy khiếp sợ nhìn về phía Seunghyeon.
Ánh mắt Seunghyeon nhìn xuống Jaejin lúc này đã khác hẳn. Trên người Jaejin bất lực, cậu tháo miếng bảo vệ răng. Môi nhuộm đỏ vì máu từ vết thương do cú đánh đầu tiên. Nuốt trôi máu trong miệng, Seunghyeon nói bằng giọng đều đều:
“Nhờ anh, tôi học được nhiều.”
Cậu cúi người, ép sát vào tai Jaejin thì thầm giọng trầm hơn:
“Lần sau có dịp, mong anh tiếp tục chỉ giáo.”
Dù Seunghyeon đã rời đi, Jaejin vẫn nằm bất động. Thua trận trước những cú đấm không điểm yếu, có lẽ giả vờ ngất là lựa chọn tốt nhất. Khi Seunghyeon bước ra khỏi lồng, những người xung quanh bắt đầu bàn tán: “Không ngờ lại mạnh thế”, “Đánh hay đấy”, “Học ở đâu vậy?”…
Seunghyeon vừa cố gỡ đôi găng tay vừa tháo dây đeo cằm. Đeo headgear vào thắt lưng, anh tiến về phía Jaeil và Kijoo. Tay sờ lên sống mũi nóng rát, liếm vết máu trên môi, anh đứng im. Hai người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm mà không nói gì.
Không chịu nổi sự im lặng, Seunghyeon ấp úng:
“Cảm ơn anh đã quan tâm—”
Tay Jaeil từ từ đưa tới. Seunghyeon theo dõi bàn tay đang tiến gần rồi liếc nhìn mặt Jaeil. Miệng hắn hơi mở. Hiểu ngay ý đồ, Seunghyeon mở miệng khi bàn tay nắm lấy cằm. Đầu anh hơi ngửa ra sau.
“Mở to hơn.”
Tuân theo mệnh lệnh ngắn gọn, Seunghyeon kéo cằm xuống, ánh mắt lệch sang một bên. Jaeil xoay cằm cậu qua lại, nét mặt càng lúc càng khó chịu. Ngón cái hắn móc vào khóe miệng Seunghyeon, kéo rộng ra. Mắt Seunghgun đảo loạn, nuốt ực máu đọng trong miệng.
“Vết thương khá nặng.”
“… ”
Đầu ngón tay nóng rực. Seunghyeon lùi lại, dùng lòng bàn tay lau môi.
“Không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn anh.”
“… ”
“Nhưng cái Gear này…”
Jaeil im lặng đưa cổ tay ra, trong khi Kijoo nắm chặt lấy cổ tay anh. Đã từng làm một lần nên Kijoo khá quen thuộc với thao tác này, kiểm tra chỉ số. 25%. Nhận ra con số không quá cao, Seunghyeon thở phào nhẹ nhõm, vai buông lỏng. Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra.
Khi Jaeil buông cổ tay anh ta ra, có vẻ khó chịu ở mũi nên anh ta khịt khịt rồi hỏi vị trí nhà vệ sinh.
“Cảm ơn.”
Nhìn dáng đi lảo đảo của Jaeil bước về hướng được chỉ, khó tin đó lại là người đã đánh Lee Jaejin tơi tả.
‘Không phải chuyện ngu ngốc đâu.’
Vẻ mặt ngập ngừng và nhút nhát của Jaeil khiến Kijoo không thể không xen vào. Anh ta phải thừa nhận rằng đó là sự can thiệp không cần thiết. Jaeil là người đến từ vùng đất bị bỏ hoang, khu 13, và sống sót được ở đó chứng tỏ anh ta không phải kẻ yếu đuối. Ngược lại, chính Lee Jaejin là người sa vào bẫy do Jaeil giăng ra. Ở Haon, với hình ảnh kẻ xâm nhập, kẻ nhảy dù khiến vị thế của anh ta bị thu hẹp, Jaeil đã dùng cách riêng để trả đũa. Có lẽ việc nhận vài cú đánh trước cũng là một phần kế hoạch để làm đối phương mất cảnh giác. Khá, thậm chí rất ranh mãnh.
Trong khi Jaeil kiểm tra miệng Seunghyeon và Seunghyeon chào rồi biến mất, Kijoo đứng im như tượng đá mới lên tiếng:
“Trông như động vật ăn cỏ mà tính cách lại không phải dạng vừa đâu. Đúng không?”
Jaeil gật đầu đồng ý, Kijoo dùng mu bàn tay lau đầu mũi.
“Nhân tiện, cái Guider của cậu…”
Ánh mắt hơi mơ màng của Kijoo hướng về phía lối ra nơi Seunghyeon vừa biến mất.
“Mùi máu đỉnh lắm. Cậu ổn chứ?”
“……”
Nhận xét bộc phát của Kijoo trở thành ngòi nổ. Sống mũi Jaeil hơi nhăn lại.
“Cỡ đó thì gundal cũng phát điên lên mất.”
Lời anh ta nói là sự thật. Chỉ một vết thương nhỏ mà kích thích được khứu giác của esper có matching rate không cao, thì gundal chắc chắn cũng không ngoại lệ. Dưới cái cớ kiểm tra vết thương, Jaeil đã tiếp cận gần và cảm nhận rõ hơn ai hết. Mùi ngọt ngào và gợi cảm luồn vào đầu mũi. Hình ảnh khoang miệng đỏ ửng và chiếc lưỡi co giật hiện lên trong đầu. Jaeil ôm lấy cằm, đảo mắt liên tục. Trên khuôn mặt anh lộ rõ vô vàn cảm xúc phức tạp.