Chương 19
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
“……”
Đến giờ đầu ngón tay vẫn cậu cảm nhận được gì, cậu tìm thấy sợi chỉ mỏng manh đó. Mình làm hướng dẫn ư? Làm được chuyện khó khăn thế này trong lúc ngủ sao?
Lời nói đó thật phi thực tế. Nhưng người đàn ông kia chắc chắn không nói dối.
Vậy là sao? Mình đã làm tốt sao?
Jaeil im lặng quan sát biểu cảm thay đổi từng giây của Seunghyeon, môi dưới hơi cong vào trong. Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm khi mở lời:
“Cậu còn bảo tôi ngu ngốc nữa.”
Dù chỉ mong manh hy vọng nhưng lời Jaeil như quả bom. Seunghyeon giật nảy vai thốt lên:
“Cái gì ạ?!”
Thực ra sai lầm của Seunghyeon nhiều vô kể. Vốn là thực tập sinh mà dám xấc xược nói trống không với cấp trên, tự ý áp sát người khác, lật áo bừa bãi, đặt miệng lên bụng anh, rồi dùng nước mắt để trốn tránh trách nhiệm… kể ra không hết. Nhưng Jaeil chỉ chọn một lỗi thôi, vì Seunghyeon đã vội vàng xin lỗi.
“Uwa, tôi xin lỗi!”
“……”
Tai Seunghyeon đỏ ửng lên. Dù bối rối không biết làm sao nhưng cậu nhất quyết không buông tay khỏi ngực anh. Thấy phản ứng ngây ngô đó, khóe miệng Jaeil nhếch lên không tự chủ.
“Vì không phải hướng dẫn theo cách thông thường nên cần được điều trị.”
Dù sự kết hợp giữa tiềm thức và tỷ lệ phù hợp đã đủ hiệu quả, Ji Seunghyeon vẫn cố đánh thức ý thức trong trạng thái ngủ sâu. Nhờ y học can thiệp sẽ tránh được hành động không cần thiết và tình huống xấu hổ, nên nhanh chóng chữa trị là đúng. Những cảm giác lạ lùng khó giải thích cùng sự bình yên vốn không thuộc về Jaeil. Cắt đứt trước khi quen sẽ tốt cho cả hai.
“…Vâng…”
Seunghyeon trả lời miễn cưỡng, gương mặt chợt tối sầm. Cậu mím chặt môi tránh ánh nhìn, nếp nhăn giữa lông mày hằn sâu vì suy nghĩ nào đó. Jaeil đã từng thấy gương mặt này rồi – khuôn mặt sắp khóc.
Jaeil thả chân xuống giường ngồi thẳng lưng. Giữa đùi săn chắc của anh, cơ thể Seunghyeon nằm cách một khoảng nhỏ. Đó là cách Jaeil tạo lối thoát bằng việc thay đổi hướng tiếp xúc.
“Tiềm thức dường như biết cách làm, thử xem nào.”
Seunghyeon dùng vai lau đôi mắt ướt át. Giọng nói dịu dàng vô tình khiến nỗi tủi thân trỗi dậy. Nuốt trôi những cảm xúc ướt át, cậu gật đầu không lời.
Năng lượng của Jaeil dù cường độ thấp vẫn mãnh liệt và hung dữ. Mạnh đến mức Seunghyeon ngất xỉu ngay khi gặp. Giờ đã biết nó vô hại nên không sợ, nhưng mỗi lần thấy tim vẫn đập thình thịch. Bản tính anh thật khó chịu, khác xa với người chủ điềm tĩnh lịch lãm. Seunghyeon khép mí mắt từ từ như đang phân tích năng lượng đàn ông.
“……”
Nhắm mắt lại, những giác quan bị thị giác lấn át bỗng trở nên nhạy bén. Nhịp tim đập thình thịch trong lòng bàn tay rõ mồn một. Cả chuyển động co giãn của cơ bắp cũng cảm nhận được không hiểu sao. Ngượng ngùng, Seunghyeon nhắm nghiền mắt.
Tiếng thở đều đặn điềm tĩnh vang lên. Mùi cơ thể the mát phảng phất. Seunghyeon càng siết chặt mí mắt. Đáng lẽ phải cảm nhận năng lượng, sao chỉ toàn giác quan vô dụng rõ ràng thế này?
Cậu hít sâu lấy lại bình tĩnh. Tập trung đến mức nếp nhăn giữa lông mày co duỗi liên tục. Thử tưởng tượng xem? Seunghyeon dùng ký ức vẽ lại năng lượng anh – khối đen hung dữ như quái vật nhưng sao lại thấy đáng thương. Đột nhiên mắt cậu chớp lia lịa.
“Ơ, à…”
***
Cậu cảm thấy những sợi lông trên da mình dựng đứng lên. Chính xác hơn, có thứ gì đó lướt nhẹ qua từng sợi lông. Nó giống như lông của một con thú mềm mại, hoặc cũng có thể là chất lỏng ấm áp như thân nhiệt. Điều rõ ràng là có hàng nghìn, hàng vạn khe hở tinh tế có thể gọi là “kết”. Bản năng mách bảo cậu rằng mình phải đếm từng thứ một. Và đâu đó trong này, cậu phải tìm ra một sợi chỉ. Bàn tay còn lại của cậu bất ngờ đưa lên, đặt lên ngực phải của Jaeil.
Cậu hơi bối rối. Không biết phải bắt đầu từ đâu, bằng cách nào, hoàn toàn không có manh mối. Khuôn mặt tập trung của cậu trở nên nghiêm túc hơn. Trong lòng nóng lòng, cậu bước thêm nửa bước về phía người đàn ông. Liệu có lối tắt nào không? Bao giờ mới xong được đây? Cậu cắn chặt môi dưới, lại bước thêm nửa bước. Đột nhiên, ý thức rằng mùi cơ thể của người đàn ông trở nên đậm hơn hiện lên, nhưng cậu không có thời gian để ý đến nó. Có quá nhiều thứ cần kiểm tra.
“…”.
Cậu nghĩ nếu tiến gần hơn một chút, có thể sẽ lục lọi được những thứ này. Nếu dùng tay chạm vào, có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Cậu nhắm mắt lại, bị dẫn dắt đến một nơi nào đó. Bàn chân lại bước về phía trước. Mùi hương ấm áp, dễ chịu lan tỏa xung quanh. Thậm chí còn ngọt ngào. Kỳ lạ là nước bọt cứ ứa ra. Có ăn được không nhỉ? Khoảnh khắc đó, một suy nghĩ nguyên thủy chiếm lấy tâm trí cậu.
“Dừng lại thôi.”
Đột ngột, một giọng nói cứng rắn kéo ý thức đang chìm sâu trở lại. Cậu mở to mắt. Chỉ mới vài giây trước, cậu còn đang đắm chìm trong một luồng khí huyền bí, nhưng giờ đây, cậu hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Khi trở về thực tại, cậu không kịp thích nghi.
Jaeil đặt một tờ giấy ăn dưới mũi cậu. Giấy ăn? Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt cậu lướt xuống dưới rồi ngước lên nhìn Jaeil đầy nghi hoặc.
“Cậu đã quá sức rồi.”
“…”.
Jaeil lau vệt máu chảy từ mũi cậu, ấn nhẹ vào sống mũi.
Dần dần, ý thức trở lại trong đôi mắt cậu. Cổ họng nam tính và gọn gàng của người đàn ông chỉ cách cậu một gang tay. Hơn nữa, không hiểu sao cả hai tay cậu đều đang đặt trên ngực anh ta. Cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu giật mình, lùi lại phía sau. Nhưng không thể chạy xa được. Một bàn tay rộng nắm chặt gáy cậu. Đầu ngón tay nóng ran lên.
Tại sao chỉ làm mấy thứ này thôi mà đã chảy máu cam? Mặt cậu đỏ bừng lên khi bị Jaeil giữ lại, dùng giấy ăn bịt mũi. Cậu không thể thốt nên lời, miệng cứ mấp máy. Không chịu nổi khoảng cách, cậu nhắm nghiền mắt lại. Vô thức ngửa cổ lên, bàn tay của người đàn ông siết chặt hơn, giữ chặt gáy cậu. Một giọng nói bình thản vang lên ngay trước mặt:
“Đừng ngửa cổ lên.”
Cậu gật đầu nhẹ, liếc nhìn đồng hồ treo tường. Rồi không tin vào mắt mình. Cảm giác chỉ mới 5 phút trôi qua, nhưng đã 15 phút rồi. Chớp mắt vài lần để ổn định tâm trí, cậu nhìn về phía thiết bị Gear của Jaeil. Ánh mắt xin phép, Jaeil nhướng mày lên. cậuchạm vào Gear hai lần. Con số 30% nhấp nháy.
“…”.
Chảy cả máu cam, cố gắng hết sức, nhưng kết quả cậu đâu vào đâu. Dù cậu làm gì nhiều, nhưng con số lại tăng lên, khiến cậu mất hết động lực.
Cứ liên tục kiểm tra Gear nhưng anh giúp được gì, cậu chỉ biết thở dài. Hơn nữa, tưởng sắp thành công rồi lại bị gián đoạn, thật đáng tiếc. Nét mặt cậu hiện rõ sự thất vọng.
Trong khi đó, khóe miệng Jaeil khẽ cong lên.
“Tính cách tham lam quá nhỉ.”
Tham lam ư? Nghe thế này mà bảo là tham lam thì càng thấy oan ức. Cậu càu nhàu:
“Không phải.”
“Vậy tại sao lại thất vọng?”
Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, mặt cậu nóng bừng lên. Một nỗi xấu hổ vô cớ trào dâng.
“Tôi… đâu có thất vọng…”
Lúc đó, Gear lóe sáng. Những dòng mã bí ẩn lướt qua. Khuôn mặt vốn đã dịu lại của Jaeil lập tức trở nên cứng nhắc như thường lệ. Một tiếng thở dài, năng lượng bỗng bùng lên rồi lắng xuống. cậu đứng bên cạnh, liếc nhìn dò xét.
“Cứ tiếp tục ấn giúp tôi là được.”
***
Ha Jaeil giao nhiệm vụ cầm máu cho Seunghyeon rồi nhặt chiếc áo khoác đã cởi ra. Khi những bàn tay đang đặt khắp cơ thể rời đi, Seunghyeon xoa xoa sau gáy. Ảo giác về hơi ấm vẫn còn đọng lại khiến cậu bối rối. Người đàn ông đứng dậy khiến Seunghyeon giật mình. Dù bản thân không phải người thấp bé, nhưng đứng ngay trước mặt Ha Jaeil, cậu cảm nhận rõ áp lực đè nặng gấp đôi. Seunghyeon lùi lại vài bước để giãn khoảng cách.
“Lại phải đi làm việc ạ?”
Giọng nói nghẹt mũi của Seunghyeon vang lên. Ha Jaeil khoác áo jacket và trả lời:
“Phải đến nơi mới biết được.”
Seunghyeon im lặng gật đầu, tay xoa sống mũi. Có vẻ hôm nay không thể ăn trưa cùng nhau rồi. Nghĩ vậy, cậu ngồi bệt lên giường.
Ha Jaeil bước về phía cửa rồi đột nhiên dừng lại. Hắn quay nửa người, mắt lướt quanh phòng như kiểm tra xem có quên thứ gì không.
“Anh… bị sốt.”
Giọng nói chậm rãi pha lẫn chút bối rối.
“…À.”
Thì ra từ nãy đến giờ đầu óc ong ong là do sốt. Seunghyeon gật đầu chấp nhận. Ha Jaeil vừa mở cửa vừa nói thêm, giọng chậm hơn một nhịp:
“Nhớ ăn trưa đầy đủ.”
Nói xong, hắn hơi nghiêng đầu nhíu mày như thể cảm thấy khó chịu. Seunghyeon mải lo nghẹt mũi nên cậu kịp nhận ra biểu cảm đó.
Ha Jaeil đóng cửa sau khi nhận lời chào từ Seunghyeon, rồi dùng mu bàn tay chà mũi trước khi bước đi. Mùi máu khiến đầu óc hắn quay cuồng. Một tay chống hông, tay kia bịt mũi, hắn lẩm bẩm:
“Mùi máu kinh khủng thế này, cậu ổn chứ?”
Câu nói của Kijoo bỗng hiện lên trong đầu. Ha Jaeil lắc đầu lia lịa rồi tiếp tục đi.
Khoảng thời gian các Guider trẻ thức tỉnh dành để tìm lối đi thường kéo dài gần ba tháng. Mỗi lần thử chỉ 10 phút, tối đa ba lần một ngày. Không được phép vượt quá. Như lời cặp song sinh nói, việc tìm kiếm dấu hiệu của lối đi giữa biển năng lượng hỗn loạn thực sự khó khăn và mệt mỏi.
Tình trạng của Ji Seunghyeon có vẻ rất tệ. Dù năng lượng tiêu hao nhiều nhưng không ngờ lại chảy máu cam. Ha Jaeil bước dọc hành lang, lưỡi tặc lưỡi. Đầu óc hắn rối bời. Mùi máu, hơi ấm cơ thể, mùi da thịt – tất cả đều quá gần gũi.
Chỉ sau vài phút nhắm mắt cảm nhận năng lượng, Seunghyeon đã liên tục bám lấy Ha Jaeil. Là cấp A nên nhạy cảm là đương nhiên, nhưng quá chân thành lại thành vấn đề. Không biết làm gì khi thấy cậu lẽo đẽo tiến lại gần, Ha Jaeil chỉ đứng nhìn chằm chằm. Hình ảnh Seunghyeon nắm sau gáy anh rồi rên rỉ bỗng hiện lên. Lần này cũng không thể làm khác được. Ha Jaeil nuốt tiếng thở dài, kìm nén cảm xúc. Thật khó để tỏ ra lạnh lùng với người này.
Cậu làm việc chăm chỉ. Quá trình mò mẫm năng lượng như tìm công tắc trong phòng tối vụng về đến mức đáng thương, thậm chí ngây thơ đến nỗi Ha Jaeil vô thức quan sát từng phản ứng nhỏ của cậu. Anh chỉ nhận ra đã qua 15 phút khi Seunghyeon phát hiện. Nếu không chảy máu cam, có lẽ anh đã tiếp tục đứng nhìn.
“Cái này ăn được không nhỉ…”
Cậu còn lẩm bẩm một mình.
“… …”
Ha Jaeil vô cớ tò mò, tay vuốt mái tóc rối bù cho mượt. Xuống tầng một, gió lướt qua làn da nóng bừng. Anh bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Ngay khi chạm vào gáy Seunghyeon, anh đã biết cậu sốt. Vừa định bắt cậu ăn trưa no nê thì cuộc gọi khẩn cấp đến. Dù không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc đó anh thấy bực bội.
Bực bội ư?
Đang đi đến phòng huấn luyện, điện thoại trong túi Ha Jaeil rung lên. Tin nhắn từ Ji Seunghyeon hiện lên. Bước chân anh dừng phựt khi đọc nội dung:
“Có lẽ hôm nay hoặc ngày mai chúng ta cần ngủ cùng nhau. Tôi đã nghĩ ra cách rồi nên anh đừng lo. Chờ tin tôi nhé.”
“… …”
Gió đâu thổi qua, làm rối bồng bềnh mái tóc người đàn ông đứng trơ như phỗng.
***
Chỉ mới 15 phút gắng sức mà cơ thể đã mệt nhoài. Cơn đói buổi sáng vốn không đáng kể giờ đã rõ rệt hơn. Bụng Seunghyeon cồn cào như sắp phát ra tiếng kêu ầm ĩ. Cậu nhanh chóng bước đi, nghĩ rằng mình cần một bữa trưa sớm. Nếu không nạp đủ năng lượng, cơ thể sẽ đổ bệnh mất. Gió xuân lạnh lẽo thổi qua khiến cậu rùng mình, da nổi gai ốc.
“Tôi cho rằng cần phải điều trị vì đây không phải là cách hướng dẫn bình thường.”
Giọng nói vừa ân cần vừa dứt khoát. Ngay khi nghe câu đó, Seunghyeon đã hiểu. Việc vô thức hướng dẫn không phải điều đáng mừng. Đó chỉ là sự may mắn tạm thời, và hiệu quả cũng cậu tốt lành gì. Chỉ số nguy cơ khuếch đại trước khi ngủ dao động từ 30% đến 40%, nhưng sang ngày hôm sau lại chỉ quanh quẩn ở mức 20%. Điều này có nghĩa là việc hướng dẫn trong giấc ngủ chỉ đạt được 10-20% hiệu quả.
Ha Jaeil thậm chí có lúc chạm mốc 80% nguy cơ. Biết rõ nỗi đau đó, Seunghyeon không thể mãi chỉ đóng vai trò hỗ trợ như một người hướng dẫn song sinh.
Cậu gọi điện cho Daniel.
“Vâng, cậu Seunghyeon.”
“Tôi…”
Nhưng ngay khi nghe giọng nói ấy, sự quyết tâm ban đầu của Seunghyeon tan biến, giọng cậu trở nên nhỏ bé. Cậu cắn môi dưới, khuôn mặt lộ vẻ bối rối.
Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng bên Daniel, lòng Seunghyeon chỉ thấy ngột ngạt. Cậu sợ Daniel lại đặt những câu hỏi kỳ quặc và khó chịu. Những điều đó, cậu không muốn nói ra. Liệu có nhất thiết phải làm thế không?
“Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua. Có lẽ tôi đã vội vàng.”
“…”
Giọng nói dịu dàng khiến đôi vai căng thẳng của Seunghyeon dần thả lỏng.
“Trước tiên, chúng ta hãy làm các xét nghiệm cần thiết.”
Nghe đến từ “xét nghiệm”, Seunghyeon tròn mắt, tay siết chặt điện thoại. Xét nghiệm gì chứ? Cậu đã sợ ngay từ đầu.
“Không có gì đâu. Chỉ cần ngủ thôi.”
“Chỉ… ngủ thôi ạ?”
Nếu chỉ là ngủ thì có lẽ cũng ổn. Seunghyeon khẽ hỏi, bên kia đầu dây, Daniel cố trấn an cậu bằng giọng điệu phóng đại.
“Đúng vậy! Cậu Seunghyeon chỉ cần ngủ thôi. Tôi sẽ liên lạc lại sau nhé.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Seunghyeon thở phào nhẹ nhõm. Cậu vỗ nhẹ vào ngực, cố trấn tĩnh trái tim vẫn đập thình thịch.
Ngay lúc đó, một tin nhắn mới đến. Nhận ra tên người gửi, Seunghyeon vội mở ra xem.
“9 giờ tối nay, tôi sẽ đến đón cậu trước ký túc xá.”
Seunghyeon nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, ngón tay lướt nhẹ. Môi cậu mím chặt khi tập trung gõ phím trả lời.
“Vâng. Tôi sẽ đợi.”
Cảm ơn nhà dịch ạ.
Mong sớm có ngoại truyện 2.
Bộ này có manhwa cũng đẹp lắm.