Chương 2
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
***
“Đừng tham lam. Chỉ cần cầm máu và giảm nguy cơ kích hoạt xuống 30% thôi. Dù Ha Jaeil có đáng thương đến mấy cũng đừng nhượng bộ. Tất cả đều là để sống sót, không cần phải liều mạng.”
Rowan tự nhủ đi nhủ lại trong lòng. Vừa nuốt khan một ngụm nước bọt, cậu định mở cửa thì đột nhiên một bàn tay to như nắp nồi chĩa ra, nắm chặt lấy tay Rowan rồi xoay mạnh tay nắm cửa.
“Ơ?”
“Ơ ơ?”
Trước sức mạnh khủng khiếp, cả Joi và Rowan đồng loạt tròn mắt. Thằng cha nào mà lực lưỡng vô lý thế này?
“Ha Jaeil! Cái thằng chó này, anh!”
Người đàn ông to lớn với bàn tay cỡ đại gầm lên, đẩy mạnh cửa vào. Hai chú sóc nhỏ suýt ngã chúi.
Người đàn ông bước thẳng về phía Jaeil, vẻ mặt giận dữ. Jaeil yếu ớt ngồi dậy, cúi đầu xuống, không một lời thanh minh, liền bị một cái tát thẳng tay vào đầu.
Jaeil chúi người về phía trước, dường như đã đoán trước hành động của người đàn ông. Gương mặt cậu không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ lặng lẽ đưa tay xoa xoa sau gáy sau khi mái tóc rối bù rủ xuống.
Joi và Rowan chợt nhớ ra người đàn ông đột ngột xuất hiện chính là Bern – trưởng nhóm của Jaeil, và theo quy tắc ngầm của trung tâm, phải ngăn Bern lại khi hắn nổi giận. Nhưng họ không dám động đậy, bởi ngay khi cửa mở, luồng khí từ Jaeil tràn ra khiến họ nghẹt thở.
“Đừng đánh nữa! Cậu ấy đang bị thương mà!”
Rowan lập tức ôm chặt lấy eo Bern. Joi do dự một chút rồi kéo Jaeil ra sau lưng mình. Nhưng khi chạm vào cánh tay Jaeil, cô bất giác giật mình, run vai.
Bern là một Esper (người sở hữu năng lực đặc biệt) thuộc hệ Vật lý, cao hơn 190cm, hạng A Stiple. Đối mặt với hắn, Rowan quá nhỏ bé và yếu ớt. Việc ôm eo Bern cậu khác nào ve sầu bám vào thân cây, không những không kéo lại được mà còn may mắn nếu không bị hất ra. Dù vậy, Rowan vẫn kiên quyết níu lấy eo Bern, van nài:
“Trưởng nhóm! Không được ạ. Jaeil còn chưa bắt đầu hướng dẫn (guiding)!”
“Cái gì? Không buông ra hả? Đồ khốn không biết sống chết, dạy dỗ cái gì nữa!”
Giọng người đàn ông giận dữ gầm gừ như thú dữ.
“Trưởng nhóm, anh cũng sắp kích hoạt (amplify) rồi. Hãy bình tĩnh đi. Làm ơn.”
Hai con người nhỏ bé đứng làm bia đỡ đạn trước mặt Bern chỉ để cứu một mạng người. Jaeil liếc nhìn họ, dùng mu bàn tay lau vệt máu mũi chảy dài rồi cúi đầu trước Bern.
“Xin lỗi ạ.”
***
Dĩ nhiên, Ha Jaeil đã sai. Khi đối mặt với một Oni (quỷ) cấp 3 trở lên, bắt buộc phải có sự phối hợp giữa hệ Vật lý và hệ Tinh thần chuyên nghiệp. Bởi chỉ riêng hệ Vật lý không đủ để xác định được lõi của nó do kích thước quá lớn. Dù Jaeil có khả năng kiểm soát năng lượng tâm linh và tình huống lúc đó cực kỳ nguy cấp, việc báo cáo tình hình và yêu cầu hỗ trợ vẫn phải được ưu tiên. Dù anh có đủ sức đối phó một mình, nhưng khi đã thuộc biên chế quân đội, tuân thủ quân luật là điều bắt buộc. Chưa kể, anh còn mang theo một thường dân vào trận chiến. Việc trưởng nhóm Bern tức giận là đương nhiên, nhưng điều cấp bách lúc này là tình trạng của Jaeil.
Joi, người hiểu rõ tính cách của trưởng nhóm, vội vàng lên tiếng:
“Dù có trách phạt thì cũng để sau khi hướng dẫn xong đi ạ. Nếu cả bọn tôi cũng nhận được tin báo, nghĩa là tình hình rất nguy hiểm.”
“……”
Đây không phải lời nói dối để xoa dịu tình hình. Thực tế, tình trạng của Ha Jaeil rất nghiêm trọng. Dù trông anh vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt của một Guider có thể nhìn thấu tất cả. Không cần nói đến nguồn năng lượng hỗn loạn, bất quy tắc đang bùng lên trong anh, ngay cả Joi khi tiếp xúc cũng cảm nhận rõ ràng sự náo động của dòng máu đang cuồng loạn dưới làn da Ha Jaeil.
“Anh ơi, lại đây. Jaeil đang rất mệt.”
“Ừ, anh tới đây.”
Rowan nắm lấy bàn tay Joi đưa ra, vừa kéo Jaeil nằm xuống vừa thốt lên: “Chà, hôm nay đúng là nghiêm trọng thật.” Hai anh em nắm chặt tay nhau, cùng đặt lên ngực Jaeil, ấn nhẹ xuống trái tim anh. Mi mắt họ run rẩy khi mở rộng năng lực.
“Joi, phần đầu… ừ, chỗ đó hoàn toàn tắc nghẽn. Phải xử lý trước.”
Theo chỉ dẫn của Rowan, Joi đưa tay ra, nhưng vừa chạm vào trán Jaeil đã giật mình rút lại. May mắn là đầu anh không nổ tung khi Bern đánh vào.
“A… Thằng này đúng là…”
Joi lắc đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, Jaeil liền nhẹ nhàng xin lỗi:
“Đừng cố quá.”
“Không phải vậy. Tôi chỉ không hiểu sao anh chịu đựng được đến mức này.”
Dù trước khi đến, Joi luôn càu nhàu, nhưng cậu luôn như thế này. Khi thấy một Esper đau đớn, bản năng của một Guider sẽ trỗi dậy. “Anh đã khổ sở thế này sao? Anh đã cố chịu đựng…” Cảm giác xót xa trào dâng khiến cậu liên tục mở rộng kênh kết nối của mình.
“Vậy, em bắt đầu đây.”
Bern đứng nhìn ba người đang vật lộn trên giường, thở dài não nề. Ánh mắt từ từ ngước lên, dừng lại ở nắm đấm của Jaeil – trắng bệch, siết chặt đến mức run rẩy, có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
Việc hướng dẫn có thể thực hiện chỉ bằng cách đặt tay lên ngực Esper. Nhưng tiếp xúc nhiều hơn, bất kể vị trí nào, đều giúp quá trình diễn ra trơn tru hơn. Dù có xen lẫn yếu tố vô thức hay thậm chí mang ý nghĩa tình dục, đa số đều bỏ qua vì hiệu quả quá rõ rệt.
Nhưng Ha Jaeil lại cứng đầu hạn chế tiếp xúc với Guiderr. Bern cố gắng kìm nén ánh mắt khó chịu, lại thở dài một hơi dài.
“Ướt… Anh ơi.”
Máu từ mũi Jaeil ồ ạt chảy ra, khiến Joi rùng mình.
“Không sao. Tập trung đi.”
***
Rowan xử lý tình huống một cách điêu luyện và bình tĩnh hơn bất kỳ ai. Joi, ban đầu còn hoảng hốt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Rowan lấy khăn giấy đè lên mũi Jaeil để cầm máu, rồi lại đặt tay lên ngực anh. Thời gian hướng dẫn của họ luôn căng thẳng và khẩn trương như thế.
Việc hướng dẫn mới chỉ bắt đầu. Jaeil chắc hẳn vẫn còn đang đau đớn. Bern nhìn nếp nhăn giữa lông mày Jaeil với ánh mắt bực bội, rồi cuối cùng quay lưng bỏ đi.
Những Esper (người sở hữu năng lực đặc biệt) càng mạnh càng cần được hướng dẫn chất lượng. Jaeil, người vừa tái thức tỉnh từ cấp C lên cấp A, cần một người hướng dẫn đúng đắn hơn bất kỳ ai. Nếu có một Guider chuyên biệt có thể kiểm soát mọi thứ của anh, thì những lần anh quậy phá đến mức gần chết sẽ không còn, và cái lỗ hổng lớn trong trái tim anh như một căn bệnh kinh niên cũng sẽ được lấp đầy.
Nhưng những hy vọng mơ hồ như thế luôn kết thúc bằng sự thất vọng. Chết tiệt, Backsplashash Guider (Guider hậu cần) thì có bao nhiêu mà đòi hỏi? Hơn nữa, dù có tìm được người phù hợp đi nữa, cũng phải gắn bó với họ thì mới mong có kết quả chứ? Con người sao mà khó chiều thế không biết.
Bern nuốt giận. Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ đeo tay của hắn rung lên. Đó là tín hiệu khẩn cấp. Sau khi kiểm tra, Bern nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két.
Những Oni (quỷ) đã bắt đầu xuất hiện trở lại ở Neo sau gần 10 năm yên bình. Ngay cả tại Haon, thủ đô vốn được coi là an toàn nhất, một con Oni cấp 3 đã xuất hiện. Tình hình đang diễn biến bất thường.
Bern nắm lấy tay nắm cửa, mạnh tay đẩy ra rồi đóng sầm lại. Hắn cậu có tâm trạng để kiềm chế lực tay. Cánh cửa đóng sập với một tiếng “đùng” vang dội.
“… ”
“… ”
Ánh mắt Ha Jaeil đảo từ tay nắm cửa lên trần nhà rồi lại quay đi. Căn phòng hướng dẫn tràn ngập năng lượng ác quỷ cậu kém gì Oni, chỉ thỉnh thoảng vang lên giọng nói tập trung của Rowan và những câu trả lời ngắn gọn của Joi.
*
Vùng biên giới của “Neo”, một siêu quốc gia thống nhất, thường được gọi là “Khu 13”. Khác với các khu vực cấp dưới khác, Khu 13 không tuân theo thứ tự số mà được gọi bằng một cái tên độc lập.
Dù nằm sau đường biên giới quân sự, nhưng vì không chịu sự giám sát của chính phủ, nơi đây trở thành chốn dung thân của những kẻ bất mãn, vô gia cư và những người chống đối chính phủ, phát triển một cách dị biệt. Chính phủ luôn huênh hoang sẽ quét sạch Khu 13, nhưng thực tế không thể thực hiện được vì vùng đất bên kia biên giới là lãnh địa của Oni, cực kỳ nguy hiểm. Những người có năng lực hạn chế còn cậu đủ để bảo vệ Neo.
Khu vực mập mờ này, không thể quản lý được mà cũng không thể bỏ mặc, luôn là cái gai trong mắt Neo.
Vùng đất cũ bị con người nhường lại cho Oni, Khu 13 vẫn giữ nguyên hình dáng của thế giới cũ. Những tòa nhà hoang tàn, ảm đạm và đổ nát là thành trì cuối cùng của những kẻ bị bỏ rơi. Phần lớn cư dân ở đây là những người bị đào thải hoặc tự nguyện rời bỏ Neo khi nó được thành lập, nhưng xuất thân không còn quan trọng nữa. Mọi thứ đã trộn lẫn và phai mờ, trở thành dĩ vãng. Nơi này từ lâu đã trở thành tập hợp của những kẻ không thể hòa nhập, hoặc không muốn hòa nhập vào Neo.
Những tòa nhà nơi người dân Vùng 13 trú ẩn đều có cửa sổ cực kỳ nhỏ hoặc không hề có. Đó là cách họ ngăn chặn hoàn toàn mọi kẽ hở để lũ Oni (quỷ) không thể xâm nhập. Một thành phố chết với những lỗ thở bị bịt kín, cuộc sống ở đây mệt mỏi và khắc nghiệt đến mức không thể so sánh với Neo.
Ngay cả ở khu vực được coi là ít nguy hiểm nhất – “Eruto” thuộc Vùng 13, hoàng hôn cũng bắt đầu buông xuống. Khi màn đêm ập tới, lũ Oni thích máu sẽ thống trị. Mọi người phải tìm chỗ ẩn náu trước khi trời tối hẳn. Ngay cả những tiểu thương ở “Phố Kron” cũng bắt đầu dọn dẹp hàng hóa. Những thứ bày bán chỉ toàn đồ cũ, hàng lậu, thực phẩm kém chất lượng, thậm chí cả đồ phế thải, nhưng với dân Vùng 13, đó lại là những nhu yếu phẩm không thể thiếu.
Trong lúc mọi người tất bật tìm nơi trú ẩn, cánh cửa một tòa nhà cuối phố bật mở.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Một người phụ nữ bọc kín từ đầu đến chân để che giấu giới tính bước ra, cúi người trước cửa.
“Không có gì. Trời tối rồi, cô về nhanh đi.”
Người đàn ông thò nửa người qua cánh cửa sắt dày, nở nụ cười hiền lành. Trông ông khoảng ngoài ba mươi, đeo kính gọng tròn và mặc áo blouse trắng.
“Vâng. Chỉ cần đi vòng qua tòa nhà kia là tới nơi nên cô đừng lo.”
“Nếu hết thuốc thì quay lại nhé.”
Người phụ nữ cúi sâu cảm ơn. Ngượng ngùng vì sự lịch sự liên tục, người đàn ông vẫy tay ra hiệu đủ rồi và bảo bà đi nhanh đi.
Ông đứng nhìn theo cho đến khi bóng người phụ nữ khuất hẳn rồi mới vươn vai dài. Định quay vào để kiểm tra lại cửa trước khi trễ quá, ánh mắt ông chạm phải tấm biển [Phòng khám miễn phí] với chữ “Miễn” đã rơi mất. Ông nhíu mày.
“À… Cái này phải sửa thôi.”
Ý nghĩ này đã xuất hiện từ 5 năm trước. Nhưng lần nào cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ. Giờ đây, nơi này bị gọi là “Phòng khám phí” thay vì “Phòng khám miễn phí”, nhưng ông chỉ biết thở dài ngắn ngủi.
“Hay là gỡ nốt chữ ‘Phí’ luôn nhỉ?”
Lẩm bẩm một mình, ông lắc đầu. Nếu mất hẳn chữ “Miễn phí”, người nghèo vốn đã khó khăn sẽ càng không dám tới. Hay tại trời tối quá mà mắt mình mờ thế này?
Tháo kính ra, ông nhìn hai mắt kính mờ đục rồi chép miệng. Cũng phải thôi, hôm nay bệnh nhân đông quá, không có lúc nào lau kính. Vội vàng dùng vạt áo chùi qua ống kính, ông bước vào bên trong cánh cửa sắt dày.
Bữa cơm bị gián đoạn vì phải khám bệnh, giờ ông chỉ còn cách dùng ly cà phê nguội để làm ẩm cổ họng. Vô thức nhấp một ngụm, vị đắng kinh khủng khiến mặt ông nhăn lại. Cà phê rẻ tiền càng nguội càng khó uống. Nuốt cực nhọc thứ chất lỏng ấy, khuôn mặt ông méo mó kỳ lạ.
Vị bác sĩ duy nhất của Phố Kron tên là Kim Kyungsoo.
“Ướt, mệt quá.”