Chương 4
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
***
Việc nhập cảnh mà trước đây tôi không dám mơ đến đã trở thành hiện thực nhờ vào đặc tính của anh ấy. Nhân viên quản lý xuất nhập cảnh đã không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi vừa cấp thị thực vừa đưa cho Seunghyeon chứng minh thư.
“Lần đầu tiên tôi thấy phân cấp Backsplashash.”
Backsplashash – cấp độ cao nhất trong hạng A chính là thứ hạng chi tiết của Seunghyeon. Viên chức nhìn cậu với ánh mắt đầy tò mò rồi đưa ra một tờ giấy trắng tinh.
“Xin hãy ký tên…”
Neo được tạo thành từ bốn siêu đô thị, mỗi thành phố có quy mô tương đương với vài quốc gia nhỏ của thế giới cũ. Theo thứ tự phát triển kinh tế và an ninh là Haon, Erto, Đế chế Lokan và Xian. Nơi Seunghyeon đến chính là Haon – vùng đất giàu có nằm sâu nhất trong lòng Neo.
Là nhân viên được cử từ Trung tâm Năng Lực, Seunghyeon đi theo hướng dẫn của người đàn ông tự giới thiệu. Cậu dành nửa ngày trên máy bay, nghỉ một đêm quanh khu vực sân bay rồi lại tiếp tục hành trình. Từ lúc rạng sáng cho đến giờ đã xế chiều.
“Trước tiên cậu cần đến Trung tâm đăng ký làm Guider thuộc Haon thì mới có thể sử dụng toàn bộ cơ sở vật chất. Chỗ ở sẽ được thông báo sau.”
Nơi họ đến chính là “Trung tâm Năng Lực chi nhánh Haon”, sau khi được yêu cầu chờ đợi bác sĩ phụ trách, Seunghyeon đã ngồi đây được 10 phút. Chỉ mới ngồi xuống 10 phút mà cơn buồn ngủ ập đến dữ dội. Có lẽ vì ý thức được đây là điểm dừng chân cuối cùng sau chuyến hành trình dài nên căng thẳng đã tan biến.
Trong hai tuần qua, Seunghyeon đã trải qua quá nhiều điều mới mẻ. Hôm nay cậu thậm chí còn lên máy bay. Lần đầu tiên trong đời phát hiện mình mắc chứng sợ độ cao, nhưng không thể xuống được. Khoảnh khắc ngất xỉu lúc cất cánh trở thành bí mật riêng của cậu.
Cơn buồn ngủ trỗi dậy mãnh liệt. Đang gượng gạo rửa mặt tỉnh táo thì cánh cửa mở ra. Seunghyeon quay đầu nhanh khi nghe tiếng động. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng tinh bước vào. Anh ta có dáng người cao ráo, mái tóc cắt gọn gàng để lộ trán tạo cảm giác chỉn chu.
Vừa thấy Seunghyeon, anh ta đã nở nụ cười mỉm. Đôi mắt xanh lục hòa vào nụ cười, tương phản với mái tóc nâu sáng. Những người mặc đồ như vậy dường như luôn chào bằng nụ cười. Seunghyeon gạt mệt mỏi sang một bên và cũng nhếch miệng cười.
“Cậu Ji Seunghyeon?”
“Vâng. Xin chào.”
Khi Seunghyeon nhổm người lên, vị bác sĩ vẫy tay đi tới.
“Rất vui được gặp anh. Tôi là Daniel Gray, bác sĩ phụ trách của cậu Seunghyeon.”
“Tôi là Ji Seunghyeon.”
Người đàn ông đi vòng qua bàn và ngồi xuống ghế, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng. Có lẽ trong đó chứa đầy thông tin về Seunghyeon mà Neo đã thu thập được.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Daniel đã chăm chú nhìn vào khuôn mặt Seunghyeon. Ánh mắt như khắc ghi từng đường nét của cậu. Anh ta quan sát tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Cái nhìn vượt quá giới hạn của một cuộc gặp gỡ xã giao.
“Thật sự, thật sự rất vui được gặp anh, cậu Ji Seunghyeon.”
Giọng nói thấm đẫm cảm xúc mà Seunghyeon không thể hiểu nổi. Cậu chỉ biết gãi đầu bối rối.
***
“Tôi là người chăm sóc toàn diện tình trạng sức khỏe của cậu Seunghyeon.”
Giọng điệu thoạt nghe có vẻ công thức, nhưng nét mặt ấm áp khiến lời nói không quá lạnh lùng. Seunghyeon gật đầu với cảm giác nhẹ nhõm khó tả.
Người đàn ông lướt màn hình rồi mỉm cười như hài lòng với điều gì đó. Seunghyeon liếc nhìn nụ cười cong vòng cung đầy tinh quái rồi vội cúi mắt xuống.
“Tỷ lệ phối hợp với Jaeil thật sự…”
“…?”
Jaeil? Người đó là ai? Tỷ lệ phối hợp là gì? Ánh mắt ngơ ngác của Seunghyeon khi nhìn anh ta khiến Daniel nhún vai.
“À, có lẽ cậu chưa biết.”
Ji Seunghyeon xuất thân từ Khu 13.
“Tỷ lệ phối hợp là gì ạ?”
Trước câu hỏi ngây thơ của Seunghyeon, Daniel đáp lại bằng ánh mắt. Dù cảm nhận được ý đồ truyền đạt nào đó nhưng cậu trai không hiểu. Chỉ biết làm điều có thể. Khi Seunghyeon dũng cảm đối mặt không tránh ánh nhìn, Daniel cười mắt còn tươi hơn trước.
“Từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đào tạo, nhưng tỷ lệ phối hợp càng cao thì hiệu quả dẫn dắt càng tốt. Vì vậy…”
Ánh mắt Daniel chọn lọc từ ngữ thoáng hướng lên rồi lại cúi xuống.
“Ừ, cứ hiểu như hợp tuổi hợp số thì được.”
“……”
Không hiểu ý nghĩa thực sự, Seunghyeon gật đầu như cái máy. À, thì ra có thứ như vậy. cậu chỉ tiếp nhận ở mức độ nhận biết đơn giản. Có vẻ là khái niệm cơ bản. Ngày mai bắt đầu đào tạo nên phải chuẩn bị tinh thần học hỏi nghiêm túc.
“Nhân tiện muốn gặp Jaeil không?”
“Ơ?”
“Tỷ lệ phối hợp ấy, thay vì nghe con số thì trải nghiệm trực tiếp sẽ hiểu ngay.”
Seunghyeon mở to mắt hỏi lại. Gương mặt hơi sợ hãi, cậu bồn chồn không yên.
“Tôi… tôi… Dẫn dắt ấy ạ? Tôi chưa biết cách…”
Daniel cười trấn an:
“Không phải đâu. Không phải bắt cậu làm ngay hôm nay. Chỉ chào hỏi thôi. Jaeil đang ở trung tâm. Xét về chỉ số thì có lẽ sẽ gặp nhau nhiều nhất, có sao đâu.”
Hôm nay Ha Jaeil lại từ chối dẫn dắt. Vốn dĩ đã ngại tiếp nhận hướng dẫn nên Daniel – người phụ trách – vừa mắng xong một trận trên đường tới.
Nhưng trước mắt Daniel là Guider hạng A mà cậuh chờ đợi bấy lâu. Tỷ lệ phối hợp với Jaeil lên tới 98%, lại xuất thân từ Khu 13 – nơi những bản năng cố hữu của Guider như khát khao thống trị hay ý thức quyền lực chưa hình thành rõ, một năng lực giả thuần khiết. Nói là Guider đặt riêng cho Ha Jaeil cũng không quá. Không biết trốn ở đâu mà giờ mới xuất hiện. Chỉ mỗi Daniel nôn nóng muốn hai người gặp mặt ngay. Còn Seunghyeon thì bối rối như vừa nhận nhiệm vụ quá sức.
“Chỉ chào hỏi thật ạ?”
“Đương nhiên.”
Daniel đáp lại bằng nụ cười mắt. Câu “Thì với người chưa biết khái niệm tỷ lệ phối hợp như cậu, tôi còn trông chờ gì nữa” được nuốt chửng vào trong.
Dù được Daniel trấn an, Seunghyeon vẫn không bớt căng thẳng, hai tay bấu chặt vào nhau. Mồ hôi tay cứ đổ ra.
“Người đó… là Esper ạ?”
Giọng Seunghyeon run lên vì hồi hộp nhưng Daniel tỏ ra không để ý lắm.
***
“Đương nhiên rồi. Cùng đẳng cấp với cậu mà.”
Daniel dời ánh mắt khô khan đang nhìn Seunghyeon sang một bên rồi bấm số gọi cho ai đó.
“Ừ. Jaeil à. Lên phòng anh một lát rồi về. Sao à? Đương nhiên là có lý do rồi.”
*
Jaeil sau khi kết thúc cuộc gọi với Daniel trông vô cùng uể oải. Suốt ngày lải nhải giờ lại bảo lên phòng. Joi quan sát biểu cảm của anh chằm chằm rồi liếm que kẹo mút, lên tiếng:
“Tôi đoán biết lý do rồi đấy.”
“Là gì?”
Joi nhìn Jaeil chuẩn bị nói nhưng Rowan chen ngang hỏi trước. Bực mình vì sự vô duyên của Rowan, Joi giật vỏ kẹo rồi nhét tọt vào miệng hắn. Ánh mắt nheo lại liếc Rowan, Joi lẩm bẩm trong khi lăn viên kẹo trong miệng:
“Nghe nói Guider phân cấp Backsplashash sắp tới rồi.”
“Thật á? Sao anh không biết?”
Rowan nhai kẹo khiến má phúng phính.
“Vì anh ngu.”
“Joi. Gọi anh là ngu ngốc hơi quá đấy.”
“Dù sao thì, tôi có linh cảm tốt. Đây là trực giác phụ nữ đấy.”
Jaeil ngồi cạnh cặp song sinh, ngửa đầu ra sau thở dài. Tiếng thở dài não nề chứa đầy sự chán chường. Dù chỉ thở vào khoảng không nhưng tưởng chừng mặt đất sụp đổ. Rowan liếc nhìn tình trạng của Jaeil rồi khẽ nói:
“Giờ cậu muốn nhận hướng dẫn không?”
“……”
Jaeil chậm rãi quay đầu. Ánh mắt đượm vẻ hoài nghi nhẹ, không một chút xúc cảm. Chỉ cần giao mắt thôi cũng khiến Rowan dựng cả lông tóc, người cứng đờ. Jaeil mỉm cười bất lực như đoán trước điều này.
“Lo mà hồi phục đi.”
Chỉ số nam nhân này – người luôn quan tâm đến cặp song sinh kiệt sức vì những buổi hướng dẫn gần đây – là 30%. Dù cao hơn nhiều so với các Esper khác nhưng Jaeil đã quá quen. Quen đến phát ngán.
“Ừ.”
Jaeil đứng lên, phủi nhẹ ống quần rồi thẳng lưng.
“Tôi đi đây.”
Joi lúc này khẽ kéo tay áo Jaeil. Giọng đầy quyết tâm, cậu cổ vũ:
“Tin vào trực giác tôi đi. Chuẩn đấy.”
*
“Thông thường năng lực Esper bộc lộ trước 10 tuổi, tái thức tỉnh thì có thể đến tận 20-30 tuổi. Nhưng trường hợp của Seunghyeon thức tỉnh lần đầu ở tuổi 22 là rất hiếm.”
“Vâng.”
“Dù sao thì, giáo dục Esper phải bắt đầu từ đó. Người hướng dẫn phải kiểm soát tốt năng lượng Esper, càng cao cấp càng khó nên cần thời gian dài.”
“……”
“Thường cứ 3 năm thi lý thuyết và thực hành, nếu trượt sẽ lưu ban vô thời hạn. Học đến khi đạt thì thôi. Nhưng Ji Seunghyeon lại đến thẳng Trung tâm Esper? Kỳ lạ nhỉ?”
***
Nghe Daniel nói, cậu không biết mình đang tham gia một buổi học hay một buổi tư vấn nữa. Đã hoàn tất đăng ký hướng dẫn, giờ có thể ra ngoài nằm dài trên giường, nhưng cậu có cảm giác mạnh mẽ rằng anh ta đang câu giờ để tôi gặp người tên Jaeil. Seunghyeon gật đầu liên tục nghe anh ta giải thích dài dòng.
“Ý tôi là, vì cậu đến muộn nên phải học nhanh gấp đôi.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Khi Seunghyeon trả lời hời hợt, Daniel nhấn mạnh thêm:
“Chỉ cố gắng thôi là không đủ.”
Ánh mắt hoài nghi của Seunghyeon ngước lên, đối diện với ánh mắt chằm chằm gần như thôi miên của Daniel.
“Phải nhanh nhất có thể. Hiểu chứ?”
Ánh mắt Seunghyeon chợt lướt xuống rồi từ từ ngẩng lên.
“Vậy anh gọi người tên Jaeil đến là vì chuyện đó sao?”
“Bị cậu hiện rồi à?”
“Anh bảo chỉ chào hỏi thôi mà.”
“Ừ. Chỉ chào hỏi thôi.”
Lời nói đầy nghi ngờ. Ban đầu cậu nghĩ ấn tượng đầu của anh ta gọn gàng và lịch sự, nhưng có lẽ không phải. Gió lùa vào một bên má Seunghyeon. Làm sao để đạt được sự trưởng thành mà ngay cả nỗ lực cũng không đủ?
Hơn nữa, Seunghyeon chưa từng gặp một Esper hạng A nào. Xuất thân từ Khu 13 – nơi những người có năng lực cực kỳ hiếm – đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm một cuộc gặp gỡ kiểu này. Lo lắng dâng lên, lời giải thích của Daniel bắt đầu không lọt tai nữa.
Đang phân vân có nên đề nghị dời lời chào lại sau không, thì vai Seunghyeon – vốn đang cúi gằm nhìn bàn – giật nảy lên. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
“…?”
Một luồng khí kỳ lạ, khó chịu lan tỏa sau lưng. Khí? Con người có thể cảm nhận thứ đó sao? Seunghyeon nghiêng đầu với ánh mắt không tin, Daniel mỉm cười khẽ.
“Chắc anh ấy đến rồi.”
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Khi Daniel cho phép, tiếng mở cửa cũng vang lên. Mí mắt Seunghyeon chớp liên hồi. Cảm giác kỳ lạ chạm vào từng sợi lông càng lúc càng mạnh.
“Đến rồi à?”
“Xin chào.”
Giọng nói trầm đặc, vang vọng rõ ràng xuyên thấu vào tai khiến vai Seunghyeon lại giật lần nữa. Cậu vẫn chưa dám nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Jaeil à. Người này có tỷ lệ phù hợp với cậu tới 98% đấy. Là Seunghyeon. Chào đi.”
“…”
‘Không thể nhìn.’