Chương 6
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhom dịch Nhabachi nhé
Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên lộ diện là đôi chân dài của Ha Jaeil và đôi giày thể thao. Trong vòng tay anh là một người đang ôm chặt. Joi và Rowan nheo mắt nhìn, rồi đột nhiên mắt họ mở to. Ha Jaeil bế người đó ra khỏi phòng theo kiểu công chúa. Hai người họ lập tức đoán ra danh tính của người được bế và thốt lên kinh ngạc.
“Hả?”
“Thật sao?”
Daniel bước theo sau, nói gì đó với Ha Jaeil khiến anh gật đầu. Trước khi bước đi, Ha Jaeil siết chặt người đàn ông trong vòng tay, kéo đầu anh ta áp sát vào ngực mình. Cảnh tượng đó trông cậu giống thực tế chút nào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đôi mắt của hai chị em lại mở to. Khi Ha Jaeil bước đi, Rowan vội nép vào tường, Joi cũng bám sát theo. Cả hai vẫn chưa hết bàng hoàng thì thầm với nhau.
“Anh.”
“Tôi không biết. Đừng hỏi.”
Hai khuôn mặt ngơ ngác trông thật buồn cười.
“Tại sao Ha Jaeil lại… chạm vào Guider?”
“Ừ thì.”
Joi đỏ mặt bịt miệng, trong khi Rowan thò đầu ra khỏi góc hành lang. Ánh mắt cô dán chặt vào bóng lưng đang khuất dần. Dáng người cao lớn vững chãi, mái tóc rậm rạp – đúng là Ha Ha Jaeil. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra khiến người hướng dẫn bất tỉnh, nhưng Ha Jaeil vốn luôn hạn chế tiếp xúc với họ. Hành động này thật hiếm gặp.
***
Ánh mắt của Rowan không ngừng dõi theo Jaeil cho đến khi bóng hình anh biến mất.
*
Bước vào phòng nghỉ, Jaeil đặt Seunghyeon nằm xuống rồi thở dài nhẹ. Anh không ngờ mình lại nghe theo lời biện minh vô lý của Daniel rằng “Tôi đau lưng, không bế anh ấy được”. Giờ nghĩ lại, Jaeil cảm thấy bản thân thật đáng thương khi bị cuốn theo tình huống này.
Người đàn ông tên Ji Seunghyeon đã ngất xỉu ngay lập tức, như thể hút hết sinh lực của Jaeil. Chính Guider vô trách nhiệm bỏ chạy trong vô thức này đã khiến anh rối bời.
‘Giờ phải làm sao đây?’
‘Không sao. Tôi đang chạm vào cậu ấy mà.’
Nhân tiện, “ngất đi” có nghĩa là gì? Jaeil lo lắng hỏi thăm tình hình, nhưng Daniel chỉ đáp lại bằng những lời kỳ lạ:
‘Thay vì thế, tin tôi đi, hãy nhắm mắt nghỉ ngơi ba tiếng.’
‘…….’
‘Nếu muốn hướng dẫn, cậu ấy còn lâu mới đủ sức. Dù ngủ cũng phải ở bên.’
Lúc đó, Jaeil chắc chắn đã bị thôi miên trong chốc lát. Anh kéo chăn lên, phủ kín ngực Seunghyeon. Anh không định thực hiện nhiệm vụ Daniel giao. Nếu có thể làm vậy, anh đã sớm ở bên cặp song sinh hướng dẫn luôn chăm sóc mình chu đáo rồi. Suốt gần hai năm, anh luôn giữ khoảng cách lạnh lùng với những người chịu trách nhiệm cho mình, vậy mà giờ lại nằm chung giường với một Guider mới quen chưa đầy 30 phút?
“…….”
Vầng trán Seunghyeon vẫn nhăn lại như thể còn đọng lại nỗi đau trước đó. Liệu xoa xoa có xóa được không? Đang định quay đi với nỗi chán chường tự trách, bỗng một bên lông mày Jaeil giật lên. Cậu cảm thấy sự căng thẳng từ ống tay áo.
Khi cúi nhìn, người đàn ông đã mở nửa mắt. Dù ánh mắt mơ màng, thứ ẩn sâu trong đó lại rõ ràng đến lạ.
“Đi đâu thế?”
Cậu ta cắn chặt môi dưới, vầng trán nhăn lại hết cỡ, khuôn mặt đầy khổ sở. Như thể có chỗ nào khó chịu, cậu ta liên tục xoa vùng thượng vị rồi đột ngột giơ tay ra.
“Lại đây…”
“……?”
Dù vừa mới tự trách bản thân vì hành động khác thường và định quay đi, cánh tay bất ngờ vươn ra của người đàn ông vẫn khiến Jaeil bối rối. Cậu giật mình lùi nửa bước. Đôi mắt hoảng hốt theo bản năng dõi theo đầu ngón tay cậu ta.
‘Anh đang làm gì vậy…’
Miệng cậu mấp máy định nói gì đó nhưng chỉ nuốt trọn không khí.
Bàn tay người đàn ông không chạm được đến Jaeil, chỉ đập nhẹ lên tấm ga giường. Cậu ta nhìn xuống bàn tay trống rỗng với vẻ ngơ ngác, rồi lẩm bẩm đầy thảm thiết:
“Bảo lại đây mà…”
Giọng nói tha thiết như thể sắp khóc nếu không được đáp ứng. Kỳ lạ thay, cơ thể Jaeil bỗng mất hết sức lực. Anh nghĩ điều này thật vô lý. Giọng nói ngập ngừng ấy lại khiến cậu cảm thấy như đang nghe một mệnh lệnh.
Giữa ngã ba tiến thoái lưỡng nan, không thể lại gần cũng anh thể rời đi, Jaeil đứng im như tượng đá một lúc lâu.
“…….”
“…….”
Nhìn kỹ thì người đàn ông dường như hành động trong vô thức. Nếu tỉnh táo, chắc chắn anh ta không thể thô lỗ với một Esper mới gặp lần đầu như vậy. Thấy Jaeil đứng im bất động, có vẻ không chịu nổi nữa, cậu cố gượng ngồi dậy. Chống tay lên ga giường, Seunghyeon gắng gượng nuốt khan như có gì mắc trong cổ họng.
“Đã bảo lại đây mà…”
Giọng cậu dần đẫm nước. Liệu có thực sự định khóc không?
***
Người đàn ông như anh biết mệt mỏi, lại vươn tay về phía Jaeil. Vạt áo của Jaeil suýt soát chạm vào đầu ngón tay cậu. Bàn tay nắm chặt cổ áo kéo Jaeil về phía mình một cách thô bạo.
Về lý, Jaeil hoàn toàn có thể né tránh với tốc độ đủ nhanh, cũng có đủ sức để đẩy cậu ra. Nhưng không hiểu sao, anh không thể nhúc nhích. Trong lúc đó, cánh tay người đàn ông đã men theo bờ vai rộng của Jaeil, chậm rãi uốn cong rồi siết chặt lấy cổ anh.
“……”
“……”
Jaeil chớp mắt vài lần thật chậm. Mùi hương đặc trưng của người đàn ông bao phủ lấy anh. Tim anh như đập thình thịch ngay sát tai. Cảm giác áp lực ấm áp lan tỏa khi cơ thể họ ép sát vào nhau. Quan trọng hơn, nguồn năng lượng cuồng loạn trong anh bỗng tìm được vật chủ mới, bắt đầu chảy về phía người đàn ông.
Cảm giác đau đớn tan biến khiến ánh mắt Jaeil đơ lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Một nửa ánh mắt ấy là khó chịu, nửa còn lại là nỗi lo lắng bất đắc dĩ. Nếu cứ để năng lượng chuyển dịch nhanh và vô độ như thế này, anh không biết người dẫn đường sẽ bị ảnh hưởng thế nào.
Nhưng nỗi lo của Jaeil trở nên vô nghĩa khi từ người đàn ông vang lên tiếng thở dài thư giãn.
“Phải rồi…”
Giọng nói buồn ngủ đầy vẻ thỏa mãn khẽ cù vào tai anh. Bàn tay hắn xoa nhẹ sau gáy Jaeil như đang khen ngợi. Jaeil hơi ngửa cổ ra sau, đôi mắt ngạc nhiên bắt lấy góc nghiêng của người đàn ông – như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ chưa từng thấy.
Có vẻ không thích khoảng cách giữa hai người, người đàn ông ôm chặt lấy Jaeil. Má cậu cọ vào gáy anh. Tiếng da chạm da kích thích giác quan. Dường như tiềm thức của hắn đang thẩm thấu qua làn da. Không sao đâu. Làm tốt lắm. Cứ ở đây. Đừng đi đâu cả. Người đàn ông ôm lấy Jaeil bằng thứ áp lực mềm mại mà anh chưa từng được trải qua, bất chấp anh có đồng ý hay không.
Đôi vai căng cứng vì tiếp xúc lạ lẫm dần buông lỏng. Cơ thể Jaeil tan chảy như băng.