Chương100
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 98.
Toàn thân lạnh toát như máu đông đá. Niềm hy vọng vô hạn vừa trào dâng đã vỡ òa tan biến không còn dấu vết.
“……”
“Với lại ở đây ồn quá, lúc nãy cậu nói gì tôi nghe không rõ.”
Đôi má ửng hồng bỗng tái nhợt trong chớp mắt. Trước khi Choi Yujeong kịp phản ứng vì choáng váng, một giọng nói lạ xen vào giữa hai người.
“Yoo Jihan!”
Một thành viên trong đội thi đấu cùng Yoo Jihan. Hình như là xạ thủ.
“Sao còn đứng đó? Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi.”
“Chết tiệt. Đi thôi, đi nào.”
Đồng đội vòng tay qua vai thúc giục, Yoo Jihan khẽ khom lưng cho vừa tầm. Liếc nhìn Choi Yujeong lần cuối, anh quay lưng bước đi.
“Hôm qua không ngủ được nên giờ mệt phờ hả?”
“Một chút.”
“Này, dù gì cũng phải ăn tối chứ. Thắng giải là phải đi nhậu thịt bò mà.”
Tiếng nói cười của Yoo Jihan và đồng đội dần xa lắng. Choi Yujeong đứng nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi cánh cửa phỏng vấn đóng sập mới cúi đầu.
‘Sao có thể…’
Quên sạch như vậy được? Mới có 4 năm thôi. Chỉ 4 năm thôi mà.
Mình đã mơ bao nhiêu lần. Chờ đợi ngày này suốt bao lâu. Vậy tại sao anh không nhớ mình? Mình đã nói cả tên rồi mà…
“Ừ, anh sẽ nhớ.”
Câu trả lời Yoo Jihan dành cho cậu 4 năm trước văng vẳng bên tai. Cùng nụ cười dịu dàng và bàn tay ân cần xoa đầu cậu ngày ấy.
Đắng cay và đau đớn. Như bị phản bội. Choi Yujeong cắn môi, nuốt trôi nỗi nghẹn ứ đầy cổ họng. Đôi mắt đỏ hoe nổi bật trên gương mặt tái mét.
Hình ảnh Yoo Jihan năm xưa đùa bảo “Lần sau gọi anh là oppa nhé” chồng lên khuôn mặt ngơ ngác không nhận ra cậu hiện tại.
Một cảm giác kiệt sức như sóng thần ập đến. Choi Yujeong thở dài ngao ngán.
‘Phải rồi…’
Chương 1
Thực ra… hắn biết rõ. Chuyện này không phải do Yoo Jihan xấu tính. Vốn dĩ bản thân hắn không chỉ với Yoo Jihan mà với tất cả mọi người đều chẳng phải đối tượng đáng nhớ.
Yoo Jihan cũng không cố ý khinh thường hắn, nên làm sao có thể thực sự oán hận được.
Một cơn đau đầu như búa bổ ập đến. Nheo mắt lại, Yu Chae gượng gạo đứng dậy kéo lê thân thể mệt mỏi rời khỏi chỗ ngồi.
Không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo khác thường. Yu Chae bước đi nặng nề, hai vai rũ xuống như con thú bị thương.
***
Trở về Seoul, Yu Chae vật vã suốt một tuần vì sốt. Thế nhưng hình bóng Yoo Jihan vẫn không rời khỏi tâm trí, từng khoảnh khắc đều hiện về.
Đến lúc này, Yu Chae đành tuyên bố đầu hàng trước Yoo Jihan. Hắn cũng muốn quên đi Yoo Jihan mà sống. Nhưng giờ đây điều đó gần như bất khả thi.
Chỉ gặp mặt Yoo Jihan – kẻ đã quên mình – mà đã chấn động đến mức đổ bệnh cả tuần, thì làm sao có thể dứt áo quên người ấy được? Dù có uất ức, bất bình thế nào thì không được là không được.
“Mệt quá…”
Lần đầu tiên Yu Chae cảm thấy bất mãn với bộ não trục trặc của mình. Nếu sống như người khác, có lẽ đã không phải chịu đau khổ thế này. Sự ám ảnh dị thường trong hắn thực sự quá sức chịu đựng.
Vì vậy, Yu Chae bắt đầu chơi trò “Hero of Legend” mà Yoo Jihan đang chơi. Ít nhất khi chìm vào game, hắn có thể tạm quên đi cảm giác nghẹn thở trong lòng.
Tìm hiểu chiến thuật, bắt chước lối chơi của Yoo Jihan, dồn hết tâm trí vào game, ba tháng trôi qua trong chớp mắt. Khoảng thời gian đó, người phụ nữ kia yêu cầu Yu Chae ra khỏi biệt thự sống tự lập. Đó là mùa xuân năm Yu Chae tròn 19 tuổi.
Sống một mình trong căn hộ rộng rãi, Yu Chae chỉ đến trường rồi về nhà, không gặp gỡ ai, dành hết tâm sức cho HERO. Vốn đã chơi game giỏi hơn người, khi quyết tâm đầu tư thời gian luyện tập, trình độ của Yu Chae tiến bộ với tốc độ kinh người.
“Không, dì này thật là… thôi đi…”
Chương 1
Yu Gyeongseok đến nhà sau khi nghe tin Chae Yujeong chuyển đến sống một mình trong căn hộ. Vẻ mặt buồn bã, Yu Gyeongseok vỗ ngực vài cái rồi hỏi:
“Ê, Yujeong à. Mày sống một mình thật sự ổn chứ?”
“Không sao.”
Dù chỉ sống một mình, nhưng có người lo tiền sinh hoạt và dọn dẹp nên cũng chẳng bất tiện lắm. Dù sao so với lúc ở biệt thự cũng chẳng khác là mấy.
“Thuốc uống đều chứ?”
“Ừ.”
“Tốt. Nhớ uống thuốc đầy đủ đấy. Và nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho tao…”
Đang lúc Yu Gyeongseok thở dài và bắt đầu những lời càm ràm quen thuộc vì thái độ thờ ơ của Chae Yujeong, thì y bất ngờ phát hiện ra màn hình máy tính phía sau chiếc ghế anh đang ngồi.
“Gì đây, đây là Hiore mà. Mày chơi Hiore à?”
Vì Yu Gyeongseok đến ngay trước khi Chae Yujeong bắt đầu xếp hàng rank solo nên cửa sổ game vẫn mở. Không có gì phải giấu nên Chae Yujeong lạnh lùng gật đầu.
“Chơi từ bao giờ vậy?”
“4 tháng trước.”
“4 tháng trước? Chỉ 4 tháng mà mày đã lên Diamond 1 rồi á? Hả, win rate solo còn hơn 70% nữa?”
Diamond 1 chỉ cần thắng vài trận nữa là có thể lên Master.
Hơn nữa, chỉ trong 4 tháng mà leo lên rank cao như vậy với win rate 70% quả là tài năng thiên bẩm.
‘Thằng bé xem giải đấu ở Busan Game Show rồi bị cuốn vào Hiore đây mà!’
Vốn là một otaku game và từng hoạt động như tuyển thủ chuyên nghiệp, Yu Gyeongseok hiểu lầm rằng Chae Yujeong cũng đam mê game giống mình.
“Yujeong à, mày muốn thử làm bài kiểm tra vào đội tao không? Chỉ cần tập luyện khoảng 1 năm là có thể thi đấu chuyên nghiệp đấy.”
“Không quan tâm.”
“Không phải! Sao lại không quan tâm chứ? Sợ rớt à? Tự tin lên!”
“Tao bảo không quan tâm rồi.”
“Đừng ở nhà một mình nữa, vào ký túc xá đi, sẽ ổn hơn đấy! Tao sẽ liên hệ ngay với giám đốc để sắp xếp lịch test, thử một lần đi, nhé?”
“……”
Chương 1
Chae Yujeong nhíu mày bực bội trước Yoo Gyeongseok – người cứ giả vờ không nghe lời mình. Đang định từ chối lần nữa thì Yoo Gyeongseok đã hào hứng thuyết phục trước.
“Em mà thành pro gamer sẽ có rất nhiều bạn đồng nghiệp. Với lại người chơi Hioré gặp tuyển thủ khi đánh rank solo thì vui lắm. Thoải mái chơi game không cần để ý xung quanh.”
Yoo Gyeongseok liến thoắng kể ra đủ thứ hấp dẫn phù hợp với trình độ của Chae Yujeong – cậu bé trẻ hơn mình nhiều tuổi. Trong đó, thứ khiến Chae Yujeong động lòng chính là phần “người chơi thích tuyển thủ”.
“Thật không?”
“Hả?”
“Người chơi… thật sự thích gặp tuyển thủ á?”
Thấy Chae Yujeong mắt sáng rực hỏi dồn, Yoo Gyeongseok bối rối giây lát rồi gật đầu nhiệt tình:
“Tất nhiên. Anh trải nghiệm rồi nên biết. Kể cả đội địch cũng bắn chat toàn server khen fan đấy.”
“…Em chỉ đi test thôi.”
“Thật á? Trời ơi! Không được nuốt lời đâu! Anh gọi cho giám đốc sắp lịch ngay!”
Yoo Gyeongseok hớn hở lôi điện thoại ra. Nhìn anh gọi cho giám đốc, Chae Yujeong bỗng nhớ đến Yoo Jiin như một thói quen.
Được Yoo Gyeongseok tiến cử, Chae Yujeong đậu bài test vào đội LVS dễ như ăn kẹo. Kế hoạch là tập luyện 1 năm làm tuyển thủ tập sự rồi debut giải Xuân tháng 3 năm sau.
Rời căn hộ đến sống tại ký túc xá, Chae Yujeong bắt đầu học game bài bản hơn dưới sự hướng dẫn của ban huấn luyện và các tiền bối. Rank cũng leo vèo lên Master, sắp đạt Challenger.
Mùa thu năm 19 tuổi, sau buổi tập scrim như thường lệ, Chae Yujeong mò lên rank solo lúc sáng sớm thì phát hiện nickname jungler đội địch quen đến lạ.
“Haizzz…”
Chae Yujeong vô thức hít một hơi, tay bịt miệng nhìn chằm chằm vào màn hình load game như muốn xuyên thủng. Dù dụi mắt kiểm tra nhiều lần, nickname jungler kia vẫn y nguyên.
“Ơ, thằng ‘Jeojollyeoyo’ kia kìa?”
Chương 3
Đúng lúc Seo Taeyeong – mid laner của đội đi ngang qua phía sau Chae Yujeong, liếc thấy màn hình máy tính của cậu rồi lên tiếng:
“Biết người này à?”
Chae Yujeong đang mơ màng nhìn chằm chằm vào màn hình bỗng giật mình tỉnh táo trước câu hỏi.
“Anh biết Jeojollyeoyo… người này?”
“Jihan-ie? Tôi với cậu ấy thân lắm. Cậu chơi lâu chưa? Từng gặp Jihan-ie trong rank đấy. Nhóc đó jungle cực phê.”
Lời giải thích đầy vẻ khoe khoang của Seo Taeyeong khiến Chae Yujeong bỗng thấy nghẹn ứ cổ họng. Cậu vô cùng bực bội khi thấy đối phương gọi Yoo Jihan thân mật là “Jihan-ie” rồi tự nhận thân thiết.
Chuyện Yoo Jihan jungle giỏi thì cần gì phải nói!
Nhưng Chae Yujeong – kẻ chẳng có mối quan hệ gì với Yoo Jihan – đâu thể bộc bạch nỗi lòng ấy với Seo Taeyeong. Cắn chặt môi trong bất lực, cậu dồn hết tâm trí vào màn hình game vừa bắt đầu.
Đây là trận đầu tiên chơi cùng Yoo Jihan. Nhất định phải tập trung cao độ để ghi nhớ từng chi tiết. Chae Yujeong thậm chí còn bật sẵn phần mềm quay màn hình phòng hờ.