Chương 10
Wan sinh ra đã là kẻ thấp kém. Từ cha mẹ, hoàn cảnh gia đình cho đến các mối quan hệ bạn bè. Cái mác “thuần nhiệt” đã được đóng dấu đỏ lòm lên số phận cậu ngay từ trong bụng mẹ. Khi Park Wan chào đời, một dải băng trắng ghi dòng chữ “Omega thuần nhiệt” đã được quấn quanh cổ chân bé nhỏ. Đứa trẻ sơ sinh ấy lập tức bị chuyển đến khu vực riêng dành cho những Omega thuần nhiệt – nơi có hệ thống an ninh sơ sài đến đáng thương.
Ngay từ khi lọt lòng, Wan đã thấm thía sự thật rằng mình sẽ sống một cuộc đời định sẵn, bị giam trong chiếc lồng phân cấp xã hội. Nhưng đôi khi, khi bước ra từ ngôi trường ọp ẹp để về nhà, ánh mắt cậu vô tình chạm phải những học sinh trường tư ngồi trên xe hơi đắt tiền với vẻ mặt chán chường – lòng cậu lại quặn lên nỗi tự ti không thể nào kìm nén.
Cậu hiểu rõ. Dù có đạt thành tích xuất sắc hơn bất kỳ Alpha nào đi chăng nữa, khi bước chân vào xã hội, cậu vẫn không thể với tới gót chân họ. Chính vì thế, Wan đâm đầu vào học như điên. Dù biết mình chẳng thể nào đuổi kịp, nhưng cậu không muốn sống kiếp bò lê la dưới đáy xã hội.
Nhưng ngay cả khi thành công ở tầng lớp này, rốt cuộc cậu cũng chỉ là kẻ cắp cắm đuôi chạy theo mấy tay Alpha kiêu ngạo với xấp sổ sách kế toán hay lịch trình dày cộm. Bởi một giờ của những Alpha ưu tú sống như vua chúa còn đáng giá hơn cả 24 tiếng đổ máu mũi học hành của đám Omega. Wan không thể chịu nổi khi tưởng tượng viễn cảnh u ám của mình. Chẳng phải cậu đã lớn lên cùng tấm gương thảm hại mang tên Park Gwang Cheol đó sao?
Thế giới này không bao giờ thay đổi.
Kẻ mạnh tiếp tục thống trị, còn kẻ yếu như những con lươn lủi trong bùn đen, tưởng rằng vũng nước đục ngầu kia là cả thế giới. Dù Wan cố gắng quên đi thân phận mình, những sự kiện xảy ra xung quanh luôn kéo cậu về với hiện thực phũ phàng. Mỗi lần như vậy, vòng băng ở cổ chân trái như bốc cháy, ngứa ngáy đến điên cuồng.
Gãi. Gãi.
Làn da mịn màng bị những vết xước từ móng tay khắc lên. Móng tay của Wan cứ liên tục di chuyển theo một hướng nhất định. Mãi đến khi lớp da bị bóc tróc lộ ra lớp thịt đỏ ửng bên trong, cậu mới dừng động tác lại. Da cậu giờ bong tróc loang lổ. Cậu vụng về gạt đi những mảng da thừa vướng víu ở đầu ngón tay.
“Mấy đứa như cậu phải đặc biệt cẩn thận đấy.”
Lời nói của người đàn ông văng vẳng bên tai như tiếng muỗi vo ve. Vừa bước ra khỏi biệt thự, Wan đã lao về nhà tắm rửa. Cậu luồn ngón tay vào mái tóc còn ướt sũng chưa kịp lau khô, hất mạnh. Đến trường, cậu nhanh chóng rảo bước về phía lớp học. Phải hoàn thành nốt phần tóm tắt bài vở chưa xong hôm qua trong vòng một tiếng, thì mới kịp làm xong khối lượng bài của hôm nay.
“Địt mẹ, cái gì thế? Lạnh toát!”
Wan đang hất tung mái tóc ướt điên cuồng thì dừng bước khi nghe tiếng quát phía sau. Chủ nhân của giọng nói đó đang dựa vào bức tường hành lang nứt nẻ, lau vệt nước bắn từ Wan lên mặt mình. Trong số những người ở hành lang, chỉ có mỗi Park Wan là tóc còn ướt sũng.
“Xin lỗi.”
Wan vội vàng xin lỗi rồi quay người bước đi.
“Thằng kia nhìn thấy chưa?”
Wan lại dừng bước. Tiếng bước chân lê thê kéo lê đôi dép lạch bạch vang lên. Wan ngước nhìn gã cao lêu nghêu như cây sào đang tiến về phía mình. Trường cấp ba Oh Ham – nơi Park Wan theo học – là ngôi trường công lập duy nhất trong khu. Học sinh ở đây hầu hết chỉ có Beta và Omega.
Là một Omega trưởng thành, đôi khi Wan cảm thấy ác cảm với đồng loại. Kiểu “mày cũng sinh ra là Omega nên lớn lên toàn chứng kiến cảnh nhục nhã ha”. Dĩ nhiên, những Omega sinh ra trong gia đình giàu có sung sướng thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của trường Oh Ham. Như hầu hết con nhà giàu khác, chúng hoặc đi du học ở các nước phát triển, hoặc được giáo dục bài bản tại những ngôi trường riêng do giới thượng lưu lập nên.
Những đứa Beta không thể nhận biết đối phương là Omega hay Alpha. Trừ những nhân vật nổi tiếng mà chỉ cần nhìn mặt là đoán được. Từ kẻ đang bước tới không toát ra chút khí chất đồng loại nào. Vì vậy, thằng đang tiến về phía tôi chắc chắn là Beta. Trong cái lồng mang tên trường cấp ba Oh Ham, bọn học sinh ở đây chẳng quan tâm ai giỏi hơn, ai kém cỏi. Chỉ có điều, luôn tồn tại những đứa cảm thấy bản thân vượt trội hơn nhờ nỗi bất hạnh của người khác. Wan nhìn thằng Beta loạng choạng như bù nhìn, vừa lắc mạnh mái tóc còn đọng nước.
“Nếu dính nước thì lau đi là được. Sáng sớm đã muốn phá hỏng tâm trạng người khác hả?”
“Thằng chó này!”
Vì mấy chuyện thế này mà Wan ghét ngôi trường này. Chỉ cần bất đồng quan điểm là nắm đấm đã giơ lên. Cơ thể Wan chao đảo. Cậu lấy lại thăng bằng, rồi trả đũa y hệt cú đấm vừa nhận. Dù lực đấm không mạnh lắm, nhưng đối phương vẫn tròn mắt không tin nổi một kẻ nhỏ con như chuột kia dám đánh lại mình. Hắn trợn mắt, vội vàng xoay đầu lại. Wan chẳng thấy sợ chút nào trước thằng Beta đứng trước mặt. Cậu có những giáo viên luôn tin rằng một đứa chăm chỉ như cậu không thể nào gây chuyện.
“Này. Mày mù hay sao?”
“……”
Tấm thẻ ngực màu vàng sặc sỡ đeo trước ngực lắc lư. Tên hắn là Yeonghun. Hắn giơ thẳng ngón tay, ấn mạnh nhiều lần vào trán Wan. Mỗi lần ngón tay Yeonghun chạm vào, vùng da trán Wan lại trắng bệch đi rồi hồi phục, cứ thế lặp lại. Wan trừng mắt nhìn Yeonghun.
Tại sao sáng sớm đã bực bội mà lại đi bắt nạt người vô tội? Dù Wan vốn quen tránh xa rắc rối như tránh phân, nhưng sáng nay cậu cũng đang bực mình không kém. Cậu nắm lấy ngón tay đáng ghét đang ấn vào trán mình, bẻ ngược ra sau. Chẳng có phanh hãm nào cho lực bẻ đó. Wan dùng hết sức bẻ đến mức ngón tay gần như chạm vào mu bàn tay. Rắc! Yeonghun dùng tay còn lại ôm lấy ngón trỏ bị bẻ gập. Bạn bè của Yeonghun vây quanh hai người.
“Thằng chó đẻ này!”
Yeonghun gào lên bằng giọng điệu đầy đau đớn. Hắn cảm nhận rõ ngón tay vừa đẩy vào trán thằng nhóc kia đã gãy rồi. Khi cơ thể phát ra tín hiệu bất thường, đột nhiên hắn nhớ mẹ mình đang ở nhà.
“Dẫn thằng đó xuống dưới đi.”
Hành lang có quá nhiều ánh mắt dò xét. Trước tiên phải xử đứa đã khiến ngón tay mình ra nông nỗi này. Vừa dứt lời Yeonghun, hai cánh tay lạ hoắc đã luồn vào nách Wan từ hai bên.
Đó là một trận đánh hèn hạ, đám đông áp đảo. Kết cục đã được định đoạt từ trước. Wan nghe thấy tiếng còi vang lên “Píiiii!” từ phía xa. Lần đầu tiên, cái âm thanh còi vốn khiến tai cậu nhức nhối giờ lại cảm thấy thân thuộc.
“Tiêu đời rồi, thầy Thể dục thấy rồi.”
Một tên trong đám nói nhỏ. Tên bên cạnh phủi đất dính trên quần rồi rời khỏi bức tường. Wan chống tay vào tường đứng dậy khỏi tư thế suýt ngã. Bụi xi măng rơi lả tả theo từng đường tay cậu lướt qua, in hằn những vệt dài trên tường.
Dù không tệ như vết thương trên mặt Wan, nhưng những tên còn lại cũng lộ rõ dấu hiệu bị đánh. Có đứa môi bị rách, có đứa gò má thâm tím. Wan nhổ bãi máu đọng trong miệng xuống nền đất. Cậu đã cắn chặt nướu để không rên lên mỗi khi chúng đánh vào bụng, nên máu mới đọng trong miệng. Đám người kia lắc đầu ngao ngán khi thấy Wan cố gắng trả đũa mỗi khi bị đánh.
“Này, đi thôi.”
Yeonghun bảo đám đông. Ngón tay gãy được buộc tạm bằng cà vạt. Ánh mắt hắn liếc nhìn Wan đầy phức tạp trước khi rời đi. Thực ra Yeonghun không thích gây sự vô cớ. Nếu không kiềm chế được, hắn chỉ có thể văng vài giọt nước vào mặt người qua đường. Nhưng con trai bà chủ nhà – nơi mẹ hắn làm việc lâu năm – đã tiếp cận hắn. Yêu cầu thật kỳ lạ.
‘Hãy tiếp cận thằng Park Wan.’
Một đứa chẳng liên quan gì nhưng nếu bảo làm thì phải làm. Cậu thậm chí không nghĩ đến việc hỏi lý do. Chắc chắn sau khi giải quyết xong việc này sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, và cũng giúp ích cho công việc của mẹ cậu trong gia đình đó. Yeonghun run rẩy vì cảm giác được ai đó sai khiến hành động. Cậu không chần chừ khi đưa ra quyết định. Lời cha cậu nói rằng đàn ông phải gây chuyện và giải quyết trong cuộc đời đã củng cố quyết định của Yeonghun.