Chương 12
“Phải nói chuyện rõ ràng thôi. Xem đứa côn đồ này được nuôi dạy bởi loại phụ huynh nào mà dám làm vẩn đục môi trường học đường.”
“Xin… xin mọi người bình tĩnh…”
“Cái gì?”
“Và nếu xét về số lượng, có vẻ học sinh này mới là người chịu thiệt hại nhiều hơn.”
Giáo viên chủ nhiệm không nhịn được nữa đã lên tiếng. Câu trả lời của ông khiến giọng điệu của phụ huynh ngày càng lớn. Hiệu trưởng đứng phía sau nắm lấy vai giáo viên chủ nhiệm, một cử chỉ ngầm bảo ông dừng lại. Thời gian dần trôi, nhưng người bảo hộ của Park Wan vẫn không xuất hiện. Cậu run rẩy đôi chân, dù cố không lộ vẻ gì nhưng mỗi khi kim giây nhích lên, sự bồn chồn lại dâng lên. Cậu muốn tỏ ra bình tĩnh, nên tựa người vào thành ghế cứng.
Hụp, xì xụp. Tiếng ồn vô văn hóa phát ra từ miệng các phụ huynh đang uống cà phê do giáo viên mang đến. Khi vết cà phê nâu khô quánh lại ở mép cốc giấy, cửa phòng giáo vụ bật mở. Wan ngẩng đầu lên với vẻ mặt tươi sáng hướng về phía cửa trước.
Cậu nghĩ rằng người đàn ông từ biệt thự lộng lẫy kia sẽ đến. Nhưng người xuất hiện lại hoàn toàn khác. Chủ nhân biệt thự biến mất không dấu vết, thay vào đó là một người đàn ông mặc vest chỉn chu tự giới thiệu là quản gia của biệt thự. Vẻ ngoài trẻ trung của anh ta khiến những người còn lại trong phòng giáo vụ không nghĩ rằng đây là người bảo hộ của Wan.
“Ngài đến như thế nào vậy?”
Giáo viên thể dục thận trọng hỏi. Hiện tại, tình hình đã đủ mệt mỏi với những công việc khác. Người đàn ông mặc vest gọn gàng trông thoáng qua giống như một công chức được chính phủ cử đến để kiểm tra tình hình trường công lập. Thay vì trả lời, Kim Sajang (Quản lý Kim) đảo mắt nhìn quanh phòng giáo vụ. Rồi ánh mắt ông chạm phải Wan đang ngồi co ro trong góc.
“Tôi đến vì học sinh Park Wan.”
Wan lóng ngóng đứng dậy khỏi ghế. Kim Sajang bước từ từ vào trong.
“Làm theo những gì tôi yêu cầu. Có vẻ như trường học đang gặp rắc rối.”
20 phút trước, ông nhận được cuộc gọi bất ngờ từ cậu chủ đang ở trường. Nội dung là xử lý hậu quả cho một cậu bé ở trường trung học Ohhamgo. Không thắc mắc gì thêm, ông lập tức đến trường Ohhamgo. Khi bước vào văn phòng chính ở tầng một, qua cửa sổ, ông thấy cảnh phụ huynh và giáo viên đang đối mặt căng thẳng. Ở góc phòng, có một học sinh mà ông quá rõ – cậu ta ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng, chính là người mà cậu chủ đã để ý trong vườn, cũng là người mà ông đã tự tay – vì cậu chủ – cởi đồ.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với Wan một chút được không?”
Kim Sajang nhận thấy ánh mắt đầy lo lắng của Wan vừa rồi bỗng dịu đi khi thấy mình. Để giảm bớt sự nghi ngờ của mọi người, ông gọi tên Wan một cách thân mật. Cả giáo viên lẫn phụ huynh đều không phản đối lời đề nghị của Kim Sajang.
“Vâng, vâng. Xin mời.”
Chỉ cần nhìn qua cũng thấy, một người ăn mặc chỉn chu, lịch sự lại gọi Wan bằng cái tên thân thiết khiến phụ huynh không khỏi ngạc nhiên. Ba giáo viên cũng vậy, bởi hồ sơ của Wan không hề có mối quan hệ gia đình nào như thế.
“Đi thôi.”
Kim Sajang dẫn Wan ra cửa sau. Ngay cạnh văn phòng chính là phòng họp. Cánh cửa gỗ ghi chữ “Phòng họp” đóng chặt. Mở cửa bước vào, mùi ẩm mốc của thư viện với những kệ sách cũ kỹ xộc vào mũi. Wan ngượng ngùng dựa người vào tấm bảng trắng. Kim Sajang nhìn chiếc bàn gỗ nứt nẻ và hỏi:
“Hãy nói ngắn gọn vấn đề xảy ra là gì.”
Giọng ông trở nên nghiêm túc trở lại.
“Vâng.”
Wan đã kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn và chính xác nhất có thể. Cậu miêu tả chi tiết từng việc mình làm, đồng thời cũng không bỏ sót bất kỳ hành động bạo lực tàn nhẫn nào mà đối phương đã gây ra. Nghe đến đó, giám đốc Kim quay người lại. Khi Wan kể về những vết thương mình phải chịu, ông chăm chú quan sát từng vị trí được nhắc đến. Chiếc áo sơ mi đồng phục vốn trắng tinh giờ in hằn dấu giày từ nhiều phía. Sau khi kiểm tra kỹ vùng lông mày, gò má, khóe miệng và cằm, ông mới lên tiếng:
“Ngoài ra còn chỗ nào bị thương không?”
“Bụng tôi hơi đau…”
“Cho tôi xem.”
“Hả?”
“Chỉ cần kéo áo lên là được.”
“À, vâng…”
Cảm giác như đang được bác sĩ khám bệnh. Wan nghe theo lời nhanh nhẹn của quản gia Kim mà kéo áo đồng phục lên. Khi chiếc áo dính đầy vết giày được vén lên, làn da đỏ ửng vì những đòn đánh lộ ra. Nhìn tình trạng vùng bụng, có vẻ chỉ một lúc nữa sẽ bầm tím. Quản gia Kim gật đầu sau khi quan sát tình trạng của Wan.
“Được rồi. Tôi sẽ đến phòng giáo vụ nói chuyện với phụ huynh ngay bây giờ.”
“Tôi!”
Wan cất cao giọng.
“Tôi chỉ cần ủy ban bạo lực học đường không họp là được. Nếu họ họp và tôi bị kỷ luật thì…”
“Ủy ban bạo lực học đường? Rõ ràng có bốn người ngồi đó mà…”
Giám đốc Kim – người vừa đến Ohhamgo mà không được giải thích gì – ngập ngừng. Ông đã hiểu phần nào tình hình khi nghe từ “học bạo uỷ” mà Park Wan nhắc đến.
“Tôi hiểu rồi. Sẽ cố gắng xử lý ổn thỏa nhất có thể.”
Đó là kết thúc. Quản gia Kim bình thản. Tiếng cửa mở ra đóng lại vang lên, phòng họp chẳng mấy chốc trở nên yên tĩnh. Wan chỉ đứng đó ngây người, lắng nghe. Cậu đã nghĩ rằng quản gia Kim – người đứng về phía mình – sẽ phải hứng chịu những lời quát tháo đầy phẫn nộ. Nhưng sau khi quản gia Kim bước vào văn phòng, chẳng có một âm thanh nào xuyên qua bức tường khiến cậu nghi ngờ liệu ông ấy có thực sự vào trong hay không. Yên tĩnh đến mức Wan nghi ngờ rằng có lẽ mọi người đã bỏ về hết, chỉ còn mình cậu ở lại. Wan mở cửa phòng họp bước ra ngoài, vừa kịp nhìn chằm chằm vào bức tường và lắng nghe những âm thanh gần như im lặng từ văn phòng. Ngay khi cậu bước ra hành lang, cửa trước và sau văn phòng đồng loạt mở ra, mọi người ùa ra.
Các phụ huynh trông như vừa bị lừa, mím chặt môi. Họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào gáy quản gia Kim. Nhưng đó là tất cả những gì họ làm.
“Không đi thì còn đứng đấy làm gì!”
Một phụ huynh vừa quát mắng con mình, liền quay đi như thể vừa chứng kiến cảnh tượng khó chịu, không quên ném ánh mắt đầy thù địch từ trên xuống dưới về phía Wan. Nhóm của Yeonghun cũng liếc nhìn Wan đang đứng phía sau.
Wan nhìn vào trong văn phòng. Hiệu trưởng đứng quay lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng người nhỏ bé của ông trước khung cửa sổ lớn càng trông thêm thấp bé. Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên thể dục đang dọn dẹp những chiếc ly giấy thừa do phụ huynh và học sinh bỏ lại. Bầu không khí yên bình đến mức khó tin rằng đây chính là nơi những kẻ đã chỉ tay đe dọa Wan vừa hiện diện.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
Wan hỏi quản gia Kim khi ông bước ra từ cửa sau.
“Chuyện cậu lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Kết thúc buổi học, hãy đến biệt thự.”
“…Vâng.”
“Chúng ta sẽ kết thúc câu chuyện ở đó.”
Giám đốc Kim bước đi lầm lũi trước khi Wan kịp chào. Khi ông xuất hiện rồi biến mất, những chuyện xảy ra buổi sáng bỗng trở nên xa vời như một giấc mơ. Mọi việc được giải quyết quá nhanh và dễ dàng, khiến những lo lắng của Wan trở nên vô nghĩa.
Thật là một chuyện kỳ lạ. Wan đã nghĩ chắc chắn sẽ bị trả thù. Thế nhưng suốt buổi học cuối cùng ở trường, bọn hay bắt nạt cậu chẳng xuất hiện lấy một lần. Ngay cả giáo viên hay cằn nhằn khi Wan đi học muộn cũng im hơi lặng tiếng. Đến khi kiểm tra sổ điểm danh vì tiết học đầu bị trốn, tên Wan vẫn được đánh dấu đi học đầy đủ.
*
Vừa tan trường, Wan lập tức đến biệt thự theo lời quản gia Kim. Nhớ khu vực này hẻo lánh, cậu ghé vào tiệm trái cây gần trường. Ngày đặc biệt thế này, dù ít cũng phải tỏ chút thành ý.
“Cho tôi một thùng táo.”
Mang thùng táo vào khu vườn, biệt thự đã chờ sẵn. Wan bước lên cầu thang đá hoa dẫn lối vào hiên nhà. Nhân viên dẫn cậu thẳng đến phòng khách – lần thứ hai trong ngày.
“Xin chào.”
Wan cúi đầu chào, hai tay ôm thùng táo nặng trĩu khiến cổ tay dần tê cứng. Khác lần trước, phòng khách giờ bày bộ sofa nhung đỏ rực kéo dài. Trên đó, người đàn ông Wan ngày nào cũng thấy đến phát ngán đang ngồi chờ.
“Ba!”
hihih
bao giờ sốp ra chap théeee
Hóng hóng 🥳