Chương 19
*
Wan thở dài nhìn vào thời khóa biểu dán suốt hai tiếng đồng hồ. Trong khi giáo viên thể dục đi dự hội thảo, giờ thể dục được thay bằng tự học, nhưng giờ thầy đã quay lại trường thì không thể trốn tiết thể dục được nữa. Thể dục là môn Wan kém nhất và ghét nhất. Cậu không dám để sách giáo khoa và đồ thể dục trong tủ đồ nữa, phòng khi lại bị ném bom sữa. Tủ đồ của Wan trống trơn, còn cặp sách thì nặng trịch.
Wan vào nhà vệ sinh thay đồ. Dù là mùa hè nhưng đồ thể dục vẫn là áo dài tay và quần dài. Nếu thay đồ trong lớp, Choi Gil Hyeon có thể lại gây sự với những lý do kỳ quặc. Không phải vì sợ mà vì ghét nên cậu tránh né. Wan khóa cửa lại, cởi từng chiếc áo đồng phục.
“Ồ.”
Áo thể dục trơn tuột và rộng thùng thình. Khi chạm vào da cảm giác mát lạnh. Bên trong lớp áo dài tay mỏng được lót thêm một lớp vải có hiệu ứng làm mát. Dù đổ mồ hôi khi tập thể dục cũng nhanh khô và mát mẻ. Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng đồ thể thao, Wan thường thấy quảng cáo về các loại trang phục thể thao có tính năng tương tự. Wan luôn có một suy nghĩ mỗi khi nhìn thấy những quảng cáo đó: Mục đích của việc tập thể dục là đào thải độc tố tích tụ trong cơ thể thông qua việc tiết mồ hôi để trao đổi chất diễn ra trơn tru, nhưng cậu không hiểu tại sao người ta lại cố làm cho mồ hôi khô nhanh như thể đó là điều xấu. Tuy nhiên, khoảnh khắc mặc bộ đồ thể dục của trường, Wan nhận ra suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Cậu đã hiểu vì sao mọi người sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua những bộ đồ thể thao chức năng. Wan giật phăng miếng tem ghi chỉ số chống tia UV lủng lẳng ở cổ tay áo. Sau đó, cậu mặc nốt chiếc quần. Chất vải mềm mại, co giãn tốt, kéo dãn dễ dàng. Cảm giác thoải mái đến mức cậu muốn mặc nó thay cho quần đồng phục suốt.
Ngôi trường tốt khác biệt từng chi tiết nhỏ. Thực ra, từ ngày học ở đây, Wan chưa từng một lần phải quạt tay khi đi lại trong trường. Cậu không cần phải lau mồ hôi ở gáy hay dùng tay kéo áo phất phơ cho mát. Trên trần hành lang lắp đặt điều hòa, luồng gió mát lạnh ùa xuống từ đỉnh đầu. Cậu gấp gọn bộ đồng phục rồi quay lại lớp. Lớp học vắng tanh. Từng đứa một, những học sinh như Wan vừa thay đồ ở nơi khác xong cũng lục tục trở về.
“Này, trời mưa rồi! Tập trung ở nhà thi đấu đi!”
Lớp trưởng bộ môn thể dục hét lên với mấy đứa còn lại trong lớp. Quả nhiên, nhìn ra ngoài trời mưa như trút nước. Thật may là trời mưa. So với việc đổ mồ hôi nhễ nhại dưới cái nóng như đổ lửa, thì tập trong nhà thi đấu có điều hòa mát rượi còn tốt hơn gấp trăm lần.
Vì trời mưa nên Wan đổi hướng vào nhà thi đấu thay vì sân vận động, nhưng tâm trạng cậu rơi xuống đáy chỉ trong chưa đầy 10 phút. Nhà thi đấu có kích thước tương đương một sân thi đấu trong nhà dành cho các môn thể thao thông thường. Có một sân bóng rổ rộng rãi ở giữa, xung quanh là hàng dãy khán đài dành cho khán giả ngồi xem mỗi khi có các trận đấu liên trường. Giáo viên thể dục ngồi trên chiếc ghế màu cam dành cho ban huấn luyện, đợi học sinh tập trung đủ rồi mới tiến lại gần. Chiếc còi đeo ở vùng bụng giáo viên lắc lư kêu leng keng.
“Giáo viên hôm nay hơi mệt, các em tự chia đội chơi bóng né nhé.”
Khu vực chơi bóng né đã được chuẩn bị sẵn. Lớp có tổng cộng 30 học sinh. Chia đôi thì mỗi đội sẽ có 15 người. Nhưng có một người vắng mặt không rõ lý do. Sự thiếu vắng của Mujung Hu khiến tổng số chỉ còn 29, một con số lẻ. Như đã hẹn trước, bọn họ bỏ mặc Wan đứng giữa và tản ra hai bên.
Wan đứng bất động trên vạch trắng chia đôi sân, không biết phải làm gì. Quả bóng né bay về phía Wan, người đang lóng ngóng chậm chạp.
“Này, vướng quá đấy!”
Gáy cậu đau rát. Quả bóng đập vào đầu Wan rồi lăn lóc trên sàn, sau đó quay về phía đội bên kia. Khi Mujung Hu vắng mặt, cáo già lộng hành. Cáo già đó là Choi Gil Hyeon, kẻ có lòng tự trọng thái quá và đầy mặc cảm. Choi Gil Hyeon mắt sáng lên, xoay tròn quả bóng trắng trên đầu ngón tay. Nhìn quả bóng trắng xoay tít, Wan cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu đang tính toán xem phải nhận thêm bao nhiêu cú ném nữa thì giờ học mới kết thúc thì một cơn đau dữ dội ập đến ở bụng.
“Ực!”
Wan vốn dở tệ trong các môn thể thao. Cậu luôn phải gồng mình đạt điểm thi lý thuyết để bù cho điểm thực hành thể chất thảm hại. Vì thế, việc cậu không thể né được quả bóng ném từ Choi Gil Hyeon là điều hiển nhiên. Những đứa trẻ xung quanh đều tròn mắt trước cú ném đầy uy lực của Choi Gil Hyeon nhắm thẳng vào Wan. Không ai ngờ hắn lại dồn hết sức vào cú ném như vậy. Thằng khởi xướng trò đùa lắc đầu ngao ngán khi thấy Choi Gil Hyeon đã mất kiểm soát. Đúng như dự đoán, chẳng ai dám can ngăn hắn lúc này.
“Này, ném quả bóng sang đây!”
Một đứa ở phía bên kia lăn quả bóng chuyền về phía Choi Gil Hyeon. Quả bóng nặng trịch lại bay thẳng vào vai Wan. Cậu ngã chúi ra sau, mông đập xuống đất đau điếng. Lần này đau thật, như thể xương cụt vỡ tan vậy. Giáo viên thể dục ngồi trên ghế huấn luyện thổi còi. Tiếng còi chói tai khiến lũ học sinh bịt tai nhăn mặt.
“Các em đang làm cái quái gì thế!”
Ít ra giáo viên trường này còn biết tôn trọng nhân quyền. Thầy giáo thể dục vừa thổi chiếc còi bé tí vừa tiến lại gần. Wan coi đó như vị cứu tinh. Cậu ôm bụng đau nhức, cố đứng dậy. Nhìn thấy quả bóng nằm cạnh chân, Wan dồn hết sức ném nó về phía Choi Gil Hyeon.
“Này, em cũng dừng lại đi.”
Thầy giáo thể dục quát Wan. Nhưng quả bóng đã bay đi mất rồi, còn Choi Gil Hyeon từ lúc thấy Wan giơ tay lên đã nhanh chân né tránh. Kết quả, quả bóng trúng thẳng vào mặt một học sinh đứng phía sau hắn.
“Á…”
Quả bóng trúng ngay giữa mặt cậu ta. Mục tiêu bị thay đổi, mặt Wan trắng bệch như quả bóng. Cậu không muốn gây thêm thù oán nữa. Hơn nữa, đứa bị trúng bóng vốn không thuộc nhóm của Choi Gil Hyeon, nó chẳng mấy khi để ý đến Wan.
“Ơ, xin lỗi…”
Đang lúng túng định bước tới xin lỗi thì thằng nhóc mặt đỏ bừng quay sang chửi Wan một tràng.
“Thằng khốn nạn!”
Anh ta giả vờ như đây là lần đầu tiên trong đời bị ai đó đánh. Gương mặt đỏ bừng vì giận dữ lao về phía Wan. Nhìn nắm đấm chắc nịch của gã, Wan nhắm nghiền mắt lại, nghĩ rằng mình sắp bị đập vào mặt. Nhưng tiếng còi lại vang lên “Bíp!”. Giáo viên thể dục can thiệp, nhanh như chớp nắm lấy vai gã đang định xông tới Wan.
“Các em không nghe tôi bảo chơi bóng né hả?”
Ông ta xoay người gã đang nhăm nhe tới Wan lại. Gã vẫn đỏ mặt tía tai, nhìn Wan đầy hằn học, khẽ mấp máy miệng:
“Mày đợi đấy.”
Wan ước gì thời gian ngừng trôi tại đây. Cậu ngồi một mình trên khán đài, cách xa giáo viên thể dục và đám đông. “Ước gì mang theo sổ từ vựng tiếng Anh”, Wan tiếc nuối thời gian bị lãng phí. Đồng hồ trong phòng thể chất chỉ còn 5 phút nghỉ giải lao.
Học sinh tụ tập thành vòng tròn. Giáo viên thể dục mặc áo gió nhìn ra cửa sổ phòng thể chất đang lóe nắng, quát:
“Mưa tạnh rồi, tiết sau tập trung ngoài sân!”
Lập tức, cả lớp đồng loạt la ó. Giáo viên bèn túm lấy đứa đứng đầu kéo về phía mình:
“Nhìn cái mặt trắng bệch này xem! Hè đến phải phơi nắng cho có da có thịt chút đi!”
Tiếng la ó vẫn không dứt. Chuông báo hết giờ nghỉ vang lên. Đám học sinh lần lượt tản ra. Có đứa xách tiền đi căn-tin, có đứa nằm dài trên sàn cứng. Hầu hết học sinh đi ngang qua đều chạm nhẹ vào vai Wan đang đứng phía trước.
Wan không muốn ở lại một mình nơi toàn những kẻ săn mồi đang rình rập. Ở giữa đám đông trong phòng thể chất, từng hành động, hơi thở, giọng điệu của cậu đều bị bắt bẻ và khinh miệt.
Giờ nghỉ đến, giáo viên thể dục cũng lên phòng giáo vụ.
“Thằng Omega con này không biết thân biết phận…”
Wan bị một cậu bé vừa bị đánh bằng quả bóng chửi rủa thậm tệ. Trước khi bị đánh vào gáy, Wan vội vã thoát khỏi phòng thể dục. Nơi cậu hướng đến là tòa nhà phía sau khu chính, vắng vẻ. Ở đó chỉ có phòng y tế và thư viện. Tòa nhà phía sau luôn chìm trong bóng râm. Vì lượng ánh sáng mặt trời chiếu vào ít hơn so với các tòa nhà khác nên điều hòa không được bật.
Wan bước đi trên hành lang vắng lặng hướng về phía nhà vệ sinh. Do số người ra vào phòng y tế và thư viện rất ít nên nhà vệ sinh ở đây lúc nào cũng đầy xà phòng, giấy vệ sinh chất đống trong kho. Wan rửa tay dưới dòng nước lạnh, chỉ nghĩ về những điều tốt đẹp mình có được khi vào ngôi trường này. Suy nghĩ tích cực thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khuôn mặt vui sướng của ba khi biết con được học ở ngôi trường tốt. Không gian trong nhà mát mẻ, không đổ mồ hôi. Ánh nhìn ngưỡng mộ của người khác khi cậu đi trên phố trong bộ đồng phục đắt tiền. Môi trường học tập lý tưởng và phương pháp giáo dục chất lượng.
hihih
bao giờ sốp ra chap théeee
Hóng hóng 🥳