Chương 21
Toàn những trải nghiệm chưa từng có. Ánh sao băng lướt qua đôi mắt Mujung Hu khi hắn nhìn Park Wan như xem một sinh vật kỳ lạ. Chớp sáng rồi vụt tắt. Đột nhiên hắn nghĩ: “Sống chung chắc vui lắm đây”. Cuộc sống nhàm chán bỗng xuất hiện chuỗi tình tiết như trong phim, khiến hắn thấy vô cùng thú vị.
Lúc hơi nước trắng xóa từ máy tạo ẩm đặt cạnh giường bốc lên rồi tan dần, Park Wan cựa mình và chớp mắt. Cậu vẫn nhắm mắt, ngón tay khẽ nắm lấy mép chăn. Từ khi đến ngôi trường này, cậu chưa từng bước chân vào phòng y tế nên cũng chẳng biết đó có phải là phòng y tế hay không. Khi mở mắt hoàn toàn, tầm nhìn của cậu tràn ngập làn khói trắng mờ ảo. Chỉ khi nghe giọng nói của Kim Sajang, cậu mới nhận ra đó là hơi nước từ máy tạo ẩm.
“Tỉnh rồi à?”
Kim Sajang bước lại gần giường và hỏi. Ông ta quan sát sắc mặt của Wan. Đôi môi khô nứt nẻ của cậu đầy những vết bong tróc.
“Vâng, cảm ơn…”
Wan đột ngột ngừng lời. Cậu phát hiện Mujung Hu đang ngồi thoải mái trên ghế sofa. Hu chống khuỷu tay lên đùi, khom người rồi từ từ đứng dậy. Tiếng bước chân của hắn vang lên lộp cộp, như tiếng quỷ sứ thúc giục linh hồn nhanh chóng bước vào cõi chết. Hắn gọi tên Wan bằng giọng điệu âu yếm.
“Wan-ah.”
“……”
“Cậu sẽ sống trong phòng tôi.”
Gân xanh trên mu bàn tay Wan – nơi đang cắm kim truyền dịch – nổi lên rõ rệt.
*
Lòng tham con người là vô đáy.
Được một, người ta muốn hai, được ba. Khi đã có trăm, ắt sẽ thèm nghìn, rồi nhiều hơn thế nữa. Vì vậy, Mujung Hu đưa ra đề nghị. Đầu tiên, hắn cho Wan chuyển đến một ngôi trường tốt hơn. Từ ngôi trường cấp ba ọp ẹp như sắp đổ, Wan được nâng cấp lên một ngôi trường mà bình thường cậu không bao giờ có cơ hội đặt chân tới. Những kẻ như Mujung Hu và những người thuộc thế giới của hắn đánh giá con người như đánh giá lợn, phân loại bằng cấp bậc. Nếu có lần Mujung Hu từng là trái táo hạng nhất với tem vàng óng trong thùng hoa quả, thì Park Wan chỉ là quả táo bầm dập lăn lóc dưới đất.
Học ở một ngôi trường tốt khiến đôi mắt tự nhiên trở nên kén chọn hơn. Mujung Hu nhớ lại Park Wan từng thầm thán phục khi nhìn thấy bộ đồng phục của hắn. Vì vậy lần này, hắn cũng muốn dành cho cậu một môi trường tốt hơn. Cho một thứ, sẽ muốn hai, cứ tiếp tục cho đi thì trước khi kịp từ chối, Park Wan sẽ do dự. Nhưng Park Wan vẫn chưa nhận ra giá trị thực sự của món quà mình nhận được. Thậm chí còn nghĩ rằng nó chưa đủ? Bởi cậu đã bỏ đi mà không màng đến lời đề nghị ngọt ngào của hắn. Sau khi Park Wan rời đi, Mujung Hu cảm thấy chán nản như một bộ phim đang xem dở bị tắt ngóm vì mất điện.
Trong xã hội này, ranh giới giữa vị thành niên và người trưởng thành không rõ ràng. Mọi người sinh ra đều mang theo bản năng. Muốn ăn ngon, mặc đẹp, đi giày tốt, thích sự thoải mái, và muốn yêu đương với người mình thích. Tình dục không phải là thứ chỉ dành riêng cho người lớn. Trưởng thành không có nghĩa là hiểu rõ khái niệm về tình dục, quan hệ an toàn hay tình yêu trọn vẹn. Alpha và Omega đều được giáo dục giới tính từ khi biết đọc chữ.
Vấn đề là dù đã được giáo dục giới tính an toàn từ nhỏ bởi chuyên gia, bản tính của họ vẫn phóng túng. Ngay cả Alpha hay Omega chưa đủ tuổi trưởng thành, chỉ cần muốn là có thể quan hệ bừa bãi. Những chuyện như thế trong xã hội của Mujung Hu trở nên bình thường như việc mở mắt ra là ăn sáng.
Dĩ nhiên, cũng có nhiều người không như vậy. Những kẻ nhút nhát từ đầu đã không dám mơ tới chuyện loạn luân. Chi phí phá thai lên tới hàng triệu won cho một phút khoái lạc là cái giá quá đắt với họ. Thà rằng uống thứ thuốc rẻ tiền ức chế hormone còn hơn.
“Kinh nghiệm càng nhiều càng tốt. Nó sẽ khiến cậu chín chắn và khôn ngoan hơn.”
Mujung Hu lớn lên học theo triết lý của cha mình. Hắn được nuôi dạy với tư tưởng cởi mở về tình dục. Vấn đề là hắn chẳng hề ngại ngùng gì. Thái độ của hắn khi đối xử với mọi người cũng vậy. Hắn lớn lên giữa đám người vừa ngáp dậy đã vội bưng nước rửa mặt tới, lấy khăn ấm lau người cho hắn. Chỉ cần Mujung Hu lấy số tiền lẻ dư dả đi quyên góp, mọi cá nhân hay tổ chức đều khóc lóc, sốt sắng nắm tay hắn, cúi rạp người tỏ lòng biết ơn. Dù không hiểu đó là cảm xúc gì, nhưng trước hàng trăm ống kính đang chĩa vào mình, hắn chỉ im lặng gật đầu đồng ý. Hình ảnh Mujung Hu phát sóng trên truyền hình đã khắc sâu trong tâm trí mọi người như một Alpha ưu tú từ nhỏ, và đến giờ vẫn vậy. Càng ban phát, người ta càng cúi rạp người cảm ơn hắn giữa tiếng khóc tiếng cười.
Nhưng Park Wan thì khác. Lần đầu, cậu ta khiến hắn bất ngờ khi mang cả thùng táo đến chỉ vì hắn giúp đỡ chút việc ở trường – dù cậu chỉ là đứa xách cặp lóc cóc. Nhưng từ đó, mỗi khi hắn lên tiếng, Wan lại nhăn mặt như đang nhai cứt, nhíu mày lên, nhất quyết bảo vệ cái tự ái bé tí của mình bằng những lời lẽ chống chế. Cái vẻ đó của Wan không khiến hắn khó chịu, mà chỉ thấy buồn cười.
Dù sao kết cục đã được định sẵn. Dù có lạc đường đi vòng vòng, hay đường tắc phải tìm lối khác, rốt cuộc vẫn y nguyên. Việc mọi thứ sẽ diễn ra theo ý Mujung Hu rõ như ban ngày.
*
“Sống trong phòng tôi đi.”
Đã không phải nhà hắn, giờ còn bảo sống trong phòng nữa. Đúng là thằng cha này ăn nói cũng khác người. Wan hét toáng lên “Không thích!” rồi hậm hực về nhà, xúc đại món kimchi jjigae Park Gwang Cheol nấu mà ăn. Đang gắp nấm xào, cậu còn nhai luôn cả đũa. Wan ôm lấy cái răng cửa tưởng chừng gãy tung, lăn lộn trên sàn nhà. Khi cơn đau thể xác ập đến, lời Mujung Hu vang lên rõ mồn một trong đầu khiến bụng dạ cậu sôi sùng sục.
“Người có nhiều thì chia sẻ là chuyện đương nhiên. Nhưng người ta cho không có nghĩa kẻ không có buộc phải nhận.” Mujung Hu nhìn Wan từ chối bằng ánh mắt như đang ngắm một sinh vật kỳ dị. Ánh mắt ấy phát ra thông điệp trắng trợn: “Loại vô sản như cậu phải cúi đầu cảm ơn khi được tôi ban cho, dám lắc đầu à?” Tư duy của hắn độc ác y như bản chất ăn nói.
“Con người sống chỉ cần tiền là đủ hả?”
Wan bĩu môi, dằn mạnh thìa vào nồi kimchi jjigae. Park Gwang Cheol xúc cơm nguội đổ vào bát, đáp trả:
“Đương nhiên! Tiền mua được tất cả!”
“……”
Wan liếc vẻ khó chịu về phía Park Gwang Cheol đang phá đám. Cậu múc thêm thìa cơm trắng nóng hổi đưa vào miệng.
“Thế con cứ cảm ơn rồi cúi đầu nhận lấy sống qua ngày ư?”
Để chan nước dùng, thìa lại chạm vào nồi canh. Một miếng thịt lẫn mỡ dính trên thìa – thứ đồ thừa từ đâu vớt về. Wan khuấy đều nồi kimchi jjigae, chẳng thấy thịt nạc đâu, chỉ toàn mỡ vụn.
“……”
“Sao ăn nửa chừng thế?”
Wan bỏ thìa xuống bàn, vị giác biến mất. Năm ngày trong tuần, cậu được ăn toàn cao lương mỹ vị ngang tầm nhà hàng Mujung Hu từng dẫn đi. Nhưng nhìn bát cơm nguội đóng váng của Park Gwang Cheol hay nồi canh kimchi lềnh bềnh mỡ, lòng cậu nghẹn ứ. Lúc này, cậu ghen tị nhất với nhân viên nhà hàng – họ tha hồ mang thức ăn thừa về sau giờ trưa. Giá mà cậu cũng có thể lấy cả thùng kimchi to nhất đem về cho bố. Càng ăn sung sướng, mặc đồng phục đẹp, cậu càng thấy tội lỗi. Nỗi áy náy khiến cậu trút giận lên Park Gwang Cheol.
“Ai mang đồ thừa về vậy? Thịt gì mà như cục mỡ thế này.”
“Thịt heo phải có mỡ mới ngon, mỡ ấy. Cứ tưởng tượng đang ăn thịt ba chỉ đi.”
Park Gwang Cheol gắp miếng sụn bò Wan vừa bỏ lại vào nồi kim chi hầm, ăn ngon lành. Nhìn khuôn mặt đen sạm hơn năm ngoái của Park Gwang Cheol, Wan thấy xót xa. Chắc sau lần đóng tiền đồng phục, Park Gwang Cheol chẳng còn xu nào dính túi.
“Dạo này ba có tiền đi xe không? Đừng bảo đi bộ đấy nhé?”
Wan nhìn sống mũi đen nhẻm của Park Gwang Cheol hỏi. Wan có khoản tiền bí mật mà Park Gwang Cheol không biết. Tiền dành dụm từ những lần làm thêm cuối tuần ở tiệc cưới hay phụ bếp nhà hàng. Mỗi khi có việc đột xuất, Wan lại rút chút ít từ quỹ khẩn cấp của mình. Cậu áy náy vì sống quá an nhàn, sẵn sàng giúp Park Gwang Cheol nếu ông ta khó khăn.
“Sao lại không có tiền xe? Cậu chủ đã mua đồng phục cho con rồi mà.”
“Ba nói gì thế? Tiền đồng phục là con trả. Cậu ta chỉ cho mượn phần thiếu thôi.”
“……”
“Rồi sau đó con đã trả lại rồi.”
“Không phải. Lần trước cậu chủ gọi ba đến, đưa cả xấp tiền mặt bảo là con đã trả tiền đồng phục rồi?”
Wan bật dậy khỏi chỗ ngồi. Chiếc thìa va vào đầu gối rơi xuống sàn kêu “choang”. Lúc nào cũng thế. Cứ mỗi lần động lòng thương ba, Wan lại thấy phẫn nộ vì sự hèn mọn của ông ta.
“Ba nhận tiền rồi?”
“Ừ, nhận chứ sao!”
Nghe câu trả lời của Park Gwang Cheol, Wan choáng váng. Đáng lẽ nằm viện truyền nước biển cho xong. Cậu hối hận vì đã từng thương xót Park Gwang Cheol.
“Ôi trời, điên mất thôi. Ai lo cho ai bây giờ.”
Với số tiền Mujung Hu cho, Wan đã sống khá thoải mái, ăn uống đầy đủ. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Wan hướng về góc phòng. Cậu lôi ra chiếc bàn xếp nhỏ dựng sát tường. Mặt bàn hẹp đến mức không thể ngồi bắt chéo chân, buộc phải duỗi thẳng. Cứ thế, lưng đau nhức, cổ mỏi nhừ. Park Gwang Cheol vừa nhai nhồm nhoàm vừa quay sang nói với Wan đang ngồi quay lưng:
“Không ăn cơm à?”
“Con không ăn! Ba ăn đi!”
Như vậy, tổng cộng Wan đã nhận ba thứ từ Mujung Hu.
*
Rung rung. Điện thoại trong túi rung lên. Wan nhăn mặt khó chịu lấy điện thoại ra.
「Ba」
“Cái thói quen ngông cuồng chẳng được mấy tuần.”
Wan bấm nút xem tin nhắn.
「Có mấy người đáng sợ dắt xe đến trước nhà rồi!!!」
Nội dung bố gửi khác hẳn mọi khi. Người đàn ông chẳng bao giờ dùng dấu câu giờ thả tới ba dấu chấm than. Chắc chắn không phải trò đùa. Chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ học. Wan sốt ruột rung đùi chờ hết tiết. Cắn móng tay lo lắng, cậu lao về phòng giáo vụ ngay khi chuông reo. May mắn, giáo viên chủ nhiệm đang ở đó.
“Em có việc gấp, xin thầy cho em xin giấy ra ngoài ạ.”
“Việc gì gấp thế?”
“Ba em gọi. Hình như nhà có chuyện gì đó.”
“Nếu cần chứng minh sau thì nhớ mang giấy tờ đến nộp.”
Chuyện đó đếch quan trọng với Wan. Giáo viên chủ nhiệm mặt khó chịu, lục hồ sơ rút tờ giấy phép ra nguệch ngoạc điền lý do. Chậm chạp đến mức Wan suýt nắm cổ tay thầy giục “nhanh lên”.
“Giờ của tôi nên không bàn cãi gì nữa.”
“Vâng. Em cảm ơn.”
“Về trong một tiếng.”
“Vâng ạ.”
hihih
bao giờ sốp ra chap théeee
Hóng hóng 🥳