Chương 25
Ngày đầu tiên trở về biệt thự sau giờ học.
Một người hầu cẩn thận bước vào phòng Wan, tay bưng khay đồ ăn nhẹ. Cậu hơi khó chịu trước thái độ dò xét không gian của anh ta, nên lịch sự từ chối khi người này định đặt khay lên bàn. Cử chỉ đó khiến Wan nghi ngờ anh ta được Mu Jung Hu sai đến giám sát. Từ đó về sau, đồ ăn vặt không còn được mang đến phòng nữa. Nhưng mỗi khi đói bụng, cậu vẫn không cưỡng lại được hình ảnh những chiếc bánh ngọt, bánh quy trên khay.
Wan ngồi vào bàn học, ngửa cổ ra sau khi mỏi nhừ. Cậu giơ tay lên cao vươn vai, đứng dậy khom lưng chạm tay xuống sàn để giãn cơ, rồi lại ngồi xuống ghế. Mọi thứ đã thay đổi nhiều. Cảm giác chua chát như nhai lá trà sống. Trước kia, cậu không thể duỗi hay co chân thoải mái khi học. Giờ đây, dù vắt chân chữ ngũ hay bắt chéo kiểu gì cũng chẳng thấy khó chịu. Thậm chí mỗi sáng thức dậy còn có tranh tĩnh tâm để ngắm.
Wan gập sách bài tập lại, lấy cuốn khác. Tiếng động bên ngoài vang lên. Mu Jung Hu bước vào. Mùi hương dễ chịu vẫn phảng phất từ phòng tắm nơi hắn vừa tắm xong. Liếc nhìn phòng tắm, hắn tiến về phía tường, hỏi Wan:
“Tắm sớm thế?”
“Ừ. Với lại cửa phòng tắm hỏng rồi.”
“Vậy à?”
Park Wan đã tắm xong trước khi Mu Jung Hu về nhà. Đó là cách để ngăn chặn những chuyện không hay có thể xảy ra khi cậu lơ là. Mu Jung Hu kiểm tra chiếc tay nắm cửa phòng tắm lỏng lẻo như Wan đã nói. Park Wan vừa nhai dồn dập đầu bút chì màu vàng, vừa quan sát Mu Jung Hu kiểm tra tay nắm cửa. Cậu dường như quên mất cục tẩy xám ở đuôi bút đang ướt đẫm nước bọt.
Có nhiều phòng tắm khác để sử dụng. Nhưng Wan cảm thấy áy náy nếu dùng chúng vì nhân viên sẽ phải dọn dẹp. Cậu quyết định chỉ dùng một phòng tắm duy nhất, nhưng cái tay nắm hỏng khiến cửa khó mở sau khi đóng. Hôm nay cũng vậy, Wan phải vật lộn năm phút với cái tay nắm sau khi tắm xong.
Bên ngoài, tiếng Mu Jung Hu cởi quần áo vang lên xào xạc. Tiếp theo là tiếng cửa nhà vệ sinh khép nhẹ và dòng nước chảy lặng lẽ. Wan tiếp tục nhai bút chì, lắng nghe tiếng nước từ bên trong. Cậu làm rơi bút chì vào vở, ôm lấy cái đầu không thể tập trung. Chỉ cần Mu Jung Hu về nhà, dù có bức tường ngăn cách, Wan cũng không thể tập trung học. Dù Mu Jung Hu không trực tiếp quấy rối tinh thần, việc cùng tồn tại trong một không gian đã đủ khiến cậu căng thẳng. Khi tiếng nước đập vào gạch dường như không bao giờ dứt, chuông báo thức reo.
Bíp – bíp – bíp – Wan tắt đồng hồ bấm giờ. Cậu nhắm đôi mắt mệt mỏi, dùng tay ấn huyệt. Đặt chuông nhỏ nhất mỗi giờ khi học là thói quen của cậu. Bụng Wan sôi lên ọc ọc. Cậu không thể tiếp tục học. Không phải vì mệt hay mỏi mắt, mà vì cậu đói quá. Đặc biệt đoạn văn tiếng Anh cậu đang đọc kể về hành trình thành công của một đầu bếp nổi tiếng, mỗi món ăn đặc trưng được miêu tả khiến cơn đói càng thêm cồn cào.
Cậu ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trong phòng tắm vẫn văng vẳng tiếng nước chảy xối xả. Mu Jung Hu vẫn còn thời gian trước khi bước ra. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn ánh sáng mờ, mỗi bước chân nhẹ nhàng của Wan đều khiến bóng đổ trên tường lặng lẽ đuổi theo. Vừa bước ra hành lang, Wan thở phào nhẹ nhõm. Dù biết chắc không ai nhìn thấy, nhưng cảm giác vẫn không thoải mái như đang làm chuyện xấu. Cậu nhón gót bước đi, cố tránh ánh mắt của những nhân viên có thể vẫn đang đi lại trong nhà. Khi đến gần lan can cầu thang, ngón chân chịu lực của Wan dần tê cứng. Cậu nắm tay vịn, bước từng bậc xuống dưới.
Ánh đèn tầng một tối hơn hẳn so với tầng hai. Không gian yên ắng đến lạ. Không một bóng người qua lại. Wan hướng về phía nhà ăn – nơi nhân viên đã dẫn cậu đến vào ngày đầu tiên. Nhà bếp nằm phía sau đó. Cậu chắc chắn vì từng thấy nhân viên cầm đĩa thức ăn đã dùng đi về hướng cánh cửa phía sau.
Dinh thự rộng đến mức nhiều người có thể đi song hành, nhưng trong đêm khuya, không hiểu sao lại toát lên vẻ âm u. Wan nép sát vào bức tường hành lang sơn màu nhạt, tiến đến trước cửa nhà ăn. Cánh cửa nặng nề mở ra êm ái. Cả căn phòng rộng lớn hiện ra trước mắt. Nhà ăn vắng lặng trông càng thêm lạnh lẽo so với khi đông đúc người và thức ăn.
“Chỉ lấy một quả táo thôi cũng không sao đâu nhỉ.”
Những loại trái cây Mu Jung Hu thích luôn được chất đầy trong bếp.
Cậu biết Mu Jung Hu thích táo từ lần trước khi mua táo cho anh ta. Wan bước vào giữa nhà ăn, hướng về phía góc cửa ra vào nơi mọi người thường mang đĩa vào. Cánh cửa tuy đủ rộng cho người qua lại, nhưng vẫn nhỏ hơn cửa chính nhà ăn. Hơi lạnh tỏa ra từ tay nắm kim loại.
Wan bước qua cánh cửa thứ hai của nhà bếp, cảm giác như đang lạc vào một thế giới xa lạ. Mắt cậu mở to khi tiến vào không gian bên trong. Căn bếp rộng ngang ngửa nhà hàng với bốn dãy bàn nấu bằng thép không gỉ dài dằng dặc. Đủ chỗ cho 50 người hoạt động mà không hề chật chội. Tưởng tượng một căn bếp đơn sơ qua kích thước cánh cửa, Wan bất ngờ bước tới trước khi thấy một không gian lấp lánh sạch sẽ. Mọi thứ trong biệt thự này, từ lần đầu đặt chân vào khu vườn, đều vượt xa trí tưởng tượng của cậu. Những chiếc chảo úp ngược trên giá bếp khô ráo gọn gàng, bát đĩa được sắp xếp theo từng loại thức ăn riêng biệt. Wan tiến đến cánh cửa có vẻ là tủ đông – nơi chiếc tay cầm được trang bị ổ khóa số.
“Chắc chiến tranh nổ ra thì sống ở đây vài năm cũng chẳng sao.”
Bỏ lại chiếc tủ đông khóa chặt, Wan hướng về phía tủ lạnh. Trên mỗi cánh cửa tủ dán nhãn phân loại:
– Tủ thứ nhất: Vegetable (Rau củ)
– Tủ thứ hai: Meat (Thịt)
– Tủ thứ ba: Fruit (Trái cây)
– Tủ thứ tư: Sea food (Hải sản)
– Tủ thứ năm trống không nhãn.
Wan mở cánh tủ không dán nhãn. Bên trong chất đầy chai sốt salad thủy tinh nặng trịch cùng các loại nước uống, góc nhỏ còn lại xếp đồ thừa từng bữa. Có lẽ đầu bếp ở đây tuân thủ quy tắc không trộn thức ăn thừa với nguyên liệu tươi để tránh ám mùi.
Park Wan vốn định đi lấy táo, nhưng sự chú ý của cậu dần bị phân tán. Thay vì táo, những món ăn cay nồng và tinh bột đang hấp dẫn cậu. Đóng cánh tủ lạnh cuối cùng, Wan ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng phảng phất. Tầm mắt cậu dừng lại ở chiếc khay di động đặt ở góc. Càng tiến về phía chiếc khay dựa sát tường bên phải, mùi đồ ăn càng trở nên rõ rệt, khiến cậu phải hít hà. Ba chiếc khay xếp hàng ngang, mỗi khay đặt hai đĩa thức ăn.
Trên chiếc đĩa bạc rộng bản có nắp đậy. Wan nắm lấy tay cầm giữ nhiệt rồi mở ra. Bên trong là món gà sốt Tứ Xuyên bày biện gọn gàng, trên mặt rắc ít ớt xanh thái nhỏ. Với ánh mắt khó tin, cậu mở nắp đĩa tiếp theo. Một đĩa mì xào với miến dẹt, thịt bò và giá đỗ. Wan không đậy nắp lại mà đặt sang bên, rồi mở tiếp đĩa kế bên. Đó là món salad pasta lạnh. Cuối cùng, trong đĩa còn lại là sushi trứng cá tươi rói xếp thành hàng, lượng trứng cá nhiều gấp ba lần so với những gì cậu từng thấy ở căng tin trường.
Wan dùng tay bốc sushi cho vào miệng. Như con thú đói không kén chọn, cậu vội vàng nhét đồ ăn vào miệng hơn là quan tâm nguồn gốc của chúng. Chỉ sau khi ăn liền hai miếng sushi, cậu mới phát hiện ra đôi đũa mảnh cắm bên cạnh. Wan cầm đôi đũa dài rồi di chuyển sang chỗ khác. Trong đầu cậu lúc này đã xóa sạch hình ảnh quả táo đỏ. Giữa nhà bếp đầy ắp đồ ăn thế này, việc chỉ nghĩ đến trái cây thật là nực cười.
Cậu gắp sợi mì bóng nhẫy mỡ cùng giá đỗ giòn tan. Vị giòn sần sật thật tuyệt. Wan dùng mu bàn tay quệt qua mép lấp lánh dầu mỡ rồi tiếp tục gắp từng miếng thịt bò. Khi lưỡi rát bỏng vì món gà sốt Tứ Xuyên quá cay, cậu chuyển sang ăn salad pasta mát lạnh. Wan mở lon soda từ tủ lạnh thứ năm, uống ừng ực.
“Giờ thì có vẻ sống được rồi.”
Vài ngày gần đây gần như bỏ bữa tối nên mỗi sáng mặc đồng phục, quần đều xộc xệch. Có lẽ từ sáng mai không cần lo lắng về chuyện rộng thùng thình nữa. Chỉ cần tiếp tục lén xuống bếp nấu ăn và ăn đồ thừa là được. Wan dùng thìa to dẹt san bằng phần thức ăn đã vơi đi để trông có vẻ nhiều hơn.
Khác với hôm qua, hôm nay Wan bỏ qua cửa hàng tiện lợi. Không biết hôm nay sẽ có món gì nhỉ? Gương mặt Wan nhuốm vẻ háo hức. Nếu cứ sống như thế này thì sẽ không phải phát ra tiếng bụng kêu xấu hổ đằng sau bức tường nơi Mu Jung Hu đang ngủ. Hôm nay Mu Jung Hu không đến trường. Như mấy ngày trước, có lẽ hắn đang ung dung uống trà mát lạnh trong khu vườn xa hoa, đọc sách hay làm gì đó.
Wan bật cười khẩy trước cuộc sống nhàn hạ của hắn – kẻ có thể dễ dàng vào trường mong muốn mà chẳng cần học hành gì. Người xưa có câu “Nhàn cư vi bất thiện”, có lẽ câu này chẳng áp dụng được cho Mu Jung Hu, nhưng tục ngữ không tự nhiên mà có. Wan tin chắc rằng nếu sống chăm chỉ và lương thiện, cuối cùng sẽ gặt hái được thành quả.
Bước qua cổng, Wan nhanh chóng đi về phía khu vườn. Khi băng qua vườn, cậu chạm mặt Mu Jung Hu đang nằm dài trên chiếc giường trắng dưới chiếc dù, tưới nước cho vườn hoa. Ánh nắng khiến đôi mắt hắn bị che khuất sau chiếc kính râm đen kịt. Mu Jung Hu chuyển hướng vòi nước đang tưới hoa về phía Wan. Những tia nước nhẹ rơi xuống chân cậu.
“Về sớm thế. Chắc đói rồi, ăn gì đó rồi lên đi.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến dòng nước mỏng đổi hướng. Wan đáp lại lời nói xía vào chuyện người khác của Mu Jung Hu bằng giọng chế nhạo:
“Không cần đâu.”
“Hôm nay cũng không ăn tối à?”
Wan nghĩ mấy nhân viên lắm mồm trong nhà đã mách với Mu Jung Hu.
“Liên quan gì đến cậu? Tôi không ăn.”
Wan nói một cách đầy tự tin. Nghe vậy, Mu Jung Hu đeo kính râm nhếch mép cười, chuyển vòi nước trở lại hướng vườn hoa.
“Ừ. Nhưng lần này không có đâu.”
“Gì vậy?”
Cuộc trò chuyện kết thúc. Wan bước lên những bậc thang đá cẩm thạch. Đằng sau, tiếng nước nhẹ nhàng từ vòi hoa của Mu Jung Hu vẫn không ngừng vang lên.
*
Thay vì học bài chăm chỉ như hôm qua, Wan chỉ chờ đợi thời điểm Mu Jung Hu chìm vào giấc ngủ. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức, không rõ mình đang học hay đang đếm thời gian. Tiếng trở mình của Mu Jung Hu, người đã lên giường sớm, dần trở nên yên ắng. Gần 20 phút trôi qua kể từ khi không còn nghe thấy tiếng động từ chăn.
hihih
bao giờ sốp ra chap théeee
Hóng hóng 🥳