Chương 28
Wan áp lòng bàn tay xuống sàn. Cổ tay cậu run rẩy. Đứng dậy là một việc khó khăn. Ngay cả khi đã đứng thẳng, phần thân trên vẫn nghiêng ngả vài lần. Mồ hôi nhỏ giọt. Giọt mồ hôi ở cằm rơi xuống đất.
“Tôi để sách bài tập của cậu trên cầu thang rồi.”
“……”
Mu Jung Hu nói với giọng điệu như đang chờ lời khen.
“Nhưng chắc phải mua quyển mới. Nó rách nát hết rồi.”
“……”
Wan cố gắng lấy lại thăng bằng và đứng dậy. Cậu đưa tay ra sau, chống lên bàn để giữ vững. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này và thề sẽ không bao giờ quay lại dãy hành lang này nữa. Mu Jung Hu hỏi khi thấy Wan di chuyển:
“Đi đâu đấy?”
“……”
“Tôi hỏi cậu đi đâu.”
“Lên… lên phòng.”
Wan không định đi một mình. Cậu nghĩ nếu mình đứng dậy, Mu Jung Hu sẽ cùng lên phòng. Nhưng Mu Jung Hu ngồi trên ghế, không có vẻ gì là sẽ đứng lên. Hắn tựa người vào ghế sofa với vẻ mặt thản nhiên, nghiêng đầu.
“Tôi giúp cậu không phải một hai lần rồi. Lần này cậu định không nói lời cảm ơn à?”
Wan dùng ống tay áo lau khuôn mặt ướt đẫm. Vải áo nhanh chóng thấm nước.
“Đừng sợ. Tôi không hành xử như mấy thằng côn đồ đâu.”
“……”
“Tôi đã giúp cậu, giờ cậu phải đáp ứng một điều tôi muốn.”
Wan hoàn toàn không hiểu Mu Jung Hu đang nói gì. Hắn nói rõ ràng như đóng dấu lên khuôn mặt ngơ ngác của cậu:
“Không biết cho và nhận sao? Tôi đã cho cậu, giờ đến lượt cậu phải trả giá.”
“Cho…?”
Ngón tay dài của hắn mở lại bao thuốc. Điếu thuốc trắng đung đưa trên đôi môi đỏ. Hắn lục trong túi áo khoác, lấy ra chiếc bật lửa sang trọng. Ngón cái ấn xuống nắp, ngón trỏ gạt xuống, tiếng “tách” vang lên cùng ngọn lửa xanh. Ngọn lửa liếm mép như con rắn nuốt nước bọt trước con mồi.
“Tôi không đòi hỏi nhiều.”
“……”
“Chỉ cần cậu liếm cặc tôi rồi đi.”
Wan cảm thấy linh hồn mình rách nát như cuốn sách toán bị xé tan.
Ngôi biệt thự như chứa đựng cả ánh sáng và bóng tối của thế giới đã trở lại trạng thái ban đầu khi bình minh ló dạng. Khi mặt trời lên, đám đông từng tràn ngập khu vườn và tòa nhà lần lượt lên xe và biến mất. Tuy nhiên, hậu quả mà họ để lại khá nghiêm trọng.
Trong vườn, dấu chân người in hằn rõ rệt. Những bông hoa bị giẫm đạp nằm vương vãi dưới luống, chỉ còn thoi thóp sự sống. Rễ cây bị nhổ bật trơ trọi cũng lộ ra từng đoạn. Khi mặt trời hoàn toàn ló dạng, những chú chim ríu rít bay lượn quanh ngôi biệt thự tĩnh lặng. Bầu trời xanh ngắt trải dài khắp khu vườn. Dưới ánh nắng, các nhân viên bắt đầu xuất hiện trở lại từng người một. Như những chú chim chăm chỉ dậy sớm, họ nhanh chóng di chuyển về vị trí làm việc của mình.
Sau khi đội ngũ nhân viên bận rộn dọn dẹp tầng một biến mất, những người tiếp theo xuất hiện. Đó là những người làm vườn, đến sớm hơn thường lệ. Họ mặc đồng phục màu xanh đen, đảo mắt nhìn khu vườn tan hoang. Ở những góc khuất, vẫn còn nhiều người chưa tỉnh rượu, nằm bất tỉnh. Họ đánh thức những Alpha và Omega mặt đỏ bừng, đưa họ ra xe đang chờ sẵn bên ngoài. Người làm loạn, kẻ dọn dẹp – mỗi người một việc. Từ miệng những nhân viên lớn tuổi đảm nhận khâu hậu cần vang lên tiếng “tsk tsk” nhẹ nhàng. Họ lẩm bẩm phàn nàn nhưng không bộc lộ rõ ra ngoài, chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Những bữa tiệc định kỳ này, với tất cả mọi người trừ chủ nhà và khách mời, chẳng khác gì một cơn ác mộng. Địa điểm tổ chức được quyết định bằng cách rút thăm. Người trúng thăm sẽ cung cấp địa điểm. Hầu hết, nơi diễn ra tiệc tùng là những ngôi nhà hoặc biệt thự riêng được quản lý nghiêm ngặt để đảm bảo bí mật không bị lộ.
Các nhân viên bước vào bên trong biệt thự lần lượt mở từng cánh cửa dọc hành lang. Họ kiểm tra xem có còn ai bị bỏ lại không. Nếu có những Alpha và Omega trần truồng ngất xỉu vì thuốc, họ phải nhanh chóng đưa họ ra ngoài. Bữa tiệc chỉ diễn ra trong ngày hôm đó thôi. Ngoại trừ vài tên vô lại, hầu hết mọi người đều không để cuộc vui đêm qua ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau – nếu họ còn tỉnh táo. Đặc biệt, cậu chủ của biệt thự này là người rất ghét những chuyện như vậy.
Bước chân của các nhân viên ngày càng nhanh hơn. Giống như nhận được hoa hồng khi phục vụ nhiều khách hàng, dọn dẹp càng nhiều thì họ càng kiếm được nhiều tiền. Ở những chỗ khách rời đi, thỉnh thoảng có những xấp tiền giấy, thường nằm dưới ghế sofa hoặc bàn, dính đầy rượu. Số tiền đó có thể mang về nhà, sấy khô rồi dùng bình thường, coi như một dạng “tip”. Vào những ngày may mắn, túi của nhân viên sau khi dọn dẹp thường khá nặng.
Một nhân viên đeo găng cao su nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay chống nước. 6:30 sáng. Họ phải nhanh chóng hoàn thành trước 7h, khi cậu chủ thức dậy tập thể dục và xuống tầng một. Trước tiên, họ nhanh chóng dọn sạch những thứ bẩn thỉu trong tầm mắt. Anh ta dùng tay đeo găng nhặt những mảnh rác vương vãi và bao cao su đã qua sử dụng giấu ở những góc khuất bỏ vào thùng rác. Chỉ nhìn thấy dịch tiết từ cơ thể người khác thôi cũng đủ khiến anh buồn nôn. Cố nén cơn buồn nôn, nhân viên đẩy nhanh chiếc thùng rác.
Những tấm rèm đóng kín suốt đêm được kéo lên hết cỡ. Ánh nắng tràn vào sảnh, nơi đã trở lại vẻ sạch sẽ như thường lệ. Cửa sổ lấy sáng cũng không ngoại lệ. Một đôi giày thể thao trắng giẫm lên vệt nắng chiếu xuống sàn. Mu Jung Hu xoay vai và vặn cánh tay để giảm cảm giác tức ngực. Vai chiếc áo khoác chống gió căng phồng không một nếp nhăn. quản gia Kim đi phía sau, nhìn thấy lưng cậu có vẻ khó chịu nên hỏi:
“Xin chờ một chút, tôi sẽ mang áo khoác ra ngay.”
“Thôi, phiền phức quá.”
Mu Jung Hu bước ra cửa với dáng đi lảo đảo. quản gia Kim rút máy tính bảng ra, dùng bút thông minh ghi chú lại. Đứa trẻ vị thành niên đi trước mặt mỗi ngày một lớn nhanh. Quần áo cậu ta mặc vài tháng trước giờ đã nằm trong thùng đồ cũ. Ánh nắng dịu dàng tràn vào khoảng trống nơi đôi giày thể thao trắng và giày da đen từng đặt.
*
Wan thấy ngột ngạt nhưng vẫn chịu đựng được. Cậu không đếm xem bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi mắc kẹt ở đây, nhưng chính không gian và tư thế này lại khiến lòng cậu bình yên. Tiếng nước chảy từ cửa sổ mở thông báo một ngày mới bắt đầu, rõ ràng đến lạ. Đó là âm thanh vòi phun nước đang hoạt động ngoài sân. Giờ này chắc đài phun nước cũng đã bật, dòng nước chảy dọc theo bức tượng.
Nhưng Wan, kẻ đang trốn dưới gầm giường gỗ cứng nhắc, không có cơ hội đón bình minh. Cậu nghiêng mặt, áp tai trái xuống sàn. Như thể chìm dưới nước, một bên tai ù đặc. Nguyên nhân khiến cậu trốn dưới gầm giường tối om là sự việc xảy ra đêm qua. Wan dụi mắt mạnh. Mi mắt khô khốc vì không chợp mắt được.
Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh bản thân bị nhốt trong căn phòng vuông vắn tối đen lại hiện lên. Wan thò tay xuống dưới đầu, vô thức nhai sợi dây trên áo hoodie tay ngắn. Đầu dây buộc mũ áo ướt sũng nước bọt. Sợi dây cuộn tròn dần tuột ra. Wan tiếp tục nhai sợi dây áo bị bẹp dúm, sốt ruột chờ đợi Mu Jung Hu – người rời phòng từ sáng sớm – quay về. Mỗi lần căng thẳng, gót chân cậu lại chạm vào mặt dưới giường. Nếu phải chọn khoảnh khắc tồi tệ nhất cuộc đời, cậu có thể vẽ ngay một biểu đồ lao dốc từ ngày hôm qua trên tấm bảng lớn.
Tên riêng:
– Mu Jung Hu
– Park Wan
– Quản gia Kim (Kim Sajang)
Wan vội chạy thẳng vào nhà vệ sinh ngay khi Mu Jung Hu bước ra ngoài để tập thể dục. Cậu cúi gằm mặt xuống bồn cầu, cố gắng nôn ra nhưng chẳng có gì. Đương nhiên rồi, vì cậu chẳng ăn gì cả. Nhưng cảm giác nghẹn cứ đè nặng trong bụng, như thể cậu vừa bị ngộ độc.
Hình ảnh dương vật của Mu Jung Hu chèn kín miệng khiến Wan không thở nổi. Áp lực tâm lý bóp nghẹt cậu từng chút một. Wan thò tay vào sâu trong cổ họng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào lưỡi gà. Một tiếng ọe lớn vang lên, và cuối cùng, cậu cũng tống được thứ gì đó ra ngoài. Một chất lỏng nhầy nhụa không rõ hình thái nổi lềnh bềnh trên mặt nước bồn cầu. Wan không biết đó là gì. Cậu tiếp tục móc họng vài lần nữa.
Vừa trở về từ nhà vệ sinh, Wan lập tức đóng cửa và khóa chặt. Vòm miệng khô rát, lưỡi nặng trịch. Cậu nhắm mắt, lẩm nhẩm một giai điệu kỳ lạ không tên, cố quên đi chuyện đêm qua—nhưng làm sao quên được? Mệt mỏi ập đến, Wan thiếp đi. Giống như một trang sách lật, cảnh tượng hôm qua lại hiện ra. Wan giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch.
Vừa thoát khỏi màn đêm trong tâm trí, cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Đôi môi Wan dưới gầm giường tái nhợt. Cậu thò đầu ra kiểm tra xem cửa đã khóa chưa, nhưng đập trán vào thành giường.
“Ực!”
Wan vội bịt miệng. Tiếng bước chân vừa vào phòng đột nhiên dừng lại. Cậu ôm lấy đầu, bò lết trở lại gầm giường, nước mắt rỉ ra vì đau. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên từ bức tường duy nhất. Không ai trả lời. Cốc cốc. Những tiếng gõ tiếp theo lịch sự nhưng đầy đe dọa. Không ai biết sự lịch thiệp đó sẽ kéo dài được bao lâu.
Wan nằm sấp, vùi mặt vào hai cánh tay. Cánh cửa đã khóa chặt, không thể vào được nếu không phá hủy. Liệu hắn có dám phá không? Tiếng gõ ban đầu lịch sự giờ đã trở nên dữ dội hơn. Từ “cốc cốc” chuyển thành “ầm ầm”, lực đập vào tường mạnh đến mức khiến bức tường rung chuyển. Có vẻ như hai người với tính cách khác biệt đang thay phiên nhau tấn công. Ngoài tiếng đập tường, không còn âm thanh nào khác vọng vào. Tiếng ầm ầm cũng tạm ngưng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Trong sự im lặng đột ngột đó, Wan nghiêng đầu sang một bên. Tầm nhìn của cậu từ dưới gầm giường bị giới hạn trong một hình chữ nhật nhỏ hẹp. Wan chống tay xuống sàn, cố gắng quan sát tình hình bên ngoài đang yên ắng lạ thường.
Nhưng không được chủ quan. Cạch cạch! Wan vừa định bò ra thì nghe thấy tiếng máy móc ầm ĩ, lập tức thu mình vào gầm giường như chú chuột chui xuống đất. Mu Jung Hu không phải loại người dễ bỏ cuộc. Những lời như “trời cao có mắt” toàn là vớ vẩn. Ở đây không có lối thoát. Wan bịt tai, nhắm mắt lại, như thể làm vậy có thể thoát khỏi không gian này.
hihih
bao giờ sốp ra chap théeee
Hóng hóng 🥳