Chương 6
Đúng lúc Park Gwang Cheol định thanh minh, Mu Jung Hu lên tiếng:
“Thôi, không quan trọng.”
“Ơ?”
“Hôm qua nghe nói có người khác đến làm thay giờ của ông.”
Park Gwang Cheol nhắm chặt mắt lại. Lông mi ông run rẩy theo từng nhịp thở. Ông dụi đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào bộ đồ lao động trơn nhẵn. Đã đến lúc quyết định. Dù còn trẻ nhưng vẻ mặt người đàn ông kia lạnh lùng và tàn nhẫn. Chắc chắn, ông ta gọi Park Gwang Cheol đến đây để bắt phải trả giá.
“Chuyện đó…”
Mu Jung Hu nhàn nhã lấy từ túi ra một phong bì dày cộm trước mặt người đàn ông đang nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Ngay cả khi nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy độ dày của phong bì. Hắn ném phong bì về phía Park Gwang Cheol đang đứng im. Chiếc phong bì nặng nề rơi xuống sàn rồi trượt đến sát đôi giày của Park Gwang Cheol. Miệng phong bì trắng toát hơi hé mở khi va vào mũi giày bẩn thỉu, một ít nội dung bên trong đổ ra ngoài. Đồng tử của Park Gwang Cheol vốn đang cúi đầu bỗng giãn nở. Ông ta khom người xuống nhặt những thứ Mu Jung Hu vừa ném.
Ánh nắng lại tràn về nơi đám mây vừa đi qua. Màu vàng óng ánh lướt qua đồng tử Park Gwang Cheol. Ông ta nhặt những mảnh giấy vương vãi bỏ lại vào phong bì. Mu Jung Hu nhìn cái lưng co ro vội vã nhặt tiền của ông ta rồi bật cười như thể thấy chuyện gì buồn cười.
“Tôi luôn coi trọng phúc lợi của nhân viên làm việc trong nhà.”
Giọng nói trầm thấp khiến Park Gwang Cheol ngừng động tác. Rồi ông ta ngước lên nhìn vị chủ nhân trẻ tuổi của dinh thự. Gương mặt hắn vẫn ngập trong ánh nắng chói chang. Park Gwang Cheol cảm thấy hoa mắt như bị say nắng, đờ đẫn nhìn Mu Jung Hu với hào quang tỏa sáng.
“Như thế hiệu suất mới cao được.”
“……”
“Tôi nói sai à?”
Mu Jung Hu hỏi Park Gwang Cheol đang nhìn mình đờ đẫn. Park Gwang Cheol lập tức gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình.
“Nhân viên của tôi nhận tiền thế này thường dùng cho hoạt động sở thích.”
“Hoạt động sở thích ạ?”
“Hôm qua ông cũng mải mê với sở thích nên lơ là nhiệm vụ đúng không?”
“…Xin lỗi.”
Park Gwang Cheol nắm chặt phong bì dày rồi đứng thẳng dậy.
“À, không phải gọi ông vào để nghe câu đó đâu.”
“……”
“Thỉnh thoảng cũng phải giải trí chứ.”
“……”
“Tôi đâu phải loại người cứng nhắc.”
Park Gwang Cheol nhanh trí hiểu ngầm. Lời người đàn ông trước mặt đồng nghĩa với việc dù có như hôm qua, không túc trực tại vị trí trong giờ làm, nhưng trong một mức độ nào đó vẫn có thể bỏ qua.
Mu Jung Hu nhìn chằm chằm vào bộ đồ lao động dính đầy bùn đất của Park Gwang Cheol. Việc hắn ta có thể tiếp tục đặt chân vào biệt thự dù làm việc cẩu thả là nhờ công của con trai mình. Mu Jung Hu chỉ cái cửa bằng cằm.
“Đi đi.”
“Vâng, vâng, cảm ơn ngài.”
Park Gwang Cheol cúi đầu lễ phép hơn cả lúc vào, nắm chặt phong bì đến mức giấy nhô ra ngoài nếp nhăn. Sợ tiền sẽ biến mất, hắn vội nhét vào túi. Bên ngoài, quản gia Kim – người đã đưa hắn tới đây – đang đợi.
Park Gwang Cheol bước về phía cổng, mắt dán xuống nền đá cẩm thạch trắng tinh in hằn dấu giày bẩn. Nỗi buồn thoáng qua trước sự tương phản đen trắng ấy nhanh chóng tan biến khi hắn sờ vào túi, cảm nhận khoản tiền lớn. Hắn lấy điện thoại từ túi đồ lao động, bật nguồn bằng nút hình quả táo. Những câu hỏi khó hiểu bỗng trở nên dễ giải đáp khi người học rộng hơn, danh giá hơn chỉ ra. Như mọi khi, hắn tự nhủ đây không phải cờ bạc mà là thú tiêu khiển.
*
Wan bước qua cổng lớn. Những chi tiết nhọn hoắt trên cổng biệt thự như phản chiếu tâm trạng giận dữ của cậu. Vừa ăn tối xong, cậu suýt ném điện thoại khi chiếc máy rung lên đòi hỏi sự chú ý, nhưng kịp kiềm chế. Không cần nhìn cũng biết lý do cuộc gọi vào giờ này.
Ông ta cứ hai ngày lại gây chuyện. Như thể phát hiện mỏ vàng, ông ta về muộn và thường xuyên vắng mặt. Đến cả những ngày có lịch làm việc cũng ở nhà, thậm chí đi làm cũng trễ nải. Wan đã chặn số điện thoại của mấy ông bạn vô dụng thường xuyên đi cùng Park Gwang Cheol, nhưng cái tên khốn ấy vẫn gọi qua điện thoại công cộng.
“Ông nhận lương trước hả?”
Wan đứng giữa khu vườn được chia thành các khu vực A, B, C, D, chìm đắm trong suy nghĩ. Nếu không như vậy, cậu không thể ra ngoài chơi vào ngày hôm nay. Theo lịch làm việc, Park Gwang Cheol phải đi làm từ 1 giờ chiều. Nhưng hắn chỉ làm việc khoảng ba tiếng rồi bỏ đi làm việc mình thích.
Để hoàn thành phần việc còn lại mà Park Gwang Cheol bỏ dở, Wan đã chạy về biệt thự ngay sau khi tan học. Wan bước trên nền đá gồ ghề với những hoa văn chạm khắc. Nhìn kỹ, những hình ảnh đa dạng được khắc âm vào đá như thể được tạo nên bằng dao khắc. Từ trung tâm đài phun nước, những tia nước mỏng vẽ nên những đường cong mềm mại. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy mát mẻ, Wan tiến lại gần đài phun nước. Cậu ngồi xuống mép, nhúng tay vào dòng nước trong vắt.
“Âm ấm rồi.”
Xung quanh đài phun nước, những bông hồng vàng được trồng thành vòng tròn, viền ngoài là những bông huệ trắng điểm xuyết. Nghe nói vào mùa đông, đài phun nước sẽ được làm trống và trồng cây bên trong. Trước khi bắt đầu thường xuyên đến trường đua ngựa, bố cậu đã làm việc khá chăm chỉ. Vào ngày mùa đông đến và những bông hoa được trang trí trong đài phun nước, Park Gwang Cheol đã về nhà và khoe rằng những bông hoa trồng trong đài phun nước rất đẹp. Park Wan rút tay ra khỏi làn nước trong suốt. Đột nhiên, cậu tò mò về diện mạo thay đổi của đài phun nước khi mùa đông đến.
Cậu lau tay ướt trên cánh hoa huệ trắng như thể đang chạm vào cát mềm. Hướng về khu vực B của khu vườn, cậu khoác chiếc áo cardigan trường học lên vai. Buộc tay áo lại, trông cậu như đang khoác một chiếc áo choàng. Dạo này, khi đêm xuống, nhiệt độ chênh lệch khiến thời tiết trở nên se lạnh. Khi tưới vườn, nước thường bắn tung tóe, và nếu có gió thổi, làn da ướt sẽ lạnh buốt. Wan đi về phía rìa khu vườn, tháo ống tưới một cách thuần thục.
Mu Jung Hu nhìn ra ngoài cửa sổ, rót rượu vang trắng có nồng độ cồn thấp vào ly on the rocks. Thay vì những viên đá vuông, những mảnh băng mỏng lơ lửng nổi lên trên mặt. Hắn đưa ly rượu vừa rót cho quản gia Kim.
“Muốn uống một ly không?”
“Không cần đâu.”
Anh ta cầm ly rượu mà Quản gia Kim đưa lên, đưa vào miệng mình và nói:
“Đã quá giờ tan làm rồi.”
“Giờ tan làm của tôi là khi cậu chủ lên giường ngủ.”
“Ông nghĩ tôi vẫn còn là trẻ con sao?”
“…”
Mu Jung Hu nghiêng ly rượu, nhìn xuống dưới khung cửa sổ rộng. Quản gia Kim đứng im lặng rồi cũng đưa mắt nhìn theo hướng cậu chủ đang nhìn. Bầu trời xanh biếc như đang hẹn ngày mai. Trong khoảnh khắc đó, có ai đó đang tưới nước muộn màng trong khu vườn. Chỉ nhìn một lần nhưng thông tin về người đó lập tức hiện lên trong đầu. Cái đầu nhỏ như hạt dẻ cứ lắc lư qua lại. Những sợi tóc mềm mại đung đưa theo.
“Cậu chủ đang nghĩ gì sao?”
Từ “nghĩ” thoát ra từ miệng Quản gia Kim khiến Jung Hu khẽ mỉm cười. Mỗi lần anh lắc ly, những viên đá trong ly va vào nhau kêu lách cách. Rượu trong ly cạn nhanh chóng. Jung Hu nhai đá trong miệng rồi nói:
“Trông thế nào?”
“…”
“Tôi không thích loại nhẹ dạ.”
“Khó nói lắm. Tôi vẫn chưa rõ lắm.”
Tiếng nhai đá vang lên lạnh lẽo trong không gian rộng lớn.
“Nhẹ dạ cũng có cái mới mẻ.”
Mu Jung Hu thì thầm.
Khu vườn lộng lẫy chìm vào màu xám bụi bặm. Vô tình ngước nhìn trời, xung quanh đã tối sầm lại. Nhận ra trời đã tối, Wan cảm nhận được hơi lạnh buốt đang ùa về. Cậu cởi chiếc áo cardigan trên vai, mặc qua loa rồi cuốn ống vòi lại. Vắt vòi nước thành vòng tròn lên vai, cậu quay về treo lại chỗ cũ. Khi đang xách túi bước nhanh về phía cổng vườn, bất ngờ có người từ bụi cây chắn ngang phóng ra. Hai người đi đối diện đâm sầm vào nhau trong chớp mắt. Cú va chạm mạnh khiến cả hai bật lên tiếng rên.
“Ực.”
“Ướt.”
Đối phương cũng đau không kém. Nhân viên ngã xuống đất vì va phải Wan đang xoa bờ vai và nhăn mặt. Wan bối rối đưa tay ra định giúp người nhân viên đang nằm dưới đất. Nhưng người mặc tạp dề trắng kia dường như không nhìn thấy bàn tay Wan đang chìa ra, chỉ khóc lóc nhìn chằm chằm vào chiếc tách trà vỡ tan tành.
“Ôi, làm sao bây giờ.”
“Cô ơi…”
Wan nắm chặt vai người đang hoảng loạn.
“Cô không sao chứ?”
Người nhân viên ngã xuống thấp hơn Wan cả một cái đầu. Thay vì giúp anh ta đứng dậy, Wan cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của chiếc tách. Khi Wan bắt đầu thu dọn, người nhân viên đang ngồi thẫn thờ liền nắm lấy cổ tay cậu.
“Đừng làm vậy. Đây là việc của tôi.”
Nhân viên ở đây có phân công rõ ràng. Việc ai người nấy làm, không ai được phép lấn sân. Bàn tay đang cầm mảnh vỡ của Wan bỗng ngượng ngùng. Cậu đặt mảnh vỡ lên khay rồi nhìn người nhân viên quần áo dính đầy cỏ. Cô ta vẫn ngồi ì dưới đất, lẩm bẩm:
“Nếu phải dọn cái này chắc lại trễ mất…”
Wan đắn đo. Ở nhà còn cả núi việc đang chờ. Bài tập đánh giá năng lực từ trường, rồi bài vở cho kỳ thi sắp tới. Nhưng đâm vào người ta xong bỏ đi thì lương tâm cũng không yên. Cậu ngước nhìn bầu trời đêm tối om và những ngọn đèn trong vườn dần bật sáng, hỏi:
“Tôi có thể giúp gì không?”
Ánh mắt người nhân viên đang đứng lên cầm khay bỗng lóe lên điều gì đó kỳ lạ. Tia sáng lập lòe ấy vụt tắt nhanh như hạt sương đầu ngọn cỏ. Vì cô ta cúi mặt nên Wan không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt. Đứng dậy, người nhân viên phủi tạp dề rồi hành động rất tự nhiên.
Việc không đứng dậy khỏi chỗ ngã đã phát huy tác dụng. Đối phương đã mắc bẫy. Bằng mọi giá, nhân viên phải tuân theo mệnh lệnh của cậu chủ mà mình phục vụ. Dù không tuân theo mệnh lệnh cũng không bị đuổi việc hay phạt nặng, nhưng biết đâu được. Nếu hoàn thành công việc một cách hoàn hảo, biết đâu sẽ được thưởng thêm. Nhân viên ấp úng mở lời.
hihih
bao giờ sốp ra chap théeee
Hóng hóng 🥳