Chương 9
Lần đầu chạm vào bột đường, cậu bé Mu Jung Hu đã giật mình. Như thể đang chạm vào thứ bột mịn nhất thế gian do tiên nữ đánh rơi. Cậu dùng tay xoa xoa, cảm nhận những hạt bột mịn rơi lả tả, rồi lại tiếp tục sờ. Thật đáng tiếc khi nguyên liệu có cảm giác tuyệt vời như vậy chỉ để cho vào miệng. Năm tám tuổi, Mu Jung Hu đã úp mặt vào thớt đến mức bột đường trắng xóa dính đầy mũi và má, trước khi bị bảo mẫu ngăn lại.
Lúc này cũng giống như lúc đó. Mu Jung Hu cảm nhận lại cảm giác khi đâm bàn tay nhỏ bé vào đống đường trắng chất cao như núi, khi hắn vuốt ve làn da của Park Wan. Hắn cúi xuống, cọ mũi vào nách đang khép của Wan. Mềm mại và mịn màng. Mỏng manh như thể chạm vào là vỡ vụn, mịn màng như được lọc qua rây. Cơ thể Park Wan giống như được nặn từ đường bột dính quánh thành hình người. Mu Jung Hu ngẩng đầu lên khỏi nách Wan, rồi nhẹ nhàng leo lên người cậu như một con báo đang trèo cây. Hắn nắm lấy đùi Wan, như thể con cá đã mắc câu sắp thoát khỏi lưới. Giống như lúc chôn mặt vào đống bột trắng cao như đỉnh Everest, hắn dựng đứng đùi Wan như ngọn núi rồi chôn mặt vào giữa. Một hành động không chút do dự. Đây là nơi còn kín đáo hơn cả vị trí hắn đã ngửi trong phòng tắm. Mùi hương nguyên thủy bám vào đầu mũi.
Nhưng chỉ khi não tỉnh táo thì cơ thể mới phản ứng nhanh nhạy. Hắn tiếc nuối vì cơ thể Wan đã chìm vào giấc ngủ sâu, không còn phản ứng gì.
*
Mắt mờ mịt. Park Wan tỉnh dậy theo bản năng khi trời sáng. Tiếng chim sẻ ríu rít vang bên tai. Con chim đó tên gì nhỉ? Trong trạng thái ngái ngủ, cậu lặng lẽ quan sát con chim trắng, rồi nó quay cổ sang một bên. Ánh mắt cậu gặp đôi mắt vàng của con chim. Nhìn thấy đôi mắt trắng đáng sợ đó, cậu bỗng tỉnh táo hẳn. Trong lúc đó, con chim trắng vỗ cánh bay lên trời. Wan ngó nghiêng xung quanh. Thay vì trần nhà đen sì vì mưa dầm thấm mốc, cậu thấy trần đá cẩm thạch cao vút và tinh khiết không một vết bẩn. Đây chính là căn phòng nơi cậu dọn dẹp phòng tắm ngày hôm qua.
“Điên rồi, điên rồi thật.”
Cách thức khác nhau, nhưng ước nguyện đã thành hiện thực. Cậu đã được ngủ một đêm trên chiếc giường như thế này.
“Không thể tin nổi.”
Cậu ngồi dậy, kéo tấm chăn nhăn nhúm và siết chặt chiếc áo choàng ngủ trên người. Không thể nhớ nổi. Dù có nhận lời giúp đỡ từ nhân viên ở đây, nhưng sau đó một gã đàn ông đã xông vào phòng tắm như thể đó là chỗ của hắn, khiến cậu bối rối với những lời nói và hành động kỳ quặc…
“Không nhớ gì cả.”
Tại sao lại ngất đi? Chỉ cần dọn dẹp qua loa rồi rời khỏi là xong. Park Wan gãi đầu rối bù, bước ra khỏi giường. Cậu phát hiện bộ đồng phục hôm qua được gấp gọn gàng trên ngăn kế bên giường. Nhanh chóng cởi dây áo choàng, cậu lấy quần áo ra mặc. Khi xắn tay áo, mùi nước xả vải từ bộ đồng phục thoảng ra thơm phức. May quá. Hôm nay đúng là ngày giặt đồ. Dù vậy, cậu vẫn thấy có chút tiếc nuối vì đã lãng phí nước và bột giặt.
Dưới cùng còn có đôi tất mới bọc trong túi ni lông. Wan vừa xé bao bì vừa ngắm nhìn lũ chim sẻ nhảy nhót trên lan can. Định vứt vỏ đi, nhưng căn phòng chẳng có thùng rác nào.
“Chết tiệt.”
Cậu nhét vội bao bì vào túi quần. Khi với tay tới nắm cửa, chiếc áo cardigan bỏ quên lọt vào tầm mắt. Vừa định khoác vội lên người thì cậu nhận ra đôi giày da chắn ngay lối ra. Cỡ giày lớn gấp đôi của Wan.
“Đi đâu thế?”
“Ơ…”
Chính là gã đàn ông khiến cậu bối rối trong phòng tắm. Wan nuốt nước bọt ực một cái.
“Cậu ngất xỉu khi đang lau bồn tắm.”
Mu Jung Hu nói với vẻ mặt giả vờ lo lắng.
“Xin lỗi, tôi hôm qua hơi…”
Wan đã rõ. Gã này là chủ nhân căn phòng. Không có lý do gì một người lại đi giày vào và chặn cửa nhà người khác như thế. Hơn nữa, bộ vest trên người hắn nhìn đắt tiền rõ mồn một. Jung Hu mỉm cười nhẹ, đưa tay chạm vào má Wan. Cậu vội ngả người ra sau để tránh bàn tay kia.
“Không biết hôm nay là ngày gì mà dám đi lang thang như vậy?”
“…….”
Một sự thật đã quên lãng bỗng hiện về. Khi sở hữu quá ít, người ta thường quên mất mình có gì. Mu Jung Hu đưa tay chạm vào khuôn mặt bối rối của Wan lần nữa, lướt ngón tay trên làn da mềm mại đã được vuốt ve suốt đêm.
“Những đứa như cậu phải đặc biệt cẩn thận.”
“…….”
Thình thịch. Tim đập mạnh như gã khổng lồ giẫm nát ngôi nhà bé nhỏ. Wan ghì chặt lồng ngực đang phập phồng, lặng lẽ dịch người sang bên. Mu Jung Hu không giấu nụ cười khi thấy Wan dù sợ hãi nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo.
“Đêm qua ổn chứ?”
Wan không đáp, vội vã bỏ chạy. Cậu lao xuống cầu thang như lăn. Hành lang dẫn ra cửa trước bỗng dài bất thường. Khi bước qua ngưỡng cửa, đặt chân lên bậc thang đá cẩm thạch, cậu nghẹt thở trước cái nóng thiêu đốt khác hẳn không khí lạnh lẽo trong biệt thự. Mùa hè năm nay sao mà dài đến thế.
Mùa hè phải đề phòng lũ điên.