Chương 113
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Cánh tay dài của hắn vòng qua thành ghế phía sau lưng tôi. Hắn thở dài một hơi chậm rãi, dùng mu bàn tay đỡ lấy cằm. Trong đôi mắt hắn vẫn chỉ có sự chán chường. Trước khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn chán đến khó chịu đó, tôi cứng đờ như tảng băng. Hơi thở của hắn quá gần khiến tôi không biết phải làm sao.
“Seo Yeowon.”
“…Vâng.”
“Gáy em nổi da gà rồi đấy.”
Đầu ngón tay hắn xoa nhẹ vào gáy tôi. Một cơn rùng mình chạy khắp người khiến tôi co rúm cổ lại như con rùa. Các ngón chân trong giày co quắp lại. Hắn bật cười khẽ như thấy thú vị, rồi dùng tay ôm lấy vai tôi. Hành động coi tôi như đồ vật của hắn diễn ra quá tự nhiên. Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, khiến việc thở cũng trở nên khó khăn.
Bàn tay hắn từ từ luồn vào trong, chạm vào núm vú tôi. Ghế ngồi đủ cao để không bị phát hiện, nhưng việc làm chuyện này trước mặt mọi người khiến tôi lo lắng không yên.
Hắn nắm tay tôi đưa xuống phần dưới cơ thể mình, bắt tôi nắm lấy thứ đang căng phồng ở đó. Hơi ấm tỏa ra từ thứ trong tay khiến tôi bất giác thở dài. Được bàn tay hắn dẫn dắt, tôi xoa nắn vài lần, nó lại càng cương lên.
Tiếng khóa kéo được kéo xuống vang lên rất khẽ. Trên sân khấu, các diễn viên vẫn đang say sưa diễn xuất. Dường như chẳng ai để ý đến chúng tôi, cũng như chúng tôi chẳng quan tâm đến họ.
Ngón tay hắn lướt qua phần nhăn nheo rồi bắt đầu mạnh mẽ di chuyển lên xuống. Chỉ cần chạm nhẹ thôi, thứ đó đã căng cứng như quả bóng sắp nổ, phồng lên một cách đáng sợ.
“Xuống đây mút đi.”
Tôi trượt xuống khỏi ghế, đưa cây gậy của hắn vào miệng và bắt đầu mút. Dương vật hắn quá to nên không thể đưa vào hết. Của quý hắn uốn éo như con rắn, phun ra chất nhờn trắng đục. Nước bọt tôi chảy thành dài. Chỉ nghĩ đến việc thứ này từng xé rách và chui vào hậu môn mình, tôi vừa sợ hãi lại vừa thấy kích thích lạ kỳ.
Gã đàn ông lúc nào cũng mang vẻ mặt chán chường bỗng chỉnh lại áo sơ mi rồi giả vờ chăm chú xem kịch.
“Đúng là mặt Seo Yeowon đáng xem hơn mấy diễn viên chính này.”
Hắn ấn mạnh vào gáy tôi. Tôi nuốt sâu cặc hắn vào cổ họng rồi ọe ọe.
“Mạnh lên.”
“…ực.”
Những giọng nói trầm khàn vang lên.
“Bú thật sâu vào cho đến khi má hóp lại đi.”
Làm theo lời hắn, tôi nín thở mút sâu, dương vật hắn uốn lượn như rắn hổ mang trườn sâu vào cổ họng.
“Giữ nguyên như vậy, đưa sâu vào trong cổ họng.”
Cổ họng tôi căng phồng vì cặc hắn.
“Sao rồi?”
“Nghẹt thở quá.”
Tôi thều thào trong tình trạng cổ họng bị bóp nghẹt bởi cặc hắn. Chẳng còn tâm trí đâu để thưởng thức vở kịch dù đã bỏ tiền ra xem. Có lẽ sau này tôi chẳng dám nhìn vào bìa sách có tựa đề này nữa. Nghĩ đến cảnh mình làm trò đồi bại trong nhà hát, mặt tôi chắc chắn đang đỏ bừng.
03.
Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, hắn lại bận rộn trở lại. Sân golf thường đông khách nhất vào mùa xuân và mùa thu, đúng mùa cao điểm nên hắn bận tối mắt tối mũi. Thời gian hắn ra ngoài ngày càng nhiều, có khi vài ngày không về.
Tôi liên tục nhìn đồng hồ. Trong căn nhà lớn này, việc duy nhất tôi có thể làm là chờ đợi hắn vô vọng. Hắn chẳng bao giờ báo về khi về muộn, cũng chẳng có lý do gì phải báo với tôi. Không có giao tiếp, tôi như con chó không biết chủ về lúc nào, chỉ biết ngóng chờ trong vô vọng.
Đã gần 5 giờ sáng. Tôi đang ngồi lim dim trên ghế sofa, nghĩ rằng hôm nay cũng sẽ chẳng thấy hắn đâu, thì cửa phòng mở. Tôi bỗng tỉnh giấc khi thấy bóng người đàn ông bước vào nhà. Đã hai ngày rồi hắn mới trở về.
Người đàn ông tháo chiếc cà vạt đã nhàu nát trên cổ, rửa qua mặt với vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt lạnh lùng như đeo mặt nạ. Thoạt nhìn chẳng khác gì mọi ngày. Nhưng sau thời gian quan sát hắn từ bên cạnh, tôi có thể nhận ra những thay đổi tinh tế trên gương mặt đó. Làn da hơi thô ráp, đôi lông mày nhíu lại khó hiểu, hàm răng nghiến chặt. Đó là khuôn mặt của kẻ chỉ kịp rửa qua loa sau những giờ làm việc kiệt sức.
Tôi vội đứng dậy theo sau, cất chiếc áo khoác vào tủ.
“…À.”
Hắn bước vào nhà tắm, có vẻ đau đầu, dừng nửa chừng khi cởi áo sơ mi rồi chống tay lên bồn rửa mặt.
“Lại đây.”
“Để em cất nốt…”
Chưa kịp treo xong áo khoác, Đại diện Jang đã nắm lấy tay tôi kéo mạnh về phía trước. Mùi đặc trưng từ những cuộc nhậu bám đầy người hắn. Mùi rượu nồng nặc, khói thuốc cay xè, lẫn mùi nước hoa của vô số người. Một thứ hỗn tạp khó tả.
“Cởi ra.”
Tôi từ từ mở nốt những chiếc cúc áo trên người hắn – kẻ trông như vừa lăn lộn trong thùng rượu. Từng nút áo mở ra để lộ thân hình cơ bắp bên trong. Khi tôi kéo áo sơ mi ra khỏi thắt lưng quần, hắn đột ngột đè tôi xuống.
Hắn úp mặt vào gáy tôi, hít mạnh một hơi như muốn nuốt trọn mùi da thịt. Hơi thở nóng rát khiến da tôi nổi gai ốc, toàn thân run rẩy.
“…Hmm, mùi cơ thể.”
Tôi yếu ớt đẩy hắn ra, giục hắn đi tắm. Nhưng thân hình như tảng đá của hắn chẳng hề nhúc nhích trước lực đẩy của tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa như có luồng điện chạy dọc ngón tay.
“Xin ngài đi tắm đi ạ.”
“Trước khi tắm, tôi định lấy một thứ.”
“…Hả.”
Lời nói của người đàn ông không phải là đùa, vùng háng của hắn đã sưng phồng to tướng.
“……”
“……”
“Chắc là không thể cho vào được.”
Tôi tháo chiếc thắt lưng da của Đại diện Jang, kéo khóa quần xuống. Hắn cũng kéo quần tôi xuống. Chiếc quần co giãn tuột xuống dễ dàng. Do hầu như không ra ngoài nên làn da vốn đã trắng mịn của tôi giờ càng trở nên nhợt nhạt đến mức có thể thấy rõ cả mạch máu.
Người đàn ông áp đầu dương vật vào đùi tôi và bắt đầu cọ xát. Hắn dùng quy đầu đè ép vào phần trong đùi tôi, biến tôi thành món ăn cho hắn.
Không lâu sau, hắn xuất tinh. Phun chất dịch đục ngầu lên đùi tôi, hắn dùng quy đầu chà xát lên da thịt mềm mại bên trong đùi để tống hết những giọt tinh dịch cuối cùng ra ngoài.
Người đàn ông liền đi tắm, còn tôi dùng khăn giấy trong phòng lau sạch vết tinh dịch bắn trên đùi. Sau đó, tôi sắp xếp lại đống quần áo hắn cởi ra trước nhà vệ sinh. Như thường lệ, tôi định gom đồ lại để mang đi giặt khô mà không suy nghĩ nhiều, thì thứ gì đó còn sót trên áo sơ mi thu hút ánh mắt tôi.
Một vết bẩn màu đỏ loang lổ từ vai xuống cánh tay. Trông như vết bút sáp màu để lại. Xét những nơi người đàn ông đã đến, có lẽ gọi nó là vết son môi thì hợp lý hơn. Tôi áp chiếc áo vào mũi và ngửi. Trong mùi nước hoa hỗn độn nồng nặc, thoang thoảng hương hoa hồng khiến tôi chú ý.
“……”
Nếu son môi dính đến mức này thì hẳn phải tiếp xúc rất gần. Tôi nhìn vết bẩn với tâm trạng chua chát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Xắn ống quần lên, tôi ngồi xổm một góc ban công. Nhặt cục xà phòng tròn trong hộp, tôi chà xát lên vùng vết bẩn. Chiếc áo sơ mi đắt tiền của người đàn ông chỉ mặc hàng hiệu đã bị bàn tay vụng về của tôi kéo giãn loạn xạ. Tôi vứt đại vào giỏ đồ giặt.
Khi bước lại vào phòng, tôi tưởng người đàn ông kia đã ngủ say, nhưng hắn vươn tay từ giường kéo tôi lại. Tôi để mình ngã xuống theo lực kéo, nằm nghiêng quay lưng lại phía hắn. Giọng nói đầy ám ảnh vang lên sau lưng, pha chút mệt mỏi vì vừa tỉnh giấc.
“Mệt quá, làm nũng chút đi.”
Tôi giả vờ không nghe, lờ đi như không có chuyện gì.
“…Thà nuôi chó thật còn hơn.”
“Có em đây rồi, cần gì.”
Hắn dí sát mặt vào cổ tôi, hơi thở nóng hổi phả xuống sau gáy. Mỗi nhịp hít vào của hắn khiến tim tôi đập thình thịch, mỗi lần thở ra lại như chìm vào vực sâu.
Ký ức về lần đầu gặp hắn ùa về – hai cô gái trong phòng VIP, cuộc trò chuyện giữa Kim Miran và Park Jinkyung về hắn:
“Là tôi cũng chả chối từ đâu. Độc thân, gợi cảm, lại hào phóng nữa.”
Park Jinkyung cười khành khạch bổ sung:
“Của quý cũng to đùng.”
Tôi co ro trong vòng tay hắn, tâm trạng rơi tự do. Cảm giác như bị hắn lộn ngược rồi ném xuống đất. Ước gì hắn đi tìm đứa khác, sao tôi lại thấy buồn nôn thế này?
*
Hôm sau, hắn lại về muộn. Vốn là chuyện thường, nhưng hôm nay sao cứ bồn chồn nhìn đồng hồ mãi. Đến hơn 3h sáng, tôi gọi điện cho hắn. Chuông reo dài lạ thường – dù hắn luôn bật máy vì công việc. Khác mọi khi, hắn không bắt máy. Tôi đi vòng quanh phòng như thú nhốt chuồng, rồi tiếng chuông đột ngột dứt.
“A lô?”
Một người phụ nữ bắt máy. Cô ta đưa điện thoại xuống kiểm tra màn hình sau khi áp vào tai. Dãy số 13 chữ số xác nhận bằng mắt rõ ràng thuộc về Đại diện Jang. Giọng nói lạ lẫm vọng từ đầu dây bên kia khiến tôi đờ người, không thể thốt nên lời. Đối phương lên tiếng trước:
– Ngài Đại diện đang tắm. Tôi nên nhắn lại là ai gọi đến ạ?
Đang tắm ư? Người đàn ông đang dưới vòi hoa sen, kẻ nhận điện thoại thay hắn rõ ràng đang cùng chung không gian chỉ cách cánh cửa phòng tắm.
Tình huống này chỉ có thể suy ra một khả năng duy nhất. Hàng loạt hình ảnh ám ảnh lướt qua trước mắt. Bàn tay nắm điện thoại từ từ siết chặt.
– Alo?
Người phụ nữ gọi lại khi thấy tôi im lặng, tôi thì thào bằng giọng nhỏ như sợi chỉ:
“Không… nhầm máy rồi.”
– Vâng, tôi hiểu.
Cuộc gọi kết thúc. Tôi nhìn chiếc điện thoại đã mất kết nối bằng ánh mắt hoang mang. Bất chợt buông thõng tay xuống.
Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Có lẽ bởi nỗi lo sợ gặp ác mộng đè nặng lên người. Quả nhiên, vừa chợp mắt đã bị cơn mộng dữ bủa vây. Tôi bật dậy dưới ánh đèn trắng xóa. Hơi thở gấp gáp phả vào không khí ngột ngạt trong phòng.
Toàn thân lạnh như vừa nhúng trong nước đá. Bắp chân run rẩy. Hậu quả cơn ác mộng lần này dữ dội hơn thường lệ. Dường như kháng thể chống ác mộng đã biến mất từ khi có hắn ở bên, giấc ngủ trở nên yên bình.