Chương 115
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Hắn cười khoái chí, nụ cười hiện rõ từ khóe mắt đến môi. Tôi gượng gạo gật đầu, hắn liền xoa má tôi như đang khen thưởng một chú cún ngoan. Bờ môi nóng bỏng của hắn đè nặng lên trán tôi.
“Vậy thì ghen là đương nhiên.”
Hắn cười mãn nguyện, để lại hơi thở nồng nặc trên da thịt. Tôi thở dài, mặt vẫn nép trong bàn tay hắn. Phải chăng sự phản kháng của tôi chỉ là trò ghen tủn mủn đáng khinh? Rốt cuộc chúng tôi sẽ đi đến đâu? Thật tồi tệ. Tôi trùm lên mình tấm màn u uất, cắn chặt môi.
*
Những buổi sáng phải đi làm, Đại diện Jang thường trở nên thô bạo khó chịu. Nhưng hôm nay, hắn có vẻ tâm trạng tốt lạ thường. Dĩ nhiên không phải vẻ mặt hắn bộc lộ rõ – chỉ là kẻ từng đọc hiểu mọi ngọn lông mày của hắn như tôi mới nhận ra sự thay đổi tinh vi ấy.
Trước gương, bàn tay hắn thắt cà vạt cẩn thận hơn thường lệ, những ngón tay vuốt tóc cũng nhẹ nhàng dịu dàng.
Nỗi chán chường trong tôi nhân lên gấp bội. Chỉ cần nhớ lại chuyện đêm qua, mặt tôi đã bừng lửa. Tôi chẳng muốn đối mặt, nhưng nếu giả vờ ngủ như mọi khi, không biết hắn sẽ thò tay vào chỗ nào – có thể là tai tôi, hoặc xuống giữa hai chân…
“……”
“……!”
Cơ thể trần trụi quấn tấm ga giường, tôi co rúm người dựa vào đầu giường thì vô tình ánh mắt đan xen với gã đàn ông kia trong gương. Không muốn chia sẻ ánh nhìn ấy, tôi quay mặt đi chỗ khác, hắn bật cười khẽ khi thấy bộ dạng của tôi. Nụ cười nhạt nhòa đó khiến tai tôi bừng nóng lên dưới bàn tay đang mơn trớn của hắn. Gáy tôi nổi da gà, xương sống dựng lên từng cơn rùng mình. Ước gì có cái hang chuột để chui vào, tôi vội kéo chăn trùm kín mặt.
Nghe tiếng động hắn rời khỏi phòng, tiếp theo là âm thanh cửa ra vào đóng mở. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đập trán vào đầu giường mấy cái liên tiếp.
Mùi hương hoa lạ phảng phất từ người hắn, vết son môi in trên áo sơ mi, chiếc quần lót khác với lúc ra khỏi nhà – tất cả khiến tâm trí tôi rối bời. Những suy nghĩ tiêu cực bủa vây lấy tôi. Càng ở một mình lâu, trí tưởng tượng càng trở nên điên cuồng.
…Đại diện Jang đề nghị bảo trợ người khác, thân hình to lớn của hắn chèn giữa đôi chân giang rộng của kẻ yếu thế, gương mặt đáng sợ ép buộc phải tiếp tục thỏa mãn…
Càng tưởng tượng, những cảm xúc xấu xí càng chồng chất.
Tất cả chỉ là hiểu lầm của tôi.
Không chỉ vô cớ ghen tuông với kẻ mặt mũi chưa từng thấy vì Đại diện Jang, tôi còn để lộ điều đó trước mặt hắn. Xấu hổ quá, tôi nắm chặt tấm ga giường vặn xoắn. Thật sự muốn chết đi được.
*
Chiều hôm đó, gã đàn ông đi làm về đặt lên bàn ăn một vật nhỏ màu trắng. Mở ra, bên trong là chiếc điện thoại đời mới nhất. “Tiện liên lạc, em mang theo đi.” Gã giải thích khi thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi.
“Ở nhà suốt thì có việc gì mà không liên lạc được.”
Dù trong lòng thoáng nghi ngờ, nhưng tôi vẫn im lặng gật đầu đồng ý. Lâu lắm rồi mới được cầm trên tay chiếc điện thoại đời mới, cảm giác xa lạ khiến tôi lóng ngóng mở hộp. Bên trong còn một thứ nữa – tấm thẻ nhựa quen thuộc đã từng thấy ở nhà hàng Nhật.
“Cái này là gì vậy?”
Từ môi người đàn ông bật ra câu nói bất ngờ:
“Không phải em muốn đi học lại sao?”
“…Vâng.”
Đôi mắt tôi chớp lia lịa trước lời đề nghị đột ngột. Đại diện Jang thản nhiên tiếp lời:
“Đi về chỉ được bằng xe của tôi.”
“……”
“Nhân viên sẽ quản lý lịch trình, nhớ kỹ điều đó.”
Tôi đờ đẫn không hiểu, từ từ nhai lại từng chữ của hắn. Vậy là hắn cho phép mình đi học? Sao đột nhiên…? Chỉ vài ngày trước, gã đàn ông cứng đầu ấy còn hoàn toàn khác. Dù biết hắn luôn hành xử tùy hứng, nhưng đây rõ ràng là đang cho tôi chút tự do. Không hiểu vì lý do gì…
“Nói trước để em biết.”
“……”
Tôi lặng lẽ lật tấm thẻ trong tay. Phải chăng cái ngày tôi bảo hắn đừng can thiệp vào cuộc sống mình, hắn đã định đưa thẻ này? Sao mọi thứ cứ lệch nhịp mãi thế.
“Nếu dám hư như chó động dục, tôi sẽ khiến em hối hận vì đòi đi học đấy. Ngoan ngoãn vào.”
Jang Kiju. Cái tên khắc trên thẻ khiến tôi tò mò lướt ngón tay qua. Mặt sau thẻ là chữ ký mạnh mẽ, gọn gàng trên nền vân bạc. Đang mải mê ngắm nghía, tôi giật mình khi giọng điệu lạnh lùng vang lên:
“Trả lời.”
Vội ngẩng mặt lên, tôi đối diện ánh mắt sắc như dao quen thuộc. Nở nụ cười nhẹ, tôi thì thầm:
“…Cảm ơn ngài.”
Chiếc dĩa và dao nĩa trong tay Đại diện Jang từ từ hạ xuống, cuối cùng chạm vào đĩa.
Gã đàn ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi không hiểu sao mình lại mỉm cười, mắt hơi nheo lại, có lẽ vùng gò má hơi ửng đỏ, môi trên hơi cong lên rồi liếm nhẹ. Ánh nhìn của hắn ẩm ướt đến lạ.
“…Ngài đang làm gì vậy?”
Tôi chỉ mong hắn ngừng nhìn mình. Đặc biệt là ngừng nhìn theo cách đó. Người đàn ông được hỏi không đáp lại, chỉ liếm môi dưới như đang khát, đặt dao nĩa xuống rồi với tay lấy ly rượu đựng nước.
Ực, ực.
Trước mặt hắn đang uống nước, tôi cắn chặt môi dưới. Vùng mắt, gò má và môi nơi ánh nhìn hắn lướt qua như bị thiêu đốt. Tôi đỏ mặt như vừa bị tát, bị giam giữ dưới ánh mắt dai dẳng và đầy ám ảnh của hắn suốt một lúc lâu.
*
Ngày hôm sau, tôi nộp đơn xin nhập học lại đại học. Ngôi trường trở lại sau gần 2 năm chẳng thay đổi gì nhiều. Những khuôn mặt lướt qua đều xa lạ, khiến tôi vừa thấy quen, vừa thấy lạ.
Trên đường về nhà sau khi xong việc, nhìn những tòa nhà trôi qua cửa sổ, tôi thấy một trung tâm thương mại liền bảo dừng xe tạm. Nhân viên nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Tôi sẽ đợi phía trước.”
“Vâng.”
Tôi bước vào một cửa hàng cao cấp lấp lánh đầy trang sức. Khi tiến đến quầy trưng bày nhẫn, nhân viên lên tiếng:
“Anh đang tìm gì ạ?”
“Tôi muốn xem nhẫn.”
Mắt dán vào những chiếc nhẫn trong tủ kính, tôi chọn những mẫu đơn giản nhất vì đá quý lộng lẫy sẽ không hợp với đàn ông. Thấy một chiếc ấn tượng, tôi hỏi giá.
“1 carat, giá rất tốt ạ. Bốn trăm tám mươi.”
Tôi chu môi lên thành hình chữ “O”, thốt ra tiếng kinh ngạc. “Đắt quá!” Tôi lại nhìn chiếc nhẫn lần nữa, trong đầu vẽ ra hình ảnh ngón đeo nhẫn dài thô ráp của người đàn ông ấy khoác lên chiếc nhẫn này. Một bức tranh khá ưng ý hiện lên… Nhưng hiện tại, ngón tay hắn đã đeo sẵn chiếc nhẫn cao cấp do nhân viên mang tới. Cần gì phải tặng thêm thứ đã có sẵn?
Phải làm sao đây? Tôi đi tới đi lui trước quầy trưng bày, băn khoăn mãi. Khi bước ra khỏi cửa hàng, trên tay tôi chỉ còn xách chiếc túi giấy nhỏ xíu cỡ lòng bàn tay.
Ngày hôm sau. Tôi chặn Đại diện Jang đang chuẩn bị đi làm ở tủ giày. Khi tôi nói có thứ muốn tặng, hắn nhướng lông mày lên. Tôi đưa cho hắn món quà được nhân viên bách hóa gói cẩn thận. Hắn nhìn nó một lúc lâu, rồi rất chậm rãi mở lớp giấy gói.
Thứ lộ ra là một chiếc cài cà vạt chỉ to bằng ngón út.
“Seo Yeowon à, sao bỗng dưng biết tặng quà thế này?”
“Em dùng thẻ của Đại diện để mua mà.”
Tôi ấp úng nói tiếp. Hắn chẳng thèm nghe lời tôi, chỉ chăm chú nhìn chiếc cài cà vạt. Tôi tưởng một kẻ đã có quá nhiều thứ xa xỉ sẽ coi thường món quà nhỏ này. Nhưng có vẻ hắn khá thích, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Để em cài cho Đại diện.”
Tôi lấy cài cà vạt ra khỏi hộp, áp vào cà vạt của hắn. Có vẻ hơi lệch, tôi điều chỉnh mấy lần nhưng vẫn vụng về. Tôi cảm nhận được ánh mắt hắn dán chặt vào mình. Sợ bị chê trách vì ngay cả việc đơn giản này cũng không làm được, tôi cố gắng hoàn thành nhưng vẫn không ổn. Buông chiếc cà vạt vừa cài lệch ra, tôi lùi lại.
“Lần đầu làm nên hơi vụng ạ.”
Lời bào chữa yếu ớt. Dù sao cũng tạm ổn. Tôi nhếch mép cười ngượng nghịu.
“Đây là quà đáp lễ cho chiếc nhẫn Đại diện tặng em.”
“Không tệ.”
“Không tệ lắm.” Gã đàn ông lẩm bẩm rồi lại ngậm miệng. Hắn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không phía sau vai tôi. Nhìn cái gì thế nhỉ? Tôi quay đầu theo ánh mắt hắn. Chẳng thấy gì đặc biệt nên quay lại thì phát hiện hắn đã dán mắt vào mình. Trong đôi mắt giam cầm ấy ẩn chứa một thứ cảm xúc khó hiểu.
“……”
“…Chúc ngài đi đường bình an.”
Tôi ngượng ngùng thì thầm, cúi đầu nhìn xuống những ngón chân tội nghiệp đang ngọ nguậy. Đột nhiên cơ thể bị kéo mạnh về phía Đại diện Jang. Ngực hắn rộng lớn ập tới bao trùm lấy tôi. Như con thú nhỏ bị bắt giữ, tôi bất lực mắc kẹt trong vòng tay hắn.
“Có kẻ tên Seo Yeowon sắp phải đến Royal Golf Club để kiếm tiền sinh nhai đấy.”
“……”
“Vậy mà còn ngồi đây thảnh thơi thế này à?”