Chương 117
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Cầm chặt tấm thẻ, người đàn ông đứng dậy từ ghế sofa. Bóng đen dưới sàn phòng đột nhiên mở rộng. Tiếng bước chân nặng nề, bóng hình tựa thú vật tiến chậm rãi về phía giường.
Trên giường, một thân thể trắng như ga trải giường đang nằm duỗi dài. Ánh mắt sắc như dao của người đàn ông lướt từ khuôn mặt xuống ngực kẻ mới đến. Xương quai xanh nhô cao, phần thân trên săn chắc được chăm sóc kỹ lưỡng, rồi dừng lại ở núm vú mờ ảo lộ qua lớp áo mỏng.
Hắn ta dùng góc thẻ căn cước vuốt nhẹ má kẻ đang yên giấc. Chậm rãi và đầy ám ảnh. Cử chỉ thấm đẫm ham muốn nhục dục. Khi mép thẻ chạm vào vành tai ửng hồng,
“……”
“…Ư…”
Chàng trai mới co rúm đôi vai. Cậu rên rỉ khẽ, đôi môi hé mở đủ để hắn đâm thẳng cặc vào, dù có rút ra một chút cũng chẳng sao. Nhưng làm vậy có lẽ sẽ khiến trò chơi chính mất đi hứng thú trước khi bắt đầu. Bởi hắn vốn luôn như thế. Lâu lắm rồi, đúng hơn là gần như lần đầu tiên, hắn mới thấy một thân thể khiến mình thèm khát đến vậy, nên nhất định phải thưởng thức thật chậm rãi.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa hút thuốc, chờ kẻ mới tỉnh dậy. Phụt, tách. Ngoài trời mưa rơi. Những hạt mưa đập lên cửa sổ khiến khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười dài. Ngắm khung cảnh trong phòng đầy chất thơ, hắn lại ngậm điếu thuốc mới giữa môi.
“…”
“Ư… ứ…”
Khi hắn dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn, từ giường vang lên tiếng rên như thú non bị thương. Người đàn ông bắt chéo ngón tay, mắt dán vào khuôn mặt đang nhăn nhó kia. Nằm dài trên sofa, hắn thong thả tận hưởng khoảnh khắc chờ đợi.
Căn phòng ngập ánh bình minh mờ ảo. Kẻ vừa tỉnh giấc ngơ ngác nhìn quanh, rồi phát hiện ra người đàn ông. Đôi mắt ngốc nghếch ấy bỗng mở to như cái đĩa.
Chàng trai mới bật dậy khỏi giường như bị điện giật. Người đàn ông vốn chỉ ngồi hút thuốc một góc, giờ đề nghị bảo trợ cho kẻ đang run rẩy kia.
“Nội dung đơn giản thôi. Nếu cậu xoa dịu được sự nhàm chán của tôi, tôi không chỉ mở đường cho cậu chạy trốn, mà còn trả số tiền đủ sống sung sướng cả đời.”
Chàng trai mặt mày như chuột bị dồn vào chân tường, hàng mi run rung. Nếu là người khác, có lẽ chỉ nghĩ cậu đang sợ hãi. Nhưng người đàn ông nhìn rõ ánh mắt đầy thách thức ẩn sau hàng mi ấy.
Người đàn ông ấy cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Cậu ta chừng bao nhiêu tuổi nhỉ? Khuôn mặt trẻ trung như vừa mới cởi bỏ đồng phục học sinh. Có lẽ vị đắng chát của cuộc đời cậu chỉ là chén rượu nồng hắn đã mời đêm qua, thế nhưng đằng sau đôi mắt trong veo kia rõ ràng đang giấu đi sự cảnh giác.
Đêm qua, với khí thế uống cạn chén rượu, hắn tưởng cậu sẽ chấp nhận lời đề nghị. Nhưng giờ đây khi bước ra khỏi phòng để lại tân binh phía sau, hắn đã thay đổi suy nghĩ. Có lẽ dự đoán của hắn đã sai. Và quả nhiên, tân binh – kẻ đang giả danh dưới cái tên Seo Suwon – đã không dễ dàng gật đầu chấp thuận.
Đối với hắn, diễn biến này thật thú vị. Ánh mắt lảng tránh khẽ cúi xuống, đôi môi mím chặt rồi hé mở, hay bầu ngực căng tròn đẩy phồng bộ đồng phục… Hắn cứ ngỡ cậu đang cố tình quyến rũ mình.
Hắn chờ đợi tân binh bò đến dưới chân mình. Trong khoảng thời gian đó, những món đồ thay thế chất đầy như núi. Chọn lấy một món, hắn vừa hoàn thành cuộc giải tỏa và giờ đang đứng ngoài ban công, khoác chiếc áo choàng, đốt cháy cổ họng bằng điếu thuốc. Dù đã sống những ngày tháng rung lắc không ngừng như thể bị kích dục, nhưng ham muốn trong hắn vẫn nguyên vẹn. Chất lỏng ứ đọng trong bụng càng lúc càng dày, khiến hắn mỗi ngày một trở nên hung bạo hơn. Như minh chứng cho tình trạng này, chiếc gạt tàn bên cạnh chất đầy những mẩu thuốc cháy đến tận đầu lọc.
Khói thuốc trắng xóa cuộn lên rồi tan biến khi hắn nhả khói. Hắn chợt nhớ đến khuôn mặt trắng bệch như làn khói ấy của tân binh. Cảm nhận cổ họng đang nóng rực, hắn khép nhẹ mắt lại. Trong bóng tối mí mắt, hình ảnh đôi mắt đầy cảnh giác ẩn sau hàng mi thoáng hiện.
Người đàn ông mở mắt ra. Giờ đây hắn đã nhanh nhạy nhận ra thứ mình cần. Hắn xác định rất rõ điều cần thiết cho cơ thể đang sôi sục như được tiêm thuốc kích dục.
Bước vào trong ban công, hắn nhấc điện thoại gọi cho Kim Jungdeok.
*
Tình huống xung quanh hắn luôn diễn ra theo ý muốn. Lần này cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông quan sát toàn bộ quá trình tân binh chui vào giữa đùi hắn, há mồm nuốt trọn dương vật của mình. Hắn từng nghĩ bên trong sẽ chật hẹp, nhưng cổ họng còn hẹp và ẩm ướt hơn cả tưởng tượng.
“…Ừm.”
Gương mặt trắng bệch của tân binh vẫn ngậm chặt cậu nhỏ trong miệng, gắng gượng nuốt. Đôi mắt vốn thanh tú giờ đỏ ửng lên, lệ rơi lã chã. Miệng không khép kín khiến nước dãi chảy thành dòng. Thật sự, cảnh tượng này còn kích thích hơn hắn tưởng. Người đàn ông vốn đang chán chường vì những ngày tháng nhàm chán bỗng nở nụ cười độc địa.
Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao liếm dọc từng đường nét trên khuôn mặt tân binh. Một gương mặt kỳ lạ khiến người ta phải suy nghĩ, hắn thầm nhận xét.
Đôi mắt ướt át ẩn sau hàng mi dài vẽ nên đường cong yếu đuối. Sống mũi cao thanh tú càng tô điểm thêm vẻ tinh tế. Đôi môi đỏ thắm dù có há to cỡ nào cũng không thể chứa trọn dương vật hắn.
Cơ thể lộ ra cân đối hơn dự tính. Nghe nói cậu ta có tập thể dục. Eo thon đến mức có thể ôm trọn bằng một vòng tay, nhưng đùi và mông lại săn chắc với cơ bắp mềm mại, toát lên vẻ quyến rũ. Đủ khiến hắn nuốt nước miếng.
Cơ thể ban đầu cứng đờ, sau vài lần mân mê đã trở nên mềm mại hơn. Khi đẩy hết dương vật vào lỗ đít tân binh, người đàn ông ngửa cổ thỏa mãn rên lên. Cảm giác mềm mại và khoái cảm chưa từng có tràn ngập trong hắn.
Tay nắm chặt bắp chân rồi vắt lên vai, mỗi lần hông hắn đẩy sâu lại khiến dương vật cắm sâu hơn vào nội tạng. Hơn nữa, thân hình thon thả còn mang đến khoái cảm thị giác. Trên người cậu ta tỏa ra mùi hương kỳ lạ, càng đậm đặc hơn khi mồ hôi ngọt ngào toát ra. Hắn từng nghĩ sẽ ngon, nhưng thực tế còn tuyệt vời hơn gấp bội.
Người đàn ông thích áp mũi vào gáy tân binh rồi đâm thẳng cặc từ phía sau. Khi xẻ đôi mông trắng nõn và đâm sâu vào, thành trong co bóp cực kỳ tuyệt diệu. Lớp da bên trong bị kéo theo, siết chặt lấy cặc hắn. Người đàn ông dùng bàn tay to như nắp nồi đè mặt tân binh xuống tấm lót. Hắn muốn phá hủy khuôn mặt trắng mịn như bột nhào ấy. Tiếng rên yếu ớt của tân binh khiến hắn thở gấp. Hắn không nhớ đã bao lâu rồi mới cảm nhận được khoái cảm điên cuồng đến thế.
Vào một mùa đông lạnh buốt gáy. Dù có lần mở túi thuốc mang theo để chống rét, dùng đầu ngón tay thử từng chút cũng chưa từng cảm thấy sung sướng tột độ như vậy.
Người đàn ông say sưa khám phá cơ thể tân binh. Khi tay hắn siết lấy gáy, cảm giác sự sống càng trở nên mãnh liệt hơn. Nhịp tim càng nhanh, mùi cơ thể tỏa ra càng đậm. Hắn hít sâu mùi hương ấy vào lồng mũi.
*
Mối quan tâm lớn nhất của hắn gần đây là làm sao để “nướng sống” tân binh mang cái tên giả Seo Suwon. Khuôn mặt trắng nõn kia cười trước mặt hắn. Đôi mắt cong mềm mại, hai má căng mọng. Làn da hồng hào mịn màng, nụ cười đọng trên môi.
Nhìn khuôn mặt ấy, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc. Cơn khát cứ kỳ lạ mà dâng lên. Hắn liếm môi khô rồi uống cạn ly rượu. Nhưng cơn khát vẫn đọng lại nơi cuống họng, khiến hắn bứt rứt.
Người đàn ông lăn chiếc đồng hồ mà tân binh đòi hắn tặng trên tay. Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt trắng nõn ấy ngửa lên đòi quà, máu đã dồn xuống hạ bộ. Giá mà có thể đeo nó vào mắt cá chân. Trong tiếc nuối, hắn định lột sạch quần áo tân binh rồi chỉ đeo mỗi chiếc đồng hồ vào cổ tay.
Đang nghĩ vậy thì gọi vào phòng, hình như tên cô gái kia là Lee Hyewon. Tân binh va phải cô ta khiến chai rượu đổ lăn lóc rơi vỡ tan tành.
Và rồi mọi chuyện diễn ra ngoài dự tính.
Tân binh đẩy Lee Hyewon ra sau rồi thế chỗ, chui xuống gầm bàn. Người đàn ông siết chặt quai hàm khi thấy tân binh bò lê bốn chân trên sàn. Thật táo tợn khi dám làm trò nhảm nhí thế này. Hắn suýt nữa đã không kìm được ham muốn túm lấy mắt cá chân kéo lê tên kia lên giường.
Vốn dĩ tâm trạng hắn đã chẳng vui vẻ gì. Vừa chuẩn bị quà tặng để khen thưởng vì cưng chiều mình, thì tên tân binh này lại lùi dần với vẻ sợ hãi khiến hắn càng bực bội.
“Cậu đang quỳ gối bò lổm ngổm ở đâu thế?”
Tân binh đứng trước mặt hắn như đứa trẻ bị bắt tại trận. Nụ cười khẩy bật ra khi thấy khuôn mặt hoảng sợ đó. Hắn chợt nghĩ với đôi chân dài mi nhon, thằng nhóc này mặc váy hẳn sẽ rất hợp. Nếu mặc váy mà còn bò bốn chân thế này thì đáng xem hơn nhiều.
“Hai người thân thiết lắm nhỉ?”
“…Không ạ.”
Đó là cô gái mà hắn nhớ tên vì thấy thường xuyên đi cùng tân binh. Nhưng tên này lắc đầu tỏ ý không quen biết. Người đàn ông chăm chú quan sát vẻ ngạo mạn đó rồi đưa chiếc đồng hồ cho tân binh. Dù được trao thứ mình hằng mong, gương mặt cậu vẫn không chút biểu cảm. Không một nụ cười xã giao thường thấy ở nhân viên. Chỉ liếc nhìn hắn rồi dò xét như mọi khi. Nhìn cảnh ấy, lòng dạ hắn quặn thắt như rắn cuộn.
Đã nhận tiền của hắn thì phải biết cúi đầu. Nhưng trong ánh mắt thoáng qua kia luôn ẩn chứa ý đồ khác. Hắn cực kỳ khó chịu vì điều đó. Dưới làn da trắng nõn kia giấu diếm gì? Ngày càng khiến hắn nghi ngờ.
Bỗng nhân viên được lệnh theo dõi báo cáo điều bất ngờ:
“Đại diện Jang.”
Hắn ra hiệu bảo nói tiếp.
“Hắn đang dò hỏi về lịch trình xe.”
Người đàn ông không nghe thấy lời ấy. Nếu là xe… Một luồng khí lạnh thoát ra từ kẽ môi hắn. Hắn tự hỏi cái bụng dạ hẹp hòi kia đang giấu diếm ý đồ gì. Ở nơi hẻo lánh này, muốn ra ngoại vi thì xe cộ là thứ tối cần thiết.
“Đi gọi Lee Hyewon đến đây.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên trong phòng của người đàn ông. Khi hắn cho phép vào, một nhân viên mở cửa mời Lee Hyewon bước vào. Tiếng giày cao gót sắc nhọn gõ nhịp trên sàn khi cô bước vào phòng.
“Xin chào, Đại diện Jang. Tôi nghe nói ngài đã gọi tôi.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của cô, ngậm điếu thuốc trên môi.