Chương 122
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Người đàn ông thay bộ đồ mới do Kim Joongdeok chuẩn bị. Đương nhiên, bộ đồ và găng tay vừa mặc đã bị thiêu rụi.
“…Hừm.”
Mãi đến lúc rạng sáng, hắn mới lên đường về nhà. Chiếc xe phóng đi trên con đường mờ ảo nhuốm màu bình minh. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh thân hình trắng muốt đang chờ đợi ở cuối con đường, cùng ý nghĩ nâng ly chúc mừng lần cuối. Chắc chắn sẽ ngọt ngào và kích thích lắm.
Yeowon thức trắng đêm chờ hắn trở về. Sau khi xử lý xong phiền phức, người đàn ông định ôm lấy thân thể cậu như một chiến lợi phẩm. Nhưng hắn bị đẩy ra. Cơn bực bội bùng lên dữ dội khiến máu trong người sôi sục.
Không giấu nổi sự khó chịu, hắn nghe thấy từ môi Yeowon một câu ngoài dự đoán:
“…Ít nhất ngài không nên làm thế trong phòng bệnh của mẹ tôi.”
YeoWon nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Đây không phải là cảnh tượng mà hắn mong đợi. Những tình tiết ngoài kế hoạch lần lượt diễn ra. Seo Yeowon luôn là người phá hỏng mọi dự tính của hắn.
Hắn không thể hiểu nổi. Dù biết mình bị giám sát, nhưng việc phát hiện camera giấu trong chậu hoa gửi tới phòng bệnh của mẹ khiến Yeowon điên tiết. Đôi mắt từng dịu dàng khi hắn vuốt ve, gò má căng mọng, đường cong môi hồng cùng hàm răng nhỏ xinh giờ chỉ để lại ánh nhìn băng giá.
Mấy ngày qua, hắn chỉ nhận lại cái nhìn lạnh lùng từ người đàn ông đó.
*
Đại diện Jang đã căng thẳng suốt nhiều ngày. Tất cả chỉ vì Seo Yeowon – kẻ liên tục chạm vào dây thần kinh của hắn.
Dù đã nhiều lần phun chất lỏng trắng đục vào tay hắn, nhưng hễ thấy hắn lim dim mắt, Yeowon lập tức co rúm lại như bị bỏng rồi vội vã trốn chạy. Dĩ nhiên, hắn chưa từng thực sự ngủ bất cứ lúc nào Yeowon ở bên, nên tất cả đều bị quan sát trong bóng tối.
Hắn tưởng sau vụ đó, Yeowon sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng không. Cái lưng quay lại kia là lời từ chối rõ ràng. Ánh mắt từng dành cho hắn như phần thưởng, nụ cười khẽ mấp mé trên môi, cả cái tên ngọt ngào gọi hắn – tất cả biến mất.
Cứ như thể không có hắn thì cậu ta không thể ngủ được, nhưng lại khiến hắn phải kìm nén ý muốn xé xác kẻ trốn chạy này.
Rồi hắn đối mặt với tình huống ngoài dự tính.
*
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên giữa cuộc họp với khách hàng. Khi hắn cho phép, Kim Jungdeok bước vào báo cáo ngắn gọn:
“Đại diện Jang, có tin nhắn khẩn.”
Đôi mày người đàn ông khẽ nhíu lại. Thường ngày chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng việc có người nhúng tay vào khiến tình hình trở nên phức tạp. Hắn gật đầu tỏ ý với khách hàng rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa. Khi bước ra khỏi phòng 420, Kim Jungdeok – người đang cầm điện thoại của hắn – báo cáo bằng giọng trầm:
“Bên Viện Kiểm sát đấy.”
Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Viện Kiểm sát? Hắn giơ tay đón lấy chiếc điện thoại.
“Tôi đã nghe máy rồi.”
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông tự xưng là kiểm sát viên thuộc chi nhánh nào đó.
– “Phải ngài Jang Kiju không ạ?”
“Vâng, đúng là tôi.”
Đôi mắt hắn dần nheo lại khi nghe giọng nói đều đều từ đầu dây. Viên kiểm sát yêu cầu hắn đến Viện Kiểm sát để lấy mẫu DNA. Dù luôn tin rằng mọi việc nằm trong tầm kiểm soát, nhưng việc tìm thấy mẩu thuốc lá trên cổ Im Seoncheol quả thực ngoài dự tính. Hình ảnh Im Seoncheol quỳ dưới chân hắn, liếm giày để cầu xin mạng sống thoáng hiện trong đầu. Hàm hắn căng cứng.
DNA trên điếu thuốc tìm thấy ở cổ Im Seonchul khớp với của hắn.
“Thuốc lá thì…”
Đối diện viên kiểm sát, hắn cố ý nói chậm rãi. Ánh mắt hắn xuyên thấu đối phương khi tiếp tục:
“Khi công việc không thuận lợi, tôi hay hút thuốc gần khu nhà. im Seoncheol cũng hút cùng loại. Ông ta từng mượn của tôi vài lần. Quanh đây cũng chẳng có chỗ nào bán thuốc tử tế.”
“…Không có ư?”
“Có lẽ ông ta nhặt mẩu thuốc tôi vứt rồi hút, chẳng may nuốt phải chăng.”
Hút thuốc mà nuốt luôn đầu lọc ư? Nghe thật khó tin. Nhưng cũng chẳng có kịch bản nào hợp lý hơn để giải thích việc đầu lọc mắc trong cổ họng nạn nhân. Ánh mắt sắc lạnh của vị kiểm sát viên lạnh lùng nheo lại sau lành kính mỏng. Khu nhà kính gần đó không có camera an ninh, chẳng có bằng chứng nào khác ngoài lời khai của gã đàn ông này.
Trước mặt vị kiểm sát viên, gã đàn ông đang lẩm bẩm chửi thề trong miệng. Chuyện lại diễn biến phiền phức thế này. Nhưng trong thâm tâm, hắn lại nghĩ may mà sự việc xoay chiều như vậy. Nếu DNA trên điếu thuốc lấy từ cổ Im Seoncheol không phải của hắn…
Hắn vốn thắc mắc sao giới chức phát hiện ra sự tồn tại của mình. Thì ra những kẻ có mặt tại sòng bạc đã khai rằng Im Seoncheol nợ một khoản cờ bạc khổng lồ với một doanh nhân trẻ tuổi.
“Tay cầm bài mà mặt mày cứ như bị truy đuổi.”
Gã đàn ông nhướng nhẹ lông mày.
“Đổ mồ hôi như tắm, đầu lắc lư như điên, giật thót người trước mọi tiếng động nhỏ.”
Vị kiểm sát viên cho biết đã tìm ra manh mối ở nơi bất ngờ nhất, nơi không hề có bóng dáng gã đàn ông này.
Một tấm ảnh được đẩy về phía hắn. Đôi mắt hắn dán chặt vào tấm hình. Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt dài uốn lượn mềm mại.
“…Anh có quen biết Seo Yeowon không?”
Viên kiểm sát cầm ảnh Seo Yeowon hỏi thẳng. Lần đầu tiên, những ngón tay vẫn tỏ ra điềm tĩnh bấy lâu của gã đàn ông đóng băng. Ngoài mặt vẫn nở nụ cười mỏng, hắn im lặng. Viên kiểm sát đưa ra đoạn camera an ninh. Màn hình laptop phát hình ảnh từ bệnh viện nơi Im Seoncheol nằm. Đằng sau Seo Yeowon bước vào cổng, rõ ràng là Kim Jungdeok đang đứng đó. Tình huống chó má này khiến gã đàn ông liếm môi khô khốc. Rồi viên kiểm sát đưa ra tấm danh thiếp – chính danh thiếp mang tên hắn.
“Danh thiếp của tôi.”
“……”
“Chẳng phải dễ kiếm được ở đâu cũng có.”
Khi hỏi hắn đã lấy thứ này ở đâu, một câu trả lời bất ngờ vang lên.
“Bà hàng xóm sống cạnh nhà Seo Yeowon đã đưa cho tôi. Khi tôi hỏi bà ấy có biết Seo Yeowon đang ở đâu không, bà chỉ tôi đến bệnh viện này và cho địa chỉ.”
Người đàn ông cảm thấy như máu đang dồn ngược. Nếu không phải là kẻ giấu giếm nội tâm điêu luyện, có lẽ hắn đã lộ sắc mặt trước ánh mắt sắc bén của vị kiểm sát viên.
“Nếu là bệnh viện ở Seocho-dong đó, người thường khó lòng vào được. Chỉ nhìn căn nhà tồi tàn trong khu ổ chuột kia đã thấy rõ hoàn cảnh khốn khổ của hai mẹ con họ. Tôi đã hỏi làm sao họ có thể nằm phòng đơn ở bệnh viện cao cấp thế này.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
“Bà Im Kyeonghee nói có người từ tổ chức từ thiện đến giúp đỡ.”
Ánh mắt của người đàn ông và vị kiểm sát viên chạm nhau đầy căng thẳng. Một cuộc đấu trí lạnh lùng diễn ra.
“…Ừm.”
Đột nhiên, khóe miệng người đàn ông nhếch lên. Nụ cười nhuốm trên gương mặt hắn khiến vị kiểm sát viên hơi nhíu mày.
“Seo Yeowon thì dĩ nhiên là biết rồi.”
Dĩ nhiên? Từ đó khiến vị kiểm sát viên nhướng mày. Người đàn ông đoán chắc vị này không thể tìm ra bất kỳ mối liên hệ nào giữa Yeowon và hắn. Hắn chậm rãi mở lời.
“Vì cậu ấy là nhân viên của tôi.”
“…Nhân viên ý là?”
Trước câu hỏi của kiểm sát viên, người đàn ông im lặng giây lát. Vị kiểm sát viên lên tiếng trước.
“Ý ông nói đến JKJ đứng tên Jang Kiju?”
Người đàn ông lắc đầu nhẹ.
“Không. Tôi có làm thêm một việc nhỏ.”
“……”
“…Royal ấy.”
Bàn tay vị kiểm sát viên đang ghi chép trên laptop bỗng dừng lại.
“Royal ý ông nói đến sân golf cao cấp đó à?”
Người đàn ông gật đầu xác nhận.
“Tôi được biết nơi đó do giám đốc Choi Pyeongtaek điều hành.”
“VIP mà, phiền phức đâu chỉ một hai chuyện.”
Người đàn ông đan các ngón tay vào nhau, thả người vào ghế với thân hình to lớn của mình.
“Tôi đã nhường chỗ cho Chủ tịch Choi Pyeongtaek.”
Vốn dĩ Choi Pyeongtaek là kẻ từng vay tiền của gã đàn ông này để gom vốn mở rộng kinh doanh. Khi lãi suất ngày càng phình to, hắn nhận ra chẳng còn gì để vắt kiệt từ ông ta nữa. Thế là hắn đề nghị cho ông ta làm chủ tịch danh dự của Royal. Ban đầu chỉ dựng lên Royal như một sân golf tập trung giới thượng lưu, nào ngờ quy mô phình to gây không ít phiền phức.
Choi Pyeongtaek dù từng thất bại nhưng vốn có năng lực kinh doanh khá. Làm bù nhìn lại ham hư danh nên hắn vui vẻ nhận lấy cái ghế bề ngoài hào nhoáng ấy. Chỉ hai kẻ tham gia hợp đồng này biết rõ sự thật. Đây là lần đầu tiên gã đàn ông xuất hiện công khai như vậy.
“Có nhân viên hai mươi ba tuổi làm việc nhanh nhẹn lại khéo léo khiến tôi khá ưng. Nghe nói mẹ cậu ta đang ốm nặng. Tôi muốn giúp đỡ chút đỉnh.”
Vị kiểm sát viên ngồi cạnh chất đầy hồ sơ gõ lách cách trên laptop. Gã đàn ông không rời mắt khỏi ánh nhìn của vị kiểm sát.
“Cậu ta nhất quyết từ chối nên tôi đổ cho tổ chức từ thiện.”
Gã đàn ông tặc lưỡi, nghiêng cằm.
“Ngờ đâu cậu ta tin thật.”
Vị kiểm sát hỏi kỹ hơn về Royal. Gã đàn ông trả lời trơn tru không chút ngập ngừng. Nhìn sâu sẽ thấy nơi ấy ngập tràn những phi vụ bẩn thỉu, nhưng bề ngoài vẫn chỉ là sân golf sang trọng không có gì đáng ngờ. Giới VIP toàn người cao sang nên tự biết dọn dẹp hậu trường, chẳng để lộ sơ hở. Dù họ kiêu ngạo khó chiều, nhưng điểm này lại khiến họ trở thành khách hàng tiện lợi.
“Cảm ơn ngài đã hợp tác điều tra.”
Người đàn ông rời khỏi tòa án ngay lập tức. Nụ cười từng đọng trên môi biến mất không dấu vết. Gương mặt lạnh lùng như băng, hắn bước lên chiếc xe đã chờ sẵn và phóng đi nhanh chóng. Kim Joongdeok, người cầm lái, liếc nhìn gương chiếu hậu.
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Phía sau, lực lượng điều tra đã bám đuôi. Người đàn ông dụi mắt khô mỏi. Mọi chuyện trở nên phiền phức hơn dự tính. Lần đầu tiên trong đời, kẻ chưa từng hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình đã cảm thấy nuối tiếc. “Tên khốn đó, giá mà ta xé xác nó thành từng mảnh không thể nhận ra.”
*