Chương 126
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
CHAPTER 1
“Canh đã dọn lên rồi.”
Mùi thơm ngào ngạt từ nhà bếp xác nhận lời nói đó. Seo Yeowon vội vàng rời khỏi người đàn ông, bước nhanh ra khỏi phòng. Người đàn ông dùng bàn tay khô ráp chà xát lên mặt mình, rồi chợt nhớ lại những lời hắn đã buông ra trong cơn say. Hắn nhớ mình đã nói muốn giết chết cậu ta, nhưng Seo Yeowon lại hành xử như thể đã quên hết chuyện đó chỉ sau một ngày.
Người đàn ông đứng dậy khỏi giường, khoác chiếc áo choàng lên cơ thể trần, rồi bước về phía nhà bếp.
Bóng lưng thon dài của Seo Yeowon đang cần mẫn di chuyển, đôi tay thoăn thoắt làm việc. Trông như cậu ta thực sự đang chuẩn bị một bữa cơm gia đình. Chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cậu lập tức thu hút ánh nhìn của người đàn ông.
EPILOGUE
Bốn mùa đã xoay vòng, chuẩn bị đón một mùa xuân mới.
Thời gian miệt mài trôi đã đưa Seo Yeowon đến ngày giỗ đầu tiên của mẹ cậu. Cậu mặc bộ vest đen, đến nhà tang lễ đặt bó hoa bên cạnh tấm ảnh người phụ nữ có đôi mắt giống hệt mình, cúi đầu tưởng niệm. Người đàn ông đứng lặng nhìn gáy trắng nổi bật trên nền áo đen của cậu. Seo Yeowon cũng dành chút thời gian trước di ảnh bố và chú mình. Ánh mắt của họ hàng khiến cậu không thể đặt tro cốt họ ở nơi khác.
Người đàn ông vừa hút điếu thuốc vừa đợi Seo Yeowon, rồi đi theo sau khi cậu bước ra.
Suốt quãng đường về nhà, Seo Yeowon dán mắt vào khung cửa sổ. Đôi mắt cậu phủ một lớp tĩnh lặng như thường lệ, môi dưới khẽ mím lại. Người đàn ông thưởng thức gương mặt nghiêng đó.
Seo Yeowon nói sẽ đi tắm rồi bước vào phòng tắm. Người đàn ông đang xem tài liệu trong phòng làm việc liếc nhìn về hướng ấy. Tiếng nước đã chảy đều đều suốt mấy chục phút. Hắn đứng dậy khỏi bàn làm việc.
“Seo Yeowon.”
Không có tiếng trả lời. Người đàn ông hạ giọng ra lệnh:
“Mở cửa.”
“……”
“Em biết tôi có thể đập tan cánh cửa này dễ như trở bàn tay mà.”
“Đã cảnh cáo đến mức này rồi, hay là cứ phá cửa xông vào nhỉ.” Trong lúc người đàn ông đang suy nghĩ như vậy, cánh cửa đã kêu “cách” một tiếng rồi mở ra. Khe cửa hé dần lộ ra khuôn mặt của Seo Yeowon. Có vẻ như cậu không muốn bị hắn nhìn thấy mặt nên đứng đó cứ xoa xoa bàn tay, mắt đỏ hoe. Nghĩ đến cảnh cậu vặn vòi nước rồi khóc lén như đứa trẻ, người đàn ông bỗng thấy buồn cười.
“Sao lại khóc?”
Dù đã lau nước mắt nhưng gương mặt vẫn đầy vẻ ủy khuất, người đàn ông chép miệng “tsk tsk”. Seo Yeowon không trả lời. Giọt nước mắt còn sót lại trên lông mi rơi xuống. Cậu vội vàng dùng mu bàn tay lau đi nhưng đã bị hắn nhìn thấy rồi. Dòng nước mắt vừa mới ngưng lại bắt đầu tuôn trào. Người đàn ông kéo Seo Yeowon vào lòng, rồi dùng tay vuốt ve dái tai của kẻ đang mang tội không phải của mình.
“Sợ bị phạt à?”
Người trong lòng hắn khẽ lắc đầu. Chiếc mũi đỏ ửng của Seo Yeowon cọ vào ngực hắn.
“Không…”
“Vậy còn sợ cái gì mà khóc thế?”
“Hử?” Người đàn ông dùng chiếc lưỡi trơn nhẵn dài ba tấc an ủi kẻ trong lòng mình. Hắn dùng lưỡi vuốt ve dái tai, nhẹ nhàng liếm lên chiếc tai nhỏ nhắn nhạy cảm rồi men theo cổ xuống ngực Seo Yeowon, ngậm lấy phần ngực trong miệng. Chiếc lưỡi thô ráp liên tục liếm quanh núm vú rồi nhai nhóp nhép.
Seo Yeowon kiệt sức vì những hành động dai dẳng đẩy cậu vào đường cùng nên ngã vật ra giường. Vừa chợp mắt được chút đã bị cơn ác mộng cuốn đi. Đã lâu lắm rồi cậu mới lại gặp ác mộng như thế. Có lẽ do chuyện ban ngày đi viếng nhà hỏa táng đã ảnh hưởng.
Nhìn xuống Seo Yeowon, người đàn ông ngồi dậy. Bóng đen to lớn của hắn phủ lên người cậu. Kẻ đang đè lên trên dùng tay tách hai mông cậu đang khép chặt ra. Lỗ nhỏ vốn được che giấu bởi lớp thịt tròn trịa lộ ra trước mặt hắn.
Người đàn ông kéo áo cậu xuống, tóm lấy cặc trong tay. Rồi đẩy thẳng vào lỗ đã từng phun ra tinh dịch của Seo Yeowon. Cái lỗ ấy co bóp cuồng nhiệt, nuốt chửng cặc hắn.
Hắn đè lên người Seo Yeowon đang như trong cơn ác mộng, dùng thân hình mình che phủ thân thể mảnh khảnh kia, đẩy vào thật nhanh.
“Ahh!”
Đôi mắt từ từ mở ra. Seo Yeowon tỉnh giấc, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông. Ý thức dần trở lại trong đôi mắt ngây dại. Chẳng mấy chốc, cậu nhận ra giữa hai chân mình ướt sũng. Mặt và sống mũi đỏ ửng trong nháy mắt.
…Lại ra…
“Lại đái dầm rồi à?”
Lời lẽ thô tục khiến gương mặt thanh tú nhăn lại.
“…Xin lỗi.”
Seo Yeowon xấu hổ vì không kiểm soát nổi bản thân, hàng mi rung rung, cắn chặt môi dưới đến mức tưởng chừng sắp rách. Đôi mắt ướt át liếc quanh phòng tìm lối thoát, rồi nhận ra không thể trốn khỏi ánh nhìn của hắn.
Cuối cùng, cậu buông xuôi, vươn tay về phía Đại diện Jang. Cơ thể gục vào lòng hắn nóng hơn bình thường. Làn da ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người hắn. Khi hắn vén mái tóc ẩm ướt trên trán Seo Yeowon, những sợi lông tơ mảnh mai lộ ra.
Đại diện Jang cúi xuống liếm vào gáy cậu. Đầu lưỡi chạm vào lớp lông tơ gây ngứa.
“…Ưm…”
Cơ thể vừa mới phóng tinh cực kỳ nhạy cảm, từng sợi lông dựng đứng. Hắn cảm nhận rõ từng chi tiết, hút lấy giọt mồ hôi trên làn da trắng nõn tỏa mùi ngọt ngào.
“Ahh!”
Seo Yeowon co rúm người, phía sau là đống quần áo vứt bừa bãi quanh giường. Hai chiếc áo khoác đen vắt vẻo chẳng ra hình thù gì.
“…Xin lỗi.”
Không thấy hắn đáp, Seo Yeowon bất an gọi:
“…Đại diện Jang?”
Gương mặt đầy lo lắng. Đại diện Jang cúi sát, từng âm tiết nặng nề:
“Ba ngày nay, em biết tôi không thể tự sướng vì em không?”
“Em là của ai vậy?”
…Nào, Đại diện Jang Kiju. Người đàn ông mỉm cười khi thấy khuôn mặt đỏ bừng thở dốc thốt ra tên mình. Phải, tuổi này đã đủ chín để mộng tinh rồi.
Hắn ngậm bàn tay của Seo Yeowon – nơi chiếc nhẫn của mình đang đeo – vào miệng. Do bị chà xát bằng giấy nhám thô ráp, phần vân tay mịn màng như da em bé. Nghĩ rằng chỉ mình hắn biết bí mật đằng sau những vân tay này, một tiếng rên mãn nguyện bật ra.
Lần đầu tiên, hắn nếm trọn cảm giác thỏa mãn dâng trào khi kẻ đã hoàn toàn thuộc về mình nằm trong tay. Cuối cùng thì.