Chương 127
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Chương 12: Vị khách không tên
Royal Golf Club.
Tân nhân viên mới vào làm được hai tuần đang cặm cụi lau sàn bằng chổi đẩy. Thật là phung phí tiền bạc, chưa từng thấy kiểu phung phí nào như thế này. Toàn bộ sàn được lát bằng đá cẩm thạch, phải quét dọn hàng chục lần mỗi ngày mới giữ được độ bóng loáng. Mà diện tích thì rộng thênh thang, đủ chỗ để đá bóng. Cứ quét dọn như thế mà nửa ngày trôi qua lúc nào không hay.
Với vẻ mặt chán chường, anh ta lững thững di chuyển thì đụng mặt giám đốc đang bước vào từ cửa. Tân nhân viên vội dựng cây chổi thẳng đứng, cúi đầu chào:
“Xin chào.”
“…Ừ.”
Khuôn mặt trắng bệch như chưa từng thấy ánh mặt trời. Đôi môi đỏ mọng khẽ động đậy càng nổi bật trên nền da ấy. Vị giám đốc nhanh chóng lướt qua anh ta.
Tân nhân viên liếc nhanh dáng lưng của vị giám đốc trẻ đến khó tin. …Sao lại thế, mọi thứ trên người hắn đều là hàng hiệu. Một nỗi mặc cảm vô cớ trào dâng trong lòng.
Ngay từ lần đầu gặp, anh đã nghĩ đây chắc chắn là một “thìa vàng” (con nhà giàu). Một gương mặt trẻ trung chắc chỉ mới ngoài hai mươi mà đã điều hành cả một sân golf lớn thế này. Việc này, nếu không có hậu thuẫn mạnh thì làm sao khả thi, người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Nghĩ đến đó, đầu lưỡi anh chát đắng.
Không biết có phải chỉ mình anh nghĩ vậy không, mấy hôm trước anh đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện trong phòng thay đồ. Các nhân viên vừa sắp xếp túi golf cho khách vừa thì thầm với nhau:
‘Ông giám đốc ở đây, sao lại trẻ thế nhỉ?’
Một đồng nghiệp mới vào cùng thời điểm với anh hỏi. Nghe câu hỏi, nhân viên cũ khịt mũi cười. Rồi buông một câu khiến người ta choáng váng:
‘Hồi tôi mới vào, có một con lợn mặt người đang ngồi ở cái ghế giám đốc đó, mặt mũi viết đầy chữ “tao là giám đốc”.’
‘Rồi sao?’
Nhân viên cũ rướn cổ nhìn quanh xem có ai không. Tân nhân viên đang nghe lén vội cúi gằm mặt vào điện thoại, giả vờ như không nghe gì. Thấy vậy, anh ta mới tiếp tục:
“Ông chủ đó lúc đầu cũng chỉ là nhân viên thôi. Nhờ cưa cẩm được người tình nên mới leo lên vị trí đó đấy.”
“…Hả? Ở chỗ này á?”
Suỵt, im lặng nào. Dù biết người khác đều nghe thấy rõ mồn một, bọn họ vẫn làm ra vẻ bí mật khiến người ta chỉ muốn bật cười.
“Trông hiền lành thế cơ mà?”
“Đúng kiểu đó lại càng khiến người ta phát cuồng đấy.”
Hai người tiếp tục thì thầm cho đến khi rời khỏi phòng thay đồ. Cánh cửa vừa đóng lại, gương mặt tân binh đã nhăn nhó. Nghe xong câu chuyện, gã đàn ông vốn đã khó ưa lại càng trở nên đáng ghét hơn trong mắt anh ta.
Khuôn mặt láng mịn như chưa từng trải gió sương, khung xương cân đối với lớp cơ săn chắc bám đều. Trong khi có kẻ phải vật lộn kiếm sống ngày đêm, thì kẻ khác lại nhờ gương mặt ưa nhìn mà cưa đổ người tình, sống cuộc đời phơi phới. Thật là bất công!
Cuộc sống tẻ nhạt, buổi chiều chán ngắt. Nhân lịch trống, anh làm phục vụ ở khách sạn để giết thời gian.
“Xin phép ạ.”
Khi gõ cửa phòng 1104 – căn penthouse tận cùng, một vị khách lạ mặt mở cửa.
“Mời vào.”
Đó là người đàn ông cao lớn dị thường. Đôi mắt đen kịt ấn tượng chẳng kém mái tóc hắc ám của hắn. Theo hồ sơ phân loại khách hàng, đây chính là Đại diện Jang – vị Đại diện đầy tai tiếng. Gã Đại diện trẻ tuổi nổi danh với khả năng kiếm tiền cự phách và tiêu xài hoang phí.
Dù là mỹ nam nổi bật, nhưng có lẽ anh đã hiểu tại sao ngoại hình của hắn ít được bàn tán. Có lẽ bởi khí chất áp đảo của hắn lấn át cả ngoại hình. Vừa bày biện đồ ăn trên bàn, tân binh âm thầm suy đoán.
Bỗng anh phát hiện chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út khi hắn cầm chai rượu lên. …Đã có vợ? Hồ sơ không ghi thông tin này. Tân binh hơi bối rối. Trong khi vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, thì tâm trí lại không ngừng phân tích về người đàn ông này. Bất chợt, giọng nói trầm đục vang lên trên đầu anh:
“Gọi giúp giám đốc được không?”
“Vâng, ngài đã liên lạc trước với giám đốc ạ?”
Người đàn ông lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ. “Đến mấy thứ đó cũng phải tự tay tôi làm sao?” Gương mặt lạnh lùng khiến tân binh vội vàng xử lý tình huống:
“Tôi sẽ liên hệ ngay ạ.”
Tân binh đặt khay đồ uống vừa mang vào phòng, quay lưng định rời đi thì ánh mắt người đàn ông đã hướng ra ngoài cửa. Hắn đổ người vào ghế sofa da, giọng trầm khàn:
“Đến rồi kìa.”
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vâng, ai vậy ạ?”
Tân binh mở cửa thì thấy Giám đốc đứng ngoài. Anh lùi vài bước nhường lối, vị giám đốc bước vào và ngồi đối diện khách hàng trên chiếc sofa.
Không gian chìm vào im lặng. Vị khách nhấp ngụm rượu, yết hầu cứng cỏi cử động nhấp nhô. Giám đốc chỉ im lặng quan sát hắn qua đôi mắt nửa khép. Khi vị khách đặt ly rượu xuống, đôi môi ẩm ướt ánh lên vẻ kỳ lạ:
“Doanh thu sụt giảm nghiêm trọng nhỉ.”
“Bởi mùa đông mà,”
Giọng Giám đốc vừa đủ nghe khiến quai hàm người đàn ông căng cứng, khóe miệng giật giật:
“…Và mọi người đều biết ngài chỉ là Giám đốc bù nhìn.”
“Ha”, lần này người đàn ông rung ngực cười khẽ. Bàn tay to như đầu gậy golf vuốt ve cổ Giám đốc, giọng đe dọa:
“Nói lại xem nào.”
“…Ai cũng biết ngài chỉ là Giám đốc bù nhìn.”
“Giờ thì không dám cãi lời nữa rồi.”
Lời lẽ sắc bén khiến Giám đốc im bặt như tờ. Dù vị khách “Ừ?” đòi hỏi phản ứng, hắn ta vẫn im thin thít. Người đàn ông cười nhếch mép, ngón tay thô ráp sờ vào vành tai Giám đốc. Cử chỉ thân mật khiến tân binh bất giác nghĩ: ‘Gì thế này?’ Anh đang nhìn chằm chằm thì bắt gặp ánh mắt Giám đốc liếc qua.
Tân binh vội tỉnh táo lại, đặt bộ dao nĩa xuống bàn.
“Cậu có thể về rồi ạ.”
“Vâng, chúc ngài có khoảng thời gian vui vẻ.”
Tân binh cúi đầu nghe theo lời giám đốc rồi bước ra khỏi phòng. Vừa đẩy khay đồ đi, anh vừa nhíu mày.
Suốt quãng đường đi thang máy xuống tầng và về phòng riêng, hình ảnh vừa chứng kiến vẫn ám ảnh tâm trí anh. Có điều gì đó kỳ quặc khiến anh không thể nào quên được.
Cái cách móng tay người đàn ông tên Đại diện Jang khẽ cào vào vành tai vị giám đốc…