Chương 131
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Suýt nữa thì đầu tôi đập vào cửa kính xe. Tôi chống tay lên ghế giữ thăng bằng, chờ người đàn ông đi vòng qua đầu xe vào ghế lái. Cửa xe đóng sầm lại. Với tiếng “cạch” khô khốc, tất cả cửa đều khóa chặt.
Bầu không khí trong xe chìm vào tĩnh lặng. Tôi liên tục mấp máy môi. Rõ ràng có điều muốn nói, nhưng có lẽ vì say nên chẳng thể sắp xếp được lời. Cố gắng ghép những mảnh vỡ rời rạc, cuối cùng tôi buông lời yếu ớt:
“Tôi đau đầu vì say rồi.”
“Thế nên mới dựa vào người khác như vậy à?”
Đang tựa vào người khác à. Ý gì thế này. Tôi chớp mắt vài cái rồi chợt hiểu ra ý người đàn ông đang nói. Hắn ám chỉ việc lúc nãy tôi gần như dựa hẳn vào Yoon Mihyeon… Hắn đã thấy cảnh đó sao? Từ lúc nào hắn đã theo dõi tôi?
“Lâu rồi không uống, đột nhiên nốc hết nên… nên mới ra thế này ạ.”
Gương mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt đâm xuyên qua tôi. Muốn thoát khỏi tình thế, tôi vội vã líu lo mấy lời biện bạch:
“Say quá nên không kiểm soát được, không làm gì khác được…”
“Say à?”
Địt mẹ, tiếng chửi thề bẩn thỉu lọt vào màng nhĩ. Tôi giật bắn người như vừa bị tát. Người đàn ông dùng tay nắm lấy cằm tôi, ngón cái hắn xẻ đôi môi tôi rồi thò vào miệng, chậm rãi lướt qua hàm răng. Khi tôi hé miệng, hắn dùng đầu ngón tay chà xát lưỡi tôi.
“Cái lưỡi thì quắn quéo phát âm ngọng nghịu,”
Hắn dùng mu bàn tay nâng cằm tôi lên.
“Đôi mắt thì mất hết tiêu điểm.”
Ánh nhìn vô định của tôi dần tập trung vào gương mặt hắn. Trong tầm mắt mờ ảo hiện lên đường nét góc cạnh của khuôn mặt đó.
“Ai bắt em uống nhiều thế?”
“……”
“Em vốn chỉ quen một mình mà.”
Hử? Giọng hắn bỗng dịu dàng khác thường. Nhưng chính sự vuốt ve đó lại khiến tôi rùng mình. Dù say khướt vẫn cảm nhận được nguy hiểm, tôi khép chặt môi thì hắn dùng ngón cái xoa nhẹ.
“Là ai?”
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết.
“Yoon Mihyeon lúc nãy à?”
… Một dấu hỏi hiện lên trong đầu óc mụ mị. Sao Đại diện Jang lại biết tên Mihyeon? Nhưng trong cơn say, điều đó chẳng quan trọng. Tôi tránh né câu trả lời, tay nắm chặt vạt áo sơ mi hắn rồi rúc đầu vào ngực. Mùi hương đàn ông đậm đặc xộc vào mũi, càng khiến tôi chìm vào cơn buồn ngủ.
Nhớ lại hình như có điều gì đó định nói. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa. Đầu đau như búa bổ, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Nhắm mắt điều chỉnh tư thế, tâm trí dần chìm vào hư vô.
Bỗng một bàn tay nắm chặt lấy tóc sau gáy kéo ngược. Đầu bị giật mạnh ra phía sau, tầm mắt chỉ còn thấy khuôn mặt đàn ông chiếm trọn không gian.
“Hỏi mà im lặng.”
Hắn dí mũi vào cổ tôi hít một hơi dài. Tiếng khụt khịt khiến da gà nổi khắp người.
“Mùi nước hoa đàn bà bốc lên nồng nặc.”
Gương mặt ghê tởm của hắn khiến tôi cắn chặt môi dưới. Cả ngày tôi chỉ ngửi toàn mùi nước hoa đàn ông, làm gì có chuyện nước hoa phụ nữ?
“Không phải đâu…”
Vừa mở miệng thanh minh đã bị hắn phủ nhận phũ phàng.
“Bên này rộng lượng cho em nghỉ sớm đấy.”
“Không phải vậy…”
Định giải thích rằng nhầm người khác với hắn, nhưng…
“Đang nói đẹp thì im miệng, tôi đang kiềm chế lắm rồi.”
Hắn chặn ngay lời tôi. Một tay lái xe, tay kia hạ cửa kính xuống rồi ngậm điếu thuốc. Làn khói xám bốc lên từ hắn thoát ra khe cửa hẹp. Không khí lạnh lẽo tràn ngập khoang xe.
“……”
“……”
Tôi bất lực ngồi yên ghế phụ, mặt đỏ bừng. Lúc đầu khi nhận ra hắn, tôi đã vui mừng khôn xiết. Sau một ngày mệt mỏi, việc được cùng hắn về nhà khiến tôi như được hồi sinh. Cảm giác như có luồng khí tràn vào lồng ngực ngột ngạt. Vậy mà giờ đây…
Tôi cũng lấy điếu thuốc ngậm vào miệng. Dù không hiểu hắn ngửi thấy mùi gì, nhưng chắc mùi thuốc lá còn hơn. Tôi châm lửa hút một hơi.
Vừa về đến nhà, tôi lập tức vào phòng tắm. Hơi nóng bốc lên khiến say xỉn hơn, tôi cố gội đầu bằng nước lạnh. Đặc biệt kỳ cọ vùng cổ – nơi hắn bảo có mùi nước hoa phụ nữ. Làn da dễ ửng đỏ dưới nắng giờ đỏ ửng toàn thân sau khi chà xát mạnh, rồi tôi bước ra khỏi phòng tắm.
“Em đã tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Cởi dải lưng áo, tôi từ từ kéo tấm áo choàng xuống. Chiếc áo lụa trượt khỏi cơ thể, rơi xuống sàn với tiếng “tạch” khẽ. Người đàn ông ấy nhìn chằm chằm vào ngực tôi bằng ánh mắt sắc như rắn độc, rồi dời xuống vùng giữa hai chân. Tôi loạng choạng bước tới, vòng tay ôm lấy gáy hắn.
“…Em tắm rửa rất kỹ rồi.”
Đại diện Jang đứng im như tượng, không một phản ứng. Hắn chậm rãi hỏi tôi thuộc về ai. Trước khi bộ não kịp xử lý câu hỏi, đôi môi bị nhồi sọ đã máy động trước.
…Thuộc về Đại diện.
Chỉ đến lúc đó, hắn mới đáp ứng tôi. Eo tôi bị siết chặt bởi lực mạnh khủng khiếp. Cơ thể bị kéo về phía hắn, dính chặt như nam châm.
“Nếu là ngày trước, tôi đã xé nát cái lỗ dưới của em ngay tại chỗ rồi.”
Ngõ quán rượu đó vẫn thường có người qua lại, vậy mà hắn dám bảo tôi tiếp khách ở đó…? Nghe câu nói kinh dị đến nổi gai ốc đó, tôi lắc đầu lia lịa. Tôi dí mũi vào cổ hắn, liên tục xin lỗi. Hơi thở nặng nề của hắn phả ra, như đang kìm nén cơn thịnh nộ. Dường như tàn dư phẫn nộ vì chuyện lúc nãy vẫn chưa tan.
Cơ thể tôi bị đè dưới thân hình hắn. Mối quan hệ như kẻ săn mồi – con mồi tiếp tục. Hắn thô bạo đẩy vào, như trút cơn giận chưa nguôi lên người tôi. Đã lâu rồi hắn không cưỡng ép thô bạo như vậy, nên tôi hơi chật vật nhưng vẫn cố gắng tiếp nhận. Tôi không muốn bị từ chối. Cả ngày hôm nay, mùi nước hoa hắn xức khiến tôi chỉ nghĩ đến hắn. Nếu bị cự tuyệt, đó sẽ là sự bất công quá đáng. Tôi siết chặt hắn hơn nữa, không muốn buông tay.
*
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường đã trống trơn. Ôm đầu đau như búa bổ vì say, tôi đi khắp nhà tìm dấu vết hắn. Tôi lục soát phòng tắm, ra ngoài ban công, mở cả cửa phòng cũ của mình. Nhưng Đại diện Jang đã biến mất không một dấu vết.
Khi giờ học đã gần đến, tôi đành phải từ bỏ việc tìm kiếm và chuẩn bị đến trường. Đáng ghét thay, hôm nay lại có tiết của vị giáo sư đó nên tôi chẳng muốn đi chút nào. Nhưng nghĩ đến việc người đàn ông kia đang trả học phí cho mình, tôi đành cắn răng bước ra khỏi nhà.
Tôi đã lo lắng giáo sư lại nói những lời vô duyên, nhưng kỳ lạ thay, suốt buổi học ông ta cố tình tránh nhìn về phía tôi ngồi. Có lẽ ông ta cũng nhận ra mình đã sai lầm.
Khi tan học và di chuyển sang phòng khác, tôi chạm mặt Yoon Mihyeon ở hành lang. Cô ấy đang trò chuyện với bạn cùng khóa thì thấy tôi, bỗng khép chặt môi lại.
“…Này.”
Ánh mắt cô ấy như muốn bắt chuyện. Tôi chỉ lướt nhẹ rồi nhanh chóng lảng tránh. Dù cảm nhận được ánh mắt dõi theo sau lưng, nhưng tôi nghĩ cách tốt nhất cho cả hai là chỉ chào hỏi xã giao như vậy.
Tôi cảm thấy vô cùng áy náy khi nghĩ rằng có lẽ cô ấy đã hiểu lầm trong giây lát khi tôi say rượu và vô ý dựa đầu lên vai cô. Nếu biết cô ấy có chút tình cảm với mình, tôi đã không bao giờ dám thân thiết như vậy. Dù sao thì đã nhận ra muộn, tôi quyết tâm giữ khoảng cách.
Khi mối quan hệ duy nhất trong trường với Yoon Mihyeon trở nên xa cách, tôi hoàn toàn cô độc.
Sống mà hầu như không nói chuyện khiến tôi cảm thấy như nấm mọc trong miệng. Cảm giác như đang tu khổ hạnh im lặng, nhưng so với trước đây thì điều này chẳng có gì đặc biệt, tôi hoàn toàn có thể chịu đựng được.
So với chuyện của người đàn ông kia…
Tôi và người đàn ông đó đã trở nên vô cùng lạnh nhạt kể từ sự việc đó. Dù nghe nói hắn ta rất bận, nhưng vẫn thường xuyên lui tới ngôi nhà này. Như trước đây, thỉnh thoảng chúng tôi cùng ăn cơm, gần gũi nhau và đôi khi tắm chung. Chỉ nhìn những điều này thì không khác biệt nhiều so với trước.
…Vấn đề là thời gian giao tiếp bằng ánh mắt đã giảm đi rõ rệt. Trước đây chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều, nhưng giờ đây chỉ có sự im lặng lạnh lùng ngự trị giữa hai người.
‘Khi tôi nói chuyện tử tế thì em im miệng lại, tôi đang nguôi giận đấy.’
Dù chỉ là lời nói trong cơn say nhưng giọng nói của gã đàn ông vẫn in sâu vào tâm trí tôi như khắc gỗ. Phải chăng hắn vẫn còn đang nguôi ngoai cơn giận đó? Nếu đúng như vậy, tôi chẳng biết mình phải làm gì nữa. Nỗi sợ bị hắn vung tay đánh đập khiến tôi cứ co rúm người lại.
Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi một mình nghe giảng xong rồi đi ăn trưa. Vừa bước ra khỏi giảng đường, tôi chợt nhớ ra mình để quên thứ gì đó. Thở dài não nề vì sự đãng trí của bản thân, tôi quay lại phòng học. Cánh cửa cũ kỹ khiến tay nắm lỏng lẻo, hé ra một khe hở nhỏ. Từ trong đó vọng ra tiếng nói.
“Kỳ lạ thật.”
Lúc ấy tôi không ngờ rằng họ đang bàn tán về mình. Câu nói tiếp theo khiến tôi đứng hình, tay đang định mở cửa bỗng khựng lại.
“Nghe nói bố mẹ cậu ta đều mất rồi mà sao quần áo toàn đồ hiệu vậy?”
Trong giảng đường vắng, người ta đang bàn tán xôn xao về tôi. Tôi thở ra nhẹ một hơi. Những chuyện kiểu này đã khiến tôi phát ngán.
“Hồi mới nhập học, thằng đó ăn mặc xoàng xĩnh lắm.”
“Ủa thật á?”
“Ừ. Dù mặt mũi khá ưa nhìn nhưng quần áo chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi nghỉ học rồi quay lại, đột nhiên khoe toàn đồ hiệu, nên mới có nhiều tin đồn.”
Những lời đàm tiếu sau lưng tôi được bọn họ bàn tán nhẹ nhàng như nhấm nháp đậu phộng. Đây không phải lần đầu tôi nghe chuyện này, nên cũng chẳng bận tâm. Đang định mặc kệ bọn họ, mở cửa lấy điện thoại rồi đi, tay tôi vừa xoay nắm cửa thì…
Câu hỏi tiếp theo ngay sau đó khiến tôi lập tức hối hận.
“Không lẽ tiền bảo hiểm tử vong bố mẹ để lại mà nó phung phí thế sao?”
Tay tôi buông rời tay nắm cửa. Không, tôi đã buông bỏ. Giá như có thể, tôi sẽ bỏ chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Nếu trong phòng học không có chiếc điện thoại. Nếu đó không phải chiếc điện thoại gã đàn ông kia đưa cho tôi, có lẽ tôi đã quay lưng bỏ đi từ lâu rồi.
“Két”, tiếng cửa kêu cót két khi tôi xoay tay nắm, những người bên trong đột nhiên im bặt. Họ quay đầu nhìn về phía này, tôi giả vờ như không thấy gì, quay lại chỗ ngồi nhặt chiếc điện thoại lên rồi lập tức rời khỏi giảng đường.
Hòa vào dòng người tụ tập năm ba người đang ồn ào trò chuyện, tôi lẻ loi bước ra khỏi trường. Tâm trạng chùng xuống vô hạn.
So với trước kia, tình trạng hiện tại đã cải thiện rất nhiều. Những ảo giác từng trải qua, chứng rối loạn giấc ngủ, đủ thứ đều tốt hơn trước gấp bội. Nhưng quá khứ rõ ràng đã để lại vết sẹo trên người tôi. Đến giờ thi thoảng vẫn có cảm giác như bản thân và thế giới bị tách rời. Không một dấu hiệu báo trước, đột nhiên cảm giác ấy tràn ngập toàn thân. Như ai đó đổ ập xuống một xô xi măng đen kịt, thế giới tối sầm lại chỉ còn mình tôi trơ trọi giữa khoảng không.
Những lời người ta ném vào mặt tôi như lũ giòi bọ bò vào đầu, gặm nhấm tôi từng chút một.