Chương 137
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
“À, ra vậy.”
Người đàn ông – kẻ không thể nào không biết sự thật này – bình thản lẩm bẩm.
Hôm sau, cả hai hướng đến lối vào bể bơi sớm hơn một chút. Đôi mắt tôi còn ngái ngủ, mơ màng mở to hơn bình thường. Cánh cửa vốn phải mở vào giờ này lại đóng chặt cứng.
“Hả?”
Tôi quay lại nhìn người đàn ông với ánh mắt bối rối. Khi người đàn ông tiến đến cửa, quẹt thẻ và nhập mật khẩu, khóa cửa tự động mở. Ánh mắt ngờ vực của tôi hướng về phía gương mặt người đàn ông. Tôi không hề biết rằng từ 4 đến 6 giờ sáng, người đàn ông đã chặn tất cả lối vào của người khác. Vốn dĩ đây là khung giờ vắng người, nhưng hắn ta vẫn đề phòng trường hợp bất trắc.
Tôi bước vào bể bơi như thường lệ định ngồi lên chiếc giường tắm nắng. Người đàn ông ra hiệu bảo tôi xuống hồ.
Tôi ngỡ ngàng trước lời đề nghị bất ngờ, lóng ngóng đứng dậy tiến về phía hồ bơi. Vẫn mặc nguyên chiếc áo phông, tôi có vẻ bỡ ngỡ khi tự tạt nước lên người rồi bước xuống bể. Tôi từ từ di chuyển trong làn nước như đang làm quen, rồi nhanh chóng bơi dọc thành bể uyển chuyển như cá gặp nước.
Động tác bơi của tôi hoàn hảo đến mức gần như vận động viên chuyên nghiệp. Đại diện Jang bước ra khỏi bể, dùng khăn lau qua người rồi hỏi:
“Em từng được đào tạo bài bản về bơi lội à?”
“…À, đó là môn thi đầu vào trường em.”
Tôi dường như đang mải nghĩ về chuyện khác. Trong lúc lau khô người, tôi vô thức nghịch chiếc nhẫn mà người đàn ông để trên bàn, động tác tự nhiên như đang chạm vào đồ của mình.
“Vì chiếc nhẫn này mà mọi người tưởng đại diện Jang đã có gia đình.”
“Rồi sao?”
Tôi ngập ngừng rồi đưa tay về phía bàn tay người đàn ông. Tôi từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út đầy vết sẹo hình răng cưa. Nhìn bàn tay mình sau khi chiếc nhẫn đã vào vị trí, người đàn ông hỏi khẽ:
“Em muốn tôi đóng vai người đàn ông đã kết hôn sao?”
Tôi đỏ cả gáy, tránh ánh mắt của đối phương. Tôi cúi mặt vào khăn, giả vờ lau nước để che đi sự bối rối.
*
Hôm nay người đàn ông cầm lái với phong cách thoải mái hơn thường lệ. Tôi liên tục nhìn về phía hắn như muốn nói điều gì đó, môi mấp máy như chú thú non đang muốn đòi ăn. Trước vẻ mặt ấy, Đại diện Jang chợt nhớ lại lời Kim Jungdeok nói với mình hôm qua. Những sinh hoạt thường ngày tưởng chừng vô hại lại được Kim Jungdeok kể lại tỉ mỉ. Nghe với vẻ mặt vô cảm, người đàn ông chỉ nhíu mày ở một chi tiết:
‘Ban ngày cậu ấy có ghé qua bách hóa.’
Trước câu trả lời bất ngờ, người đàn ông hỏi:
‘Để làm gì?’
‘Ở hiệu sách tầng hai, cậu ấy mua một cuốn sách tên “Cơ bản về ẩm thực Hàn Quốc”.’
Tối qua trên bàn ăn, tôi đã ngỏ ý muốn học nấu ăn với người đàn ông bằng ánh mắt đầy ám chỉ. Hắn chăm chú quan sát tôi trước mặt. Trên bàn là những món ăn mà tôi tự tay chuẩn bị lần đầu tiên không có bà giúp việc, đôi mắt to của tôi như muốn xuyên thủng hắn. Đôi đồng tử long lanh ấy đang chờ đợi câu trả lời của hắn như một tuyên án.
Người đàn ông đặt đũa xuống, hai bàn tay nắm chặt hai đầu bàn. Chiếc bàn lớn nằm gọn trong vòng tay hắn. Hắn nhếch mép hỏi:
“Muốn học làm vợ đảm à?”
Tôi cắn chặt môi dưới, vẻ mặt bối rối vì không hiểu được ẩn ý của hắn.
Lúc này, chức vụ chủ tịch Royal vẫn bỏ trống, hắn chỉ thỉnh thoảng nhận tin tức quan trọng từ Lee Jinseok. Hắn đã chuẩn bị sẵn để nhường lại vị trí đó bất cứ khi nào tôi muốn.
Cái ghế chủ tịch mà ông Kim từng khư khư giữ lấy, giờ hắn phải nghe kẻ ngốc này đòi học nấu ăn tại nhà. Khóe miệng hắn nhếch lên không kiểm soát, phải dùng hết sức mới kìm được cơ mặt.
“Bảo Kim Jungdeok sắp xếp dạy kèm 1-1 hai buổi/tuần.”
Tôi khẽ mỉm cười, đuôi mắt cong lên.
“Em làm mấy món này theo công thức trên mạng đó.”
Tôi múc chút canh đưa về phía hắn. Người đàn ông nhìn xuống bàn ăn trước mặt. Mỗi đĩa thức ăn đều bốc khói nghi ngút. Tôi luôn canh đúng giờ hắn về để đồ ăn còn nóng hổi. Hắn ngước lên nhìn thẳng vào tôi – kẻ trước kia chỉ dám che đi đôi mắt bằng hàng mi, giờ đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt lấp lánh. Hàng mi dày hơn cả lớp lông ở háng chớp chớp chậm rãi, lấp đầy tầm mắt hắn.
“…Đại diện Jang?”
Giọng gọi từ tôi khiến hắn thoát khỏi dòng hồi tưởng ngắn ngủi.
“…Rồi sao nữa?”
“Và với tiền lương nhận được từ Royal, em đã mua một chiếc nhẫn.”
…Nhẫn? Hơn nữa, không phải dùng thẻ của người đàn ông mà mua bằng tiền lương của mình, điều này càng khiến Đại diện Jang cảm thấy khó hiểu.
Người đàn ông đảo mắt nhìn tôi đang ngồi ở ghế phụ. Chính xác hơn là nhìn vào ngón tay của tôi. Chiếc nhẫn vốn thuộc về hắn giờ đang đeo trên ngón tay tôi.
Nhưng chỉ vậy thôi, chiếc nhẫn mới mà tôi nói đã mua lại không thấy đâu. Ánh mắt Đại diện Jang tiếp tục dò xét, rồi chợt nhận ra một túi áo của tôi hơi phồng lên khác thường.
Tôi đang nhìn chằm chằm ra cửa kính phía trước thì bất chợt thốt lên một tiếng “Ồ” nhỏ. Một vùng biển rộng lớn hiện ra trước mắt. Dù tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc, ánh mắt Đại diện Jang vẫn chỉ đóng đinh vào khuôn mặt trắng nõn ấy. Như cảm nhận được cái nhìn đó, tôi quay đầu lại và cất giọng thận trọng:
“Đại diện Jang.”
Cuối cùng như đã quyết định, tôi nói bằng giọng run rẩy:
“…Em có thứ muốn tặng ngài.”
Đôi mắt ánh lên sắc màu nhạt của tôi trầm tĩnh, khóe miệng nở nụ cười e thẹn.
Chiếc xe đen chở chúng tôi tiếp tục lao vút trên con đường dài tưởng chừng vô tận. Khi tưởng đã không thấy điểm dừng thì—
Cuối cùng cũng tới đích. Nụ cười mơ hồ hiện trên môi Đại diện Jang khi đối diện với thứ đẹp đẽ nhất mà hắn từng có được.