Chương 3
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Phải chăng họ là một cặp? Tôi đánh mắt sang chỗ khác, giả vờ không thấy. Một nhân viên đi ngang qua làm ngơ như thể hai người kia là tàng hình, dù họ đang phát ra những âm thanh nhạy cảm ngay trước mặt. Thật kỳ lạ.
Người phụ nữ thở gấp, thì thầm với Jinseok:
“Anh yêu, ‘cậu nhỏ’ cứng rồi này. Để chị mút cho nhé?”
Jinseok vẫn giữ nụ cười, đáp khẽ:
“Chị yêu, em mới vào còn ngại lắm, không biết phải làm sao đây.”
Đột nhiên câu chuyện chuyển hướng về tôi.
“…Tôi, tôi sẽ đi lấy túi gậy golf cho vị khách ngay ạ.”
Tôi vội quay đi hướng về quầy lễ tân. Tiếng cười khúc khích của người phụ nên văng vẳng sau lưng khiến tai tôi nóng bừng. Mặt đỏ lựng, tôi bước nhanh hơn.
Tới quầy, tôi nói với nhân viên tiếp tân:
“Tôi cần lấy túi golf cho thành viên Kim Miran.”
“Vâng, xin cho biết tên nhân viên?”
“Seo Suwon.”
“Tôi sẽ kiểm tra thẻ.”
Tôi đưa chiếc thẻ chỉ dành cho nhân viên. Sau khi quẹt thẻ, nhân viên xác nhận danh tính tôi.
“Vâng, đã xác nhận.”
Nhân viên trả lại thẻ và đưa tôi một chiếc chìa khóa. Tôi vào phòng locker lấy túi golf của khách, vác lên vai rồi hướng ra sân để đón vị khách đầu tiên.
Jinseok và người phụ nữ ngồi dưới chiếc ô lớn được bố trí sẵn. Đôi mắt tôi lại một lần nữa không biết đặt vào đâu khi thấy hai người họ dính chặt lấy nhau đến mức đỏ mặt. Lúc đó, một phụ nữ đeo kính râm to bước ra từ lối vào. Đó là khách hàng đầu tiên tôi phụ trách. Tên cô ấy là Kim Miran, là giám đốc một công ty đồ golf đình đám. Tuổi thì không rõ nhưng nhìn bề ngoài trông như mới ngoài bốn mươi.
Tôi đặt túi golf xuống và nhanh chóng tiến đến chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Seo Suwon, sẽ đồng hành cùng cô từ hôm nay.”
“Ồ, mặt mới nhỉ.”
Kim Miran đặt chiếc túi hàng hiệu xuống bàn dưới ô rồi hỏi:
“Mặt xinh thế này, dáng cũng chuẩn nữa. Trước giờ có tập thể thao không?”
“Vâng, chuyên ngành của tôi vốn là về mảng này.”
Tôi lấy đôi găng tay trắng cao cấp từ ngăn trước túi golf đưa cho Kim Miran. Người phụ nữ vừa đeo gắng vừa dùng ánh mắt soi mói từ đầu đến chân tôi.
“Cảm ơn. Thế em mới đến này bao tuổi rồi?”
“Hai mươi ba ạ.”
“Hai ba?”
Mắt cô ta mở to như mắt thỏ:
“Đây đúng là tội ác, tội ác mà.”
Giọng điệu khi nói câu đó tràn đầy vẻ thích thú. Tôi đang nghĩ có cần phải gọi là tội ác không thì cô ta đã quay sang nói với Park Jinkyung – người vẫn đang âu yếm Jinseok một cách nhờn nhợt:
“Jinkyung à, hãy ngừng mân mê và đứng dậy đi. Thằng bé sắp ‘nổ’ rồi kìa.”
Park Jinkyung khúc khích cười rồi rút tay khỏi vạt quần Jinseok.
*
Trên sân phát bóng, Kim Miran nhận cây gậy driver từ tôi và vào tư thế. Một tư thế sạch sẽ không thừa một động tác. Bụp! Quả bóng Kim Miran đánh bay lên trời vẽ một đường cong hoàn hảo. Cạch, cộc. Bóng lăn trên fairway rồi dừng ở vị trí khá tốt.
“Good shot.”
Jinseok tán dương một cách đáng yêu, còn tôi im lặng vỗ tay. Kim Miran là một cô gái có khiếu chơi thể thao. Không cần phải chỉ dẫn nhiều, cô ấy vẫn có thể quan sát đường bóng và đặt quả bóng vào đúng vị trí mình muốn. Park Jinkyung, người tiếp theo, đã chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện một cú Tee Off. Jinseok ôm lấy người Park Jinkyung từ phía sau và điều chỉnh tư thế cho cô ấy.
“Chị ơi, vì cần đánh xa nên chị thử đặt bóng hơi ra phía trước một chút đi?”
“Ừ, cảm ơn Jinseok.”
Jinseok nhanh chóng lùi lại, và Park Jinkyung dồn hết sức vung gậy golf. Có vẻ không hài lòng với cú đánh, Park Jinkyung nhăn mặt lẩm bẩm:
“Chắc do phải điều chỉnh theo ông già nên cơ thể chẳng ổn chút nào.”
Park Jinkyung rút điếu thuốc trắng từ hộp, kẹp vào môi rồi hỏi Jinseok:
“Đại diện Jang sẽ đến từ ngày mai phải không?”
Jinseok đang thu dọn gậy golf liền nhanh tay lấy bật lửa từ túi và châm thuốc cho Park Jinkyung.
“Vâng, mấy cô caddie nữ đang xôn xao lắm.”
“Phải rồi, nếu là tôi cũng sẽ cố hết sức để quyến rũ. Độc thân, gợi cảm, lại còn hào phóng nữa.”
Park Jin Kyung không dừng lại ở đó mà còn bổ sung:
“Của quý cũng to nữa.”
Kim Miran, đang bước lên xe điện, châm chọc Park Jinkyung:
“Mày nói như thể mày đã thấy tận mắt vậy.”
“Chị nhìn bắp tay và đùi của Đại diện Jang đi, chị ơi.”
Park Jinkyung dùng hai tay để ước lượng độ dày đùi của người đàn ông tên Jang. Khoảng cách giữa hai bàn tay mở rộng gần bằng vòng eo của Park Jinkyung, nên chẳng đáng tin cho lắm. Kim Miran lập tức đáp lại một cách mỉa mai:
“Chẳng ai biết kích thước ‘của quý’ đàn ông trước khi lột quần họ ra.”
“Với thân hình như Đại diện Jang mà ‘của quý’ chỉ bằng tăm xỉa răng thì thật là… Ôi trời. Thế thì còn gì là hài hòa nữa.”
Park Jinkyung vẻ như vừa tưởng tượng ra cảnh kinh khủng, liền vung tay phủi đi. Kim Miran nhún vai nhẹ rồi buông lỏng.
“Sao, có khi nó bị đè nén vì đùi quá to thì sao?”
“Vô lý. Thế mấy tin đồn kia là gì?”
“Ở đời này, cái gì mà tiền không thể thổi phồng được cơ chứ?”
Những người phụ nữ chẳng hề kiêng dè gì dù có người đang đứng nghe ngay trước mặt. Những câu chuyện nhạy cảm cứ thế tuôn ra không ngừng suốt cả tiếng đồng hồ. Đôi tai tôi đã trở nên chai lì, lặng lẽ bước theo sau họ trong khi không ngừng nhẩm lại quy tắc hàng đầu mà một caddy phải tuân thủ: “Quy tắc số 1: Tôn trọng đời tư khách hàng.”
“Dù sao cũng là xúc xích của đại diện Jang, tôi vẫn muốn thử nếm thử xem sao.”
“Con điên này mất dạy thật đấy.”
Những lời tục tĩu của Park Jinkyung bị Kim Miran cắt ngang bằng một câu chửi thề khi cô bước xuống xe. Người phụ nữ vừa mải mê bàn chuyện nhảm nhí liền cầm gậy ngắn để putt sau cú sand shot. Khoảng cách hơi xa để có thể đưa bóng vào lỗ ngay một phát. Cô ta nghiêng đầu đắn đo.
“Chà, khó nhằn thật đấy.”
Tôi đứng bên cạnh lên tiếng:
“Nếu đặt bóng lệch về phía trái stance và đánh nhẹ một chút với lực vừa phải, chắc chắn bóng sẽ vào lỗ thưa cô.”
“Liệu chị có làm được không, cậu bé xinh xắn?”
“Vâng, cô hoàn toàn có thể làm được.”
Kim Miran điều chỉnh cầm gậy vài lần rồi làm theo lời tôi. Quả bóng lượn nhẹ một đường rồi dính chặt vào lỗ. Đầu cô ta quay theo hướng bóng lăn.
“Không thể nào, không thể nào!”
Quả bóng lăn tròn rồi chui tọt vào lỗ đã cắm cờ. Tùng! Tùng! Âm thanh vang lên khi bóng va vào thành lỗ chật hẹp khiến Jinseok vỗ tay cười khoái trá.
“Good shot.”
Tôi tiến lại gần Kim Miran, nhận lấy gậy golf thay cô và nói:
“Đó là một cú đánh khó nhưng cô đã thực hiện rất tốt.”
Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Kim Mi Ran chớp chớp hàng mi giả đen nhánh.
“Nhìn cậu bé cười mỉm kìa. Được em xinh đẹp khen khiến chị vui muốn chết đi được.”
Park Jinkyung xen vào:
“Gọi chị gì chứ, phải gọi là em.”
Kim Miran tỏ vẻ hài lòng nhưng vẫn buông lời chửi bới:
“Trời ơi, đúng là con điên mất dạy.”
Hai người vốn thân thiết nên cứ thế cãi nhau tíu tít. Jinseok đứng nép một bên, lén liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy hài lòng.
Hôm đó, Kim Miran đã giành chiến thắng. Đó là kết quả hiển nhiên khi Park Jinkyung bận mân mê cơ thể Jinseok nên chẳng để tâm đến trận đấu.
Ngày hôm sau, tôi phục vụ một cặp đôi trung niên. Họ quan tâm đến chuyện âu yếm hơn là trận đấu. Họ để tôi đứng một góc rồi ngồi dưới chiếc ô lớn, tay mân mê cơ thể nhau. Trông họ giống một cặp vợ chồng hạnh phúc. Người đàn ông trung niên đang xoa bóp mông người phụ nữ tóc ngắn để lộ cổ thì ra hiệu gọi tôi lại. Tôi nhanh chóng bước tới dưới bóng ô.
“Lấy cho tôi hai ly whisky.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Tôi nhanh nhẹn mang tới cho họ mỗi người một ly whisky. Họ chạm ly rồi uống cạn một hơi. Hôm đó, tôi nhận được tờ séc trăm ngàn won làm tiền tip.
Ngay ngày tiếp theo, cũng là ngày thứ ba tôi làm việc, tôi lại phục vụ một cặp đôi trung niên khác. Hai vị khách này cũng chẳng ngại ngần thể hiện tình cảm trước mặt tôi. Đeo nhẫn giống nhau, chắc chắn họ là vợ chồng. Lần này, người đàn ông trung niên vừa xoa mông người phụ nữ tóc dài vừa nói với tôi:
“Một ly whisky.”
Tôi lấy whisky từ hộp đá đã chuẩn bị sẵn, rót đầy ly rồi thả vài viên đá vào trước khi đưa cho ông ta. Ông ta đưa tôi hai tờ séc trăm ngàn won, coi như tiền tip. Người đàn ông hôm qua cũng đến đã nháy mắt với tôi khi vợ không để ý. Đó là dấu hiệu ngầm bảo tôi giữ im lặng. Tôi nhìn hai tờ séc trong tay, gấp gọn rồi nhét vào túi. Giả vờ như không có chuyện gì, tôi quay đi lau vội bộ gậy golf. Tay tôi run như một đứa trẻ vừa làm điều xấu.
*