Chương 4
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Vốn dĩ hôm nay lịch làm việc chính thức của tôi trống, nhưng tôi vẫn dậy sớm vì mấy việc lặt vặt.
Sau khi tắm xong ở phòng tắm chung, tôi đứng trước gương, vụng về vuốt tóc. Trang phục gọn gàng và tác phong chỉn chu là một trong những quy tắc hàng đầu mà các caddy ở đây phải tuân theo. Đúng 11 giờ – giờ trả phòng resort, tôi nhận được chìa khóa phụ từ quầy lễ tân.
Công việc tôi đảm nhận là thu gom đồ cần giặt và chuyển đến tiệm giặt là. Tôi phải đi hết từng phòng một trong mười tầng, bấm chuông cửa từng nơi.
Giờ chỉ còn lại tầng trên cùng – Penthouse. Đó là nơi chỉ dành cho những khách VIP đặc biệt nhất. Vì đây là chỗ những khách hàng đang tiêu tiền như nước tại “Royal Golf Club”, nên tôi phải hết sức cẩn thận. Chỉ cần ghé qua phòng cuối cùng 1104 là xong nhiệm vụ hôm nay.
Tôi bước đến cánh cửa ghi số 1104, bấm chuông và chờ đợi tiếng động bên trong.
“Tôi đến để thu gom đồ cần giặt ạ.”
Mấy giây trôi qua mà không có phản hồi. Tôi bấm chuông lần nữa. Ding dong. Vẫn im lặng.
“Nếu không có ai, tôi sẽ tự lấy đồ ạ.”
Khi tôi định dùng chìa khóa phụ nhận từ quầy lễ tân để mở cửa, cánh cửa bất ngờ mở phắt từ bên trong. Tôi giật mình lùi lại.
“…A!”
Một cô gái trong bộ đồ ngủ loạng choạng bước ra. Tay cầm đôi giày cao gót mũi nhọn, lê đôi dép đi trong nhà qua mặt tôi. Dáng đi xiêu vẹo trông rất bất ổn. Tôi đứng ngây người nhìn theo cô gái có vẻ sắp ngã đó, đến khi bóng dáng cô biến mất mới tỉnh lại.
Phải làm sao đây? Nên quay lại vào chiều không? Đang phân vân thì cửa 1104 lại mở. Một người đàn ông mặc áo choàng tắm xuất hiện.
Người đàn ông này cao hơn tôi đến nửa bàn tay, thân hình vượt trội hẳn. Qua chiếc áo choàng phong phanh, những cơ ngực màu nâu lộ ra. Nhìn qua đã thấy cứng như tường bê tông. Dù thân hình to lớn có thể khiến người ta nghĩ đến sự vụng về, nhưng nhờ dáng đứng cân đối nên chỉ toát lên vẻ nhanh nhẹn. Tôi đứng đơ ra như tượng vì bất ngờ và căng thẳng, thì giọng nói lạnh lẽo kia kéo tôi về thực tại.
“Hình như có ai gõ cửa.”
Tôi vội vàng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chào.
“Xin lỗi ngài. Tôi sẽ dọn dẹp nhanh và rời đi ngay.”
Người đàn ông nhún vai mở cửa, chậm rãi bước vào rồi ngồi xuống chiếc sofa giữa phòng.
Căn phòng thật sự là một mớ hỗn độn. Ga giường nhàu nát, chai rượu và ly vang vương vãi khắp sàn. Không ít bao cao su dùng rồi nằm rải rác. Trong phòng còn có một cô gái đang ngồi vắt chân lên sofa, kéo tất vào. Tôi nép sát vào tường, cố không nhìn thẳng. Cô ta cũng khó chịu vùng bẹn, chửi thề “Địt mẹ” rồi hất tóc ra sau. Tiếng giày cao gót lóc cóc vang lên khi cô ta rời khỏi phòng.
Áp lực vô hình đè nặng khiến tôi vội xếp hộp đồ lên khay. Tôi chỉ muốn nhanh tay dọn xong rồi chuồn khỏi đây. Người đàn ông châm thuốc bằng chiếc bật lửa Zippo, ném nó lên bàn. Chiếc nhẫn bạc lấp ló trên ngón tay áp út thon dài. Chẳng lẽ hắn cũng đã có gia đình? Hình ảnh cặp vợ chồng hôm qua thoáng hiện khiến dạ dày tôi cồn lên buồn nôn.
“Mới vào làm?”
“Vâng.”
Làn khói thuốc phả ra che lấp đôi mắt hắn trong chốc lát. Đôi mắt đen kịt như ô liu, gần như không phân biệt được tròng đen tròng trắng. Tôi rùng mình vì cảm giác lạnh toát. Điều hòa trong phòng dường như được chỉnh ở nhiệt độ thấp quá mức.
Hắn lật ví da, lôi ra mấy tờ séc trắng đặt trước mặt mà chẳng thèm đưa tay về phía tôi.
“Đây là tiền tip.”
Nhìn sơ đã thấy số tiền trên séc không hề nhỏ. Tôi nuốt nước bọt để giữ vẻ bình thản.
“Cảm ơn ngài.”
Sau khi cúi chào lễ phép, tôi hơi khom người về phía người đàn ông. Nhận tờ séc xong, tôi vội thẳng bờ lưng. Không biết có phải do tâm trạng không, nhưng trong chớp mắt ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua gáy tôi khiến sống lưng dựng đứng.
“Ngày mai Seo Suwon của tôi vẫn sẽ đến chứ?”
Giọng điệu âm hiểm vang lên. Ánh mắt hắn dán chặt vào ngực tôi. Tôi cúi mặt theo đôi mắt hẹp dài của hắn. Hai điểm nhỏ tròn trịa nổi lên dưới lớp đồng phục trắng muốt. Lớp vải mỏng manh phô bày không thương tiếc quầng thâm màu nhạt. Cổ cậu bỗng nóng bừng. Dù là phản ứng sinh lý do hơi lạnh trong phòng, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
“Vâng… ngày mai tôi vẫn đi làm ạ.”
Người đàn ông cười đắc ý. Một cơn rùng mình khác chạy dọc sống lưng.
“Thật à?”
“Vâng.”
“Vậy hẹn lúc đó nhé.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Nắm chặt tờ séc, tôi chạy vội ra khỏi phòng. Vừa bước qua cửa, tôi thở phào như trút được gánh nặng. Tay và cánh tay nổi đầy da gà, tôi vội xoa xoa. Nghĩ về người đàn ông tỏa ra khí chất khó chịu đó, tôi vội đẩy xe đồ rời đi.
*
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp tỉnh giấc. Tôi lén rời ký túc xá, bước trên con đường đất ẩm ướt. Không khí buổi sáng ẩm ướt bám vào mặt như mạng nhện. Đôi mắt ướt đẫm lo âu liếc nhìn xung quanh cảnh giác, rồi bước vào bốt điện thoại công cộng gần cửa hàng tiện lợi.
Bỏ vào khe vài đồng xu đã chuẩn bị sẵn, tôi bấm số. Tút tút – tín hiệu reo lên. Dù còn sớm nhưng người này làm ca đêm, chắc chắn sẽ bắt máy.
Như dự đoán, chuông ngắt đột ngột. Dù chỉ thoáng chốc nhưng tôi có cảm giác như hơi thở mình cũng đứt quãng theo. Thở mạnh một hơi, tôi gượng gạo cất tiếng:
“…Là cháu.”
Giọng nói gỉ sét như khối sắt vang lên từ ống nghe.
“Bấy lâu nay sao không nghe máy?”
“Cháu có chút việc riêng ạ.”
Người đàn ông cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.
“Việc riêng?”
“……”
“Loại người như mày giờ còn dám viện cớ? Tao túm chặt ống quần mày kéo giãn đến đứt cũng chưa đủ đâu.”
Bàn tay nắm ống nghe siết chặt đến đau nhói. Hàm răng nghiến chặt khiến gò má phồng lên. Đầu gối run rẩy không kiểm soát vì nỗi khiếp sợ theo bản năng.
“Cháu đang loay hoay tìm chỗ vay tiền. Nhưng khoảng hai tuần nữa chắc cháu trả được ạ.”
“Hai tuần?”
Người đàn ông bật ra tiếng cười khô khốc.
“Tao tin tưởng gì mà đợi mày lần nữa? Thằng ranh có thể bất cứ lúc nào trốn ra nước ngoài. Phải tăng lên ba triệu mới được.”
Ba triệu? Số tiền nhảy vọt gấp đôi khiến mắt tôi trợn tròn. Tay vịn vào dây điện thoại công cộng, run rẩy không ngừng.
“Ba… ba triệu thì…”
“Mặt mày cứ nhăn nhó thế kia, muốn ăn đòn à?”
“Chú… chú ơi. Không được như vậy đâu.”
Kẻ đe dọa như tay cho vay nặng lãi kia thực ra là chú ruột của tôi. Giọng nói lạnh lùng chặt đứt lời cậu như dao chém.
“Không được? Thôi vậy. Tao cũng chẳng mất gì.”
“……”
“Đừng trễ hẹn. Tao cũng không đoán được mình sẽ làm gì nếu mày phá vỡ thỏa thuận.”
Cuộc gọi đầy ám khí kết thúc, để lại sau lưng sự im lặng nặng nề. Tôi đờ đẫn giữ chặt ống nghe vô hồn, đứng chôn chân tại chỗ. Giọng nói hống hách của người chú – kẻ hành xử như thể cậu đang nợ hắn – vang vọng trong đầu như tiếng vọng ma ám. Một cơn đau nhói xé óc, tầm nhìn trắng xóa. Tôi loạng choạng mất thăng bằng, ngã người vào cabin điện thoại.