Chương 6
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dù lời nói có vẻ như sẵn sàng cúi đầu học hỏi nếu được hắn dạy. Nhưng Đại Diện Jang chỉ hút thuốc một cách mạnh mẽ, không mời tôi. Trên gạt tàn pha lê trước mặt hắn, vô số mẩu thuốc đã gãy đôi, đầu chúi vào đống khăn giấy ướt.
Có phải trong suốt thời gian hút hết đống đó, hắn vẫn không ngừng quan sát tôi? Tôi không dám rời mắt khỏi hắn, dây thần kinh căng như dây đàn. Miệng khô khốc, đầu ngón tay run rẩy. Một điếu thuốc mới được châm thêm vào gạt tàn pha lê. Xèo xèo – ngọn lửa đỏ bị bàn tay tàn nhẫn của hắn dập tắt. Sau khi hút xong điếu thuốc ngon lành, Đại Diện Jang bất ngờ ném ra câu hỏi:
“Dấu vân tay của cậu đều bị mờ hết rồi.”
“…Vân tay…”
Cổ họng như nghẹn lại. Nếu có ai hỏi về dấu vân tay, chắc chắn cậu sẽ trả lời như thế này, đã luyện tập câu thoại đó cả ngàn lần rồi. Nhưng khi tình huống ấy thực sự đến trước mắt, tim đập thình thịch không ngừng. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể.
“Trước khi đến đây, tôi đã làm công việc giao hàng một thời gian dài.”
Đại diện Jang khẽ “ừ” rồi nghiêng người chăm chú. Thái độ mơ hồ của hắn khiến cậu không giấu nổi sự bồn chồn.
“Việc dấu vân tay bị mờ là chuyện thường gặp với những người làm nghề giao hàng.”
Vừa thốt ra câu đó, tôi đã nhận ra mình hơi vội vàng. Đang âm thầm trách mình vì sai lầm thì Đại diện Jang chậm rãi đưa tay lên bàn, nhặt lên một thứ. Đó là chiếc ví rẻ tiền của tôi, lớp bóng quá mức, đường may xiên xẹo. Tôi nhíu mày kín đáo. Tại sao thứ vốn nằm trong túi sau của mình lại ở trong tay người đàn ông này?
“……”
“……”
Đại diện Jang sờ soạng chiếc ví như đang trêu ghẹo nó. Rồi đột ngột rút thẻ căn cước của tôi ra, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng. Những ngón tay đang nắm chặt quần jean của tôi dần co quắp lại vì lo lắng, để lại những nếp nhăn như vết cào xé trên vải. Khoảnh khắc dài như vô tận trôi qua, Đại diện Jang bất ngờ nhếch một bên mép.
“Chẳng lẽ cậu nghĩ ông chủ lại dễ dàng bị lừa bởi cái thẻ căn cức sơ sài thế này?”
“… Ý ngài là gì ạ?”
Dù giọng run rẩy, tôi vẫn cố tỏ ra không biết gì. Nhưng Đại diện Jang thẳng tay chặn đứng lời nói dối.
“Không chỉ thẻ căn cước.”
“……”
“Tên, số chứng minh nhân dân, địa chỉ nhà, thậm chí cả trường học. Không có thứ gì trong CV của cậu là sự thật.”
Không khí xung quanh Đại diện Jang và tôi đột ngột trở nên lạnh lẽo. Một luồng khí lạnh xuyên qua tim. Làm sao hắn biết được? Hắn biết từ khi nào? Hắn biết đến mức nào rồi? Đại diện Jang ngồi thẳng dậy, đan các ngón tay vào nhau với vẻ thư thái.
“Chủ tịch Choi chắc chắn đã nhắm mắt làm ngơ vì nghĩ cậu sẽ có ích ở đâu đó. Đúng là một kẻ xảo quyệt, phải không?”
Đại diện Jang cười khẩy hỏi lại, xương quai hàm sắc lẹm nhếch lên đầy đe dọa. Tôi không dám đối mặt với nụ cười đó của hắn. Ánh mắt tôi lơ đãng nhìn qua vai hắn, rồi dần dần lạc xuống phía dưới.
Đầu ngón chân tôi hiện ra trong tầm mắt. Làn da trắng bệch như chưa từng được ánh mặt trời chiếu tới, những ngón chân gầy guộc lộ rõ xương. Đầu ngón chân dính đầy bùn đất màu cam nhớp nháp, như một minh chứng cho tình cảnh thảm hại của tôi lúc này.
“…Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”
“Ồ, vậy thì thế này thì sao?”
Đại diện Jang cố tình ngừng lại một nhịp, tạo ra không khí căng thẳng. Hắn là tay chơi sành sỏi trong việc khống chế người khác.
“Tôi có thể gọi điện ngay cho một viên cảnh sát quen biết, báo rằng cậu đã lấy trộm ví của tôi và yêu cầu họ điều tra cậu kỹ càng.”
Mặt tôi tối sầm lại. Cảm giác như tấm thảm tròn dưới chân đang sụt xuống, nhấn chìm tôi vào hố sâu. Người đàn ông vẫn bình thản hỏi tiếp:
“Tại sao?”
“……”
“Thấy đời tàn rồi phải không?”
Tôi phải tìm cách chối bỏ. Dù bằng bất cứ lý do gì, trước tiên phải thoát khỏi tình huống này đã, sau đó sẽ không ngoảnh lại mà bỏ chạy khỏi hắn. Nhưng cánh cửa duy nhất của căn phòng đã bị chặn bởi Đại diện Jang, như một lính canh đứng gác. Tôi nghĩ đến việc đập vỡ cửa sổ và nhảy xuống. Nhưng nơi này là tầng 11 – nhảy xuống chắc chắn sẽ vỡ đầu mà chết.
“Yên tâm đi. Tôi không có ý định giao cậu cho lũ cớm đâu.”
Tôi không ngây thơ đến mức tin lời hắn. Đối với hắn, không có lý do gì để không tố cáo tôi. Ngược lại, tố cáo tôi còn mang lại cho hắn chút trò tiêu khiển, dù chỉ là thoáng qua. Hắn ngậm điếu thuốc thứ hai, nói tiếp:
“Miễn là cậu chấp nhận đề nghị của tôi.”
…Đề nghị? Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn liền tiếp lời.
“Nội dung rất đơn giản. Nếu cậu có thể xoa dịu sự nhàm chán của tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu con đường trốn thoát.”
Đại diện Jang châm điếu thuốc, thong thả nhả khói. Làn khói tỏa ra từ miệng hắn như bủa vây căn phòng, lấp đầy mọi ngóc ngách.
“Tôi sẽ trả cho cậu số tiền đủ để sống sung sướng suốt đời.”
Một khoản tiền lớn, lại còn hứa hẹn mở đường cho kẻ chạy trốn. Những lời như trong mơ ấy cứ thế tuôn ra từ miệng hắn. Rõ ràng Đại diện Jang có đủ thực lực để thực hiện điều đó. Dù tôi chẳng biết gì về thân phận thật của hắn, thậm chí còn không rõ cả tên tuổi, nhưng những kẻ quyền thế từ con sen nhà đại gia cho đến giám đốc hãng thời trang danh tiếng đều ra sức lấy lòng hắn. Còn bằng chứng nào rõ ràng hơn thế?
Nếu tôi cũng sở hữu thứ gì đó khiến Đại diện Jang động lòng, có lẽ tôi đã nhận lời đề nghị của hắn ngay lập tức. Kẻ cùng đường như tôi đâu có quyền chọn lựa, dù là sợi dây mục nát cũng phải bám cho thật chặt.
“Tôi chẳng có gì cả.”
“Cậu có cái miệng mà.”
“……”
“Chắc chắn cũng phải có cái lỗ để thải ra định kỳ.”
“Cái lỗ thải ra”. Tôi nheo mắt dò xét ý đồ của hắn. Câu nói đó nghe như ẩn ý tục tĩu. Hồi làm phụ bar, tôi từng nghe lỏm chuyện những kẻ đồng tính quan hệ với nhau theo kiểu đó. Thấy tôi do dự, Đại diện Jang nói thẳng:
“Tôi sẽ trả giá xứng đáng, cậu chỉ việc dâng thân xác cho tôi.”
Dù hắn nói rõ hơn, tôi vẫn không thể hiểu nổi. Hay là tôi hiểu nhầm ý hắn thành chuyện nội tạng? Nếu thế thì còn dễ tin hơn. Gã đàn ông cười khó hiểu rồi hỏi:
“Cậu nghi ngờ tôi?”
Tôi im lặng. Hiểu đó là đồng ý, Đại diện Jang gật đầu:
“Tôi hiểu. Khó mà tin được chuyện một kẻ giàu có như tôi lại bỏ công sức đến thế chỉ để tìm bạn tình.”
Đại Diện Jang đã nhìn thấu mối nghi ngờ trong lòng tôi nhờ vào mâu thuẫn trong lời đề nghị của hắn. Giọng hắn đều đều không chút lên xuống khi giải thích:
“Nơi này thường xuyên diễn ra những chuyện phi pháp. Nhưng chẳng một tên nào biết hối hận về những việc chúng làm.”
Hối hận. Đại Diện Jang buông ra từ ngữ chẳng hợp với bản thân chút nào, lại còn làm bộ mặt đầy tiếc nuối.
“Lưới pháp luật lỏng lẻo như cái hậu môn nhàu nát, luật pháp khoan hồng tựa Mẹ Teresa, còn những kẻ hành pháp chỉ là lũ chó ngoan ngoãn nghe lời. Bởi chúng là những kẻ có quyền có thế. Và tôi cũng thuộc số đó.”
“……”
“Tôi đã làm đủ mọi thứ bất hợp pháp tại cái ổ suy đồi này. Đến mức chẳng còn cảm thấy bất cứ kích thích nào dù có làm gì đi nữa.”
Giữa khoảng lặng trong lời nói, tiếng mưa rơi đều đều vang lên một cách nhàm chán.
“Hiện tại, tôi gần như không còn bất cứ chất kích thích nào. Quả là một cuộc đời bất hạnh.”
Ý hắn là thế đó. Cuộc sống nhàm chán nên muốn tôi trở thành món đồ chơi của hắn – một lời đề nghị hết sức vô lý. Đại Diện Jang đang đặt cược quá lớn vào một ván bài mù. Không chỉ chưa rõ tôi có đáng giá hay không, mà ngay cả việc quan hệ với tôi có mang lại thỏa mãn cho hắn cũng không chắc chắn.
Thực tế, tôi chẳng có tài năng gì để làm người khác vui vẻ, lại càng chưa từng có kinh nghiệm thể xác dù là với đàn ông hay phụ nữ. Một kẻ vô cảm như tôi thì hắn có thể lấy được gì?
“…Dường như Ngài đang làm một vụ lỗ quá lớn.”
“Không, đây là hợp đồng đôi bên cùng có lợi.”
“Trông cậu bối rối quá.” Đại Diện Jang lẩm bẩm, bàn tay nổi gân xanh lờ đờ sờ vào cạp quần tôi. Chiếc quần tây căng phồng lộ rõ đường cong của vật thể đang cương cứng bên trong. Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy nó to và dày một cách đáng sợ. Tôi nuốt nước bọt ực một cái khi nhìn thấy thứ trông như bắp tay đó. Thật kinh hãi.
“Việc bú mút với tôi sẽ cực kỳ tàn nhẫn và biến thái. Sẽ không có chuyện dừng lại cho đến khi tôi ra lệnh ngừng.”
Đại diện Jang vừa nói vừa không ngừng xoa bóp cậu nhỏ của mình. Một bầu không khí nặng nề tràn ngập căn phòng. Tích tắc, tích tắc. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ lấp đầy khoảng trống trong phòng. Trong lúc đó, cậu nhỏ của hắn ngày càng phình to. Một người đàn ông trưởng thành tự sờ soạng trước mặt người khác – đáng lẽ phải trông thật lố bịch, nhưng vì người làm chuyện đó lại chính là Đại diện Jang, nên chỉ khiến người ta cảm thấy đe dọa. Khí chất hung ác toát ra từ toàn thân hắn, cùng thân hình cứng như thép tạo cảm giác áp lực khó tả.
“Nếu cậu chấp nhận đề nghị của tôi, mỗi lần quan hệ, tôi sẽ trả cậu năm triệu won. Thời hạn đến mùa đông khi tôi rời khỏi nơi này.”
Năm triệu won một đêm, chỉ cần bốn lần đã là hai mươi triệu won. Con số quá lớn khiến tôi không thể tin nổi, nhưng đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc nhìn về phía tủ đầu giường. Giọng hắn trầm xuống, đầy vẻ dâm loạn khi thì thầm:
“Đó là số tiền tip tôi đã hứa. Tôi cho cậu ba ngày, trong thời gian đó, cậu có thể dùng số tiền đó để chạy trốn bao xa tùy thích.”
Đại diện Jang ngừng xoa bóp phần bẹn, nhặt chiếc áo khoác trên ghế sofa và đứng dậy. Hắn khéo léo che đi phần bẹn bằng chiếc áo khoác vắt trên tay.
“Hôm nay cậu ngủ trên giường tôi đi.”
“……”
“Tôi sẽ ở phòng cuối hành lang, nếu cậu thay đổi ý định, cứ gõ cửa bất cứ lúc nào.”
“…Vâng.”
“Vậy tôi đi đây.”
Đại diện Jang rời khỏi phòng không chút do dự. Lộp cộp, lộp cộp. Tiếng giày hắn vang lên trong hành lang yên tĩnh. Chẳng mấy chốc, tiếng cửa mở rồi đóng lại vang lên từ một khoảng cách xa. Chỉ đến lúc đó, tôi mới thở phào, hít một hơi dài. Ngực tôi phồng lên rồi xẹp xuống từ từ. Ở cùng không gian với người đàn ông đó, tôi vô thức nín thở. Đại diện Jang dùng uy lực của mình để bóp nghẹt cổ họng người khác.