Chương 9
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Tôi hỏi với giọng trầm đầy nghi ngờ. Tên kia quát lại, bảo đừng có vu oan và cút ngay đi. Nếu là người bình thường, hẳn đã hỏi lại tôi đang nói gì. Hôm qua, khi tôi đi chôn tiền, rõ ràng đã thấy bóng người sau tấm rèm trong căn phòng sáng đèn. Lúc đó tôi nghĩ do tâm trạng không ổn, nhưng giờ mới biết đó chính là mầm họa. Tôi bỏ qua tên kia, lục tung cả căn phòng. Tôi lật đổ giường, mở cả bồn nước toilet. Bất cứ chỗ nào có thể giấu tiền, tôi đều lục soát.
“Mày điên hả!”
Tên gốc: CHAPTER 1
Tôi trước tiên đã lục soát khắp nơi trong phòng hắn, rồi dùng nắm đấm tát vào mặt hắn. Hắn cũng không lùi bước mà lao vào tôi. Đang định đánh ngã hắn và lục lọi dưới gầm giường, thì bất ngờ hắn đã bám sau lưng tôi, siết cổ tôi lại. Tôi và hắn quấn lấy nhau, lăn lộn khắp phòng. Những tiếng “đùng đùng” vang lên trong căn phòng.
Cuộc ẩu đả tiếp diễn cho đến khi quản lý được báo tin, cùng các vệ sĩ xông vào tách chúng tôi ra. “Bốp, bốp”. Mặt hắn dần nhuốm đầy máu dưới những cú đấm của tôi. Nhân viên cùng tầng lần lượt mở cửa, chứng kiến cảnh tôi đấm vào mặt hắn như đang nhào bột.
Ngay cả quản lý cũng xông vào can ngăn tôi. Vị quản lý vốn luôn ép tôi phải giữ nụ cười giờ đây hỏi tôi với khuôn mặt vô hồn:
“Seo Suwon, anh đang làm cái quái gì vậy?”
“……”
Hơi thở tôi gấp gáp không kiểm soát. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tên vừa bị tôi đánh. Nó thì biết gì chứ? Nó nghĩ nó là ai mà dám lấy đồ của tôi?
“Về phòng ngay lập tức.”
Các vệ sĩ nắm lấy hai cánh tay tôi, lôi tôi đi. Tôi co rúm người trong phòng như một tù nhân bị giam cầm. Giờ đây, số tiền duy nhất còn lại trong tay tôi là thứ tôi giấu trong người. Ngay cả nước mắt cũng không chảy nổi. Đến lúc này mà tiền lại biến mất. Đúng là bản án tử hình của hy vọng.
*
Suốt hai ngày liền, tôi ngồi co ro trong phòng, không nhúc nhích.
Cuộc đời tôi luôn tồi tệ. Ngôi nhà tôi sống trước khi tự lập đã sụp đổ từ lâu, căn nhà xiêu vẹo dựng trên sườn dốc ấy là khởi nguồn của mọi bất hạnh. Bức tường quanh nhà tróc sơn, bốc mùi nước tiểu. Và bên trong nhà luôn ngập mùi máu tanh.
Như mọi ngôi nhà bất hạnh khác, bố tôi mỗi khi say rượu lại túm lấy cổ mẹ con tôi, đập đầu xuống sàn. Mũi tôi nóng bừng lên. Trong căn nhà tôn hôi hám đó, chẳng có chút hy vọng nào. Tất cả chỉ vì tiền. Vì thế, tôi luôn khao khát tiền.
Tất cả những gì tôi đã trải qua ở sân golf chỉ vì một lý do duy nhất: tiền. Tôi đã giả vờ không thấy những vụ ngoại tình chỉ vì vài đồng tiền boa, nhắm mắt làm ngơ trước những bữa tiệc ma túy của giới thượng lưu. Ngay cả khi có kẻ mắt trắng dã sờ soạng cơ thể, tôi cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Tất cả chỉ vì tiền. Chỉ với hy vọng tích cóp đủ tiền để thoát khỏi cái chốn chó má này mà tôi đã nhẫn nhịn mọi thứ.
Nhưng giờ đây, không chỉ công sức cả tháng trời tan thành mây khói, số tiền tôi có trong tay cũng biến mất sạch. Tôi co quắp người, cắn chặt môi dưới đến mức rỉ máu. Tuần sau chính là hạn chót gửi tiền cho chú tôi, mà lần này số tiền đột nhiên tăng lên 3 triệu won. Dù đó là mức phí vô lý được thông báo đột ngột, tôi không thể chống lại lời đe dọa của chú. Chỉ cần tôi dám thay đổi ý định, sẽ lập tức bị nhấn chìm vào vũng lầy không lối thoát. Tôi cắn chặt môi dưới.
Giờ phải làm sao đây?
Trong lồng ngực và đầu óc tôi giờ chỉ còn trống rỗng. Tôi co ro bất động như kẻ đã tắt thở, dòng suy nghĩ đứt đoạn như sợi tóc cháy đứt. Đột nhiên, giọng nói của Đại Diện Jang vang lên trong đầu tôi trống rỗng:
“Tôi sẽ trả cho cậu số tiền đủ sống nhàn hạ cả đời.”
Tôi siết chặt nắm đấm rồi lại mở ra. Tại sao giữa lúc này, lời nói của gã đàn ông ấy lại hiện về?
…Phải rồi, sau tất cả những gì đã trải qua, việc cho đi cái thân xác này có còn là vấn đề lớn nữa không? Dùng vài lần đâu có mòn đi đâu. Cố gắng lái dòng suy nghĩ sang hướng khác, tôi nhắm nghiền mắt rên lên nghẹn ngào.
Bỗng tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi như bị điện giật, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh. Tôi rửa mặt, lau người, đặc biệt chà rửa kỹ phần sau. Vết thương từ trận ẩu đả khiến toàn thân tôi rát bỏng. May mắn là khuôn mặt vẫn nguyên vẹn.
Tôi lấy chiếc áo sơ mi và quần vải duy nhất thay cho đồng phục, mặc vào rồi rời phòng. Tôi đi như kẻ bị thương, khập khiễng về phía khách sạn. Tâm trạng hoàn toàn suy sụp.
Cánh cửa phòng 420 hiện ra trước mặt. Dù đã hai ngày trôi qua, từ trong phòng vẫn văng vẳng tiếng rên rỉ hỗn loạn của nhiều người như đàn chó đói. Bàn tay đặt bên đùi khẽ nắm chặt thành quả đấm. Như đã quyết định điều gì đó, tôi gõ cửa. Cốc cốc.
Bên trong vẫn ồn ào đến chói tai, trong khi tiếng gõ cửa của tôi lại nhỏ bé vô cùng. Không biết liệu có ai nghe thấy không. Khi tôi định gõ lần nữa – bịch – cánh cửa bật mở.
Đại diện Jang đứng đó, khoác áo choàng tắm. Hắn nhìn tôi từ trên cao, dây buộc eo lỏng lẻo đến mức chỉ cần tuột thêm chút nữa là lộ cả vùng kín. Ánh mắt đẫm dục vọng của hắn quét qua tôi cùng mệnh lệnh đầy uy lực:
“Vào đi.”
Giọng nói trầm hơn bình thường. Tim đập thình thịch, tôi bước theo hắn vào phòng. Căn phòng chật ních người. Tất cả đều trần truồng, ánh mắt dán chặt vào tôi.
Đại diện Jang ngự trị như chúa tể, đi về phía ghế sofa ngậm điếu thuốc. Một gã đàn ông mắt trợn ngược bò bằng bốn chân trên thảm tiến về phía hắn. Hắn dùng dép tát vào má gã ta. Gã đàn ông chảy dãi, liếm sạch đế dép hắn bằng lưỡi.
Không thèm để ý đến gã, Đại diện Jang hỏi tôi bằng giọng lạnh lùng:
“Có việc gì?”
Có việc gì ư? Đôi mắt tôi hoảng loạn đảo quanh căn phòng. Tất cả đang nhìn tôi. Không gian như méo mó. Tiếng cười khúc khích vang lên khắp nơi.
“…Có việc.”
Rõ ràng tôi tìm đến đây là có mục đích. Không phải cứ dại dột mà đích thân tới bằng hai chân. Đôi mắt tôi đảo liếc khắp nơi tìm kiếm mục tiêu. Tất cả đều cởi trần nên trông như những khối thịt vô tri. Giữa đám khuôn mặt xa lạ, một người phụ nữ quen thuộc lọt vào tầm mắt. Kim Miran. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn rồi cười khành khạch. Dường như đang phê thuốc. Tôi quỳ gối trước mặt Kim Miran. Nghe nói cô ta là vợ bé của chủ tịch tập đoàn K. Thực ra cô ta là ai cũng chẳng quan trọng. Miễn là có thể kéo tôi ra khỏi cái chốn thối tha này.
“…”
“…”
Người phụ nữ nắm lấy đầu tôi, ấn xuống giữa hai chân cô ta. Tôi nhắm nghiền mắt định áp mặt vào thì bỗng cảm thấy gáy bị giật lên, thân thể bay bổng giữa không trung. Rầm! Một cơn đau nhói ở hông khiến tôi co quắp như tôm. Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm lăn cạnh chân ghế.
Đại diện Jang giơ mu bàn tay tát thẳng vào mặt tôi. Mũi nóng rực lên, có lẽ đã chảy máu. Người đàn ông vừa tát tôi hỏi với vẻ mặt bình thản:
“…Khóc rồi à?”
Tôi ngước nhìn hắn bằng đôi mắt lờ đờ. Hắn khụy gối ngồi xổm trước mặt tôi.
“Tại sao?”
“…Tiền…”
Hai lông mày hắn nhướng lên. Hắn kiên nhẫn chờ tôi nói hết câu.
“Tiền… biến mất hết rồi.”
“Ừm”, hắn gằn giọng rồi cầm điếu thuốc đang cháy chà tắt giữa các ngón tay tôi. Xèo! Khói xám bốc lên từ bàn tay. Khuôn mặt hắn thoáng ẩn trong làn khói rồi lại hiện ra. Đại diện Jang cất giọng trầm khàn:
“Trông mày như muốn chết khi tiền mất tích vậy.”
“…”
“Sao không chết mà còn tìm đến đây?”
Sao tôi không chết luôn đi? Tôi từ từ đảo mắt gặp ánh nhìn của Đại diện Jang. Đôi mắt rắn độc quan sát tôi. Theo dõi. Chứng kiến sự bất hạnh của tôi. Người đàn ông hạ tay vừa tát tôi xuống, lần này bắt đầu xoa má tôi một cách chậm rãi. Hắn cũng phủi đi dòng máu đang chảy từ mũi tôi.
“Thời hạn thỏa thuận đã hết rồi.”
“…”
“Trông tôi dễ tính lắm sao?”
“……”
“Ơ? Anh Seo Suwon.”
Người đàn ông vừa bị Đại diện Jang đá bằng mũi giày lại bám lấy hắn lần nữa. Như kẻ bị tan chảy tuyến yên, gã ta lảo đảo dụi mặt vào đùi Jang.
“…Aaa.”
Đại diện Jang thở dài khẽ. Hắn duỗi thẳng đầu gối đang co, túm cổ áo gã đàn ông rồi lôi về phía cửa sổ. Tay kia hạ cần gạt, đẩy thân hình hắn ta áp sát khung cửa mở hé. Vẻ mặt lạnh băng như sắp ném phịch kẻ kia xuống dưới. Nhưng gã say thuốc vẫn bám riết lấy cổ Jang, không biết mình đang níu sợi dây mục.
“Cậu biết tại sao thằng này lại như thế không?”
Ánh mắt hắn vẫn hướng về phía cửa sổ, nhưng tôi biết câu hỏi đó dành cho mình. Miệng tôi bật ra câu trả lời vụng về:
“Tôi… không biết ạ.”
Đại diện Jang quay đầu nhìn thẳng vào tôi:
“Nó uống thuốc kích dục heo, từ tối qua đến giờ cứ lồng lộn thế này đấy.”