Chương 11
11.
Đang rối bời thì bỗng cảm nhận được ánh nhìn lạnh buốt. thân vương. Gương mặt hắn cứng ngắc, như đang khó chịu. Lẽ nào vì thấy ta bẩn thỉu nên sinh bực? Ta vội nắm tay giấu vết thương, thì ánh mắt lạnh lẽo kia lại dời xuống quần áo lấm lem của ta. Nghĩ lại, chính hắn khiến ta ra nông nỗi này, thế mà lại tỏ vẻ ghê tởm? À, hay là do vết thương không đủ nặng khiến hắn thấy hụt hẫng? Ý nghĩ ấy khiến sống lưng ta nổi da gà. Người ta bảo huynh đệ thì giống nhau, chẳng lẽ thân vương cũng…
“Hoàng cung này không đến mức thiếu thốn, không ngờ lại để hạ nhân nhịn đói.”
“À…”
Bàn tay lớn, ấm nóng lướt qua sau cổ ta. Lá phong đỏ rụng theo tiếng sột soạt, được gỡ khỏi cổ áo bằng đầu ngón tay dài và cứng cáp. Một mảnh đỏ au của mùa thu, ta ngây người nhìn như kẻ ngốc. Nơi tay hắn chạm vào nóng bừng như bị bỏng, cổ ta chắc cũng đỏ chẳng khác gì chiếc lá ấy.
“Cây dẻ này phải chặt bỏ thôi. Gây thương tích vô tình cho người, chẳng hợp trồng trong cung. Nên đem trồng nơi nào không có kẻ quỳ sụp mới phải.”
Một câu nghe chừng hợp lý, lại khiến ta sững sờ. Nhưng chính hắn là người gọi ta giữa chừng rồi khiến ta quỳ trên vỏ dẻ, không nói nửa lời bảo ta đứng dậy, rồi thản nhiên chạm vào cổ ta trêu ghẹo, tất cả đều do hắn cố ý.
Khuôn mặt hắn nay lại thản nhiên như chưa hề khó chịu lúc trước. Cánh tay xoay xoay chiếc lá trong tay hắn, chẳng khác gì số phận ta. Bị chơi đùa rồi thả giữa không trung, đến phản kháng cũng không được.
“Lui đi.”
Lệnh vừa ban ra, ta lảo đảo rời khỏi nơi đó như chạy trốn. Qua cánh cửa sập, xuống lối mòn, dù đã xa mà ta vẫn có cảm giác bị dõi theo. Lá rơi xào xạc trong gió nghe sao mà não lòng. Ta buồn bã nghĩ, từ nay muốn ngắm cá cũng không dám trở lại. Không hiểu sao thân vương lại thích đến nơi đổ nát này thay vì cung điện nguy nga của mình, nhưng ta thì không muốn chạm mặt hắn thêm lần nào nữa. Dù sao trước khi những vết gai dẻ lành lại, ta cũng không thể lang thang, đã hứa sẽ không quay lại, thì phải giữ lời.
Vừa vào phòng, ta liền cởi áo, lau người bằng nước lạnh. Cây dẻ không được tỉa nên quả nhỏ, gai cũng ngắn, nhưng vẫn đủ khiến ta xây xước. Nhổ từng chiếc gai khỏi bàn tay, bôi thuốc, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Hạt dẻ vốn không phải loại quả quý giá, nếu không phải vì vui thì mua ăn còn hơn. Trong cung, chỉ cần có tiền là có thể mua cả bao dẻ ngon, mà cũng không đắt. Các âm nhân vốn quý vóc dáng, dù là vì vui cũng không ai đi nhặt hạt dẻ bằng tay. Thân thể vốn đã không mềm mại của ta nay bị thương, bẩn thỉu, càng trở nên tiều tụy.
Băng bó sơ qua, ta phát hiện thuốc ngự y để lại đã cạn. Trước khi được triệu vào hầu, chắc chẳng ai đến khám nữa, chỉ còn trông cậy vào thể chất bẩm sinh.
Làm xong hết, tay chân mềm nhũn. Ta nằm vật xuống giường, mắt hoa lên. Bụng đói réo sôi sục. Nghĩ kỹ thì suốt hôm nay chưa ăn gì. Đói quá, ta thấy nguy hiểm thật rồi. Nếu muốn sống, phải ăn. Cơn buồn ngủ lấn át, ta cố lắc đầu, nhưng cơ thể chẳng còn sức. Có một ít ngũ cốc giấu kỹ để dùng lúc khẩn cấp, nhưng giờ chẳng còn sức nhóm bếp nấu cháo. Giờ ăn tối đã qua, không có ai phục vụ, chắc phải nhịn đến sáng.
“Đây là phòng của kẻ gọi là Gi Cho sao?”
Đúng lúc ta định nhắm mắt để chợp mắt tới sáng, giọng một thái giám lớn tuổi vang lên. Nếu là hoàng đế triệu thì đã chẳng cần hỏi tìm phòng, nên hẳn là kẻ xa lạ. Ngạc nhiên vì có khách đến hai lần trong ngày, ta cố gượng ngồi dậy.
“Là ta đây. Xin hỏi ngài là ai?”
“A, vậy đúng rồi. Đem vào đi.”
Cửa mở ra, lão thái giám bảo người hầu khuân đồ vào. Ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì ông ta đã tiến lại gần, ánh mắt như nhìn kẻ đáng thương.
“Ta là tổng quản Noh. Ngươi là Gi Cho?”
“Vâng… thưa tổng quản. Nhưng xin hỏi chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cây dẻ ở cung bỏ hoang được lệnh chặt bỏ. Số dẻ đã chín được mang đến cho ngươi.”
Ta nhận ra ngay chiếc giỏ quen thuộc từng bỏ lại bên gốc cây. Giờ nó chứa đầy hạt dẻ bóng loáng. Cảm xúc lẫn lộn khiến ta bối rối.
“Thật sự là…”
“Là thân vương ban cho. Hãy nhận lấy mà biết ơn.”
“Ngài thân vương sao?”
“Nghe bảo ngươi vì đói mà ngã dưới gốc dẻ, nên người thấy thương. Gửi chút đồ này đến.”
Ngoài giỏ dẻ, còn có than củi, lò sưởi được mang vào. Những thứ xa xỉ đến mức từ ngày ta vào cung tới nay chưa từng được thấy. Còn đang sững sờ, thái giám đưa thêm một lọ thuốc bằng sứ.
“Đây là thuốc quý, đừng phí phạm. Một kẻ như ngươi mà được dùng thì đúng là quá hậu đãi rồi. Ta cũng không hiểu sao thân vương lại rộng lượng như vậy.”
Nếu không phải cảm giác lạnh lẽo từ lọ thuốc trong tay, ta đã ngỡ mình đang mơ. Mới lo chết vì đói, vậy mà chủ nhân lại cho gửi đồ ăn đến ngay, cảm động đến mức quên cả nỗi tủi nhục khi bị ép quỳ lên gai dẻ.
“Ngươi… đang khóc đấy à?”
“…Tại vì… đau thôi ạ.”
Đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho ta. Dù bị đối xử tàn nhẫn bao nhiêu, chỉ chút lòng tốt này cũng khiến ta bật khóc như đứa ngốc. Vội lau nước mắt, nhưng thái giám lại chặc lưỡi.
“Đừng để lòng ngươi nghiêng về phía thân vương.”
“…Vâng ạ?”
Lòng ư? Ai đời lại đi để tâm tới một kẻ loạn thần như hắn? Ta lau nước mắt, liếc nhìn giỏ dẻ một cái, rồi lại chực khóc.
“Chuyện đó tuyệt đối…”
“Tuyệt đối không được xảy ra.”
Ông ta ghé sát, thì thầm nghiêm trọng:
“Người ấy thích đùa cợt với lòng người. Hễ lỡ sa vào, chỉ có đường mang lấy tai họa. Ngươi có biết vì sao nước Myojin sụp đổ trong tiếc nuối? Thiên hạ khen ngợi tài thao lược, nhưng người gần bên chỉ run rẩy vì sợ. Đừng để bản thân trở thành trò chơi của ngài ấy.”
Một lời cảnh báo nghe có vẻ thừa thãi. Ta không phải phi tần được sủng ái, chẳng có chỗ dựa, ai ta để tâm đến thì có là gì? Ngay cả hạng nô quét phân còn không bị đánh đập, bỏ đói như ta. Bây giờ, chỉ vì quá đói nên lòng ta mềm yếu. Nhưng khi bụng no rồi, ta sẽ chỉ còn lại nỗi nhục quỳ lên gai dẻ. Ta cố mỉm cười yếu ớt với thái giám, ông ta lại thở dài, lắc đầu.
“Vì thấy thương cho số ngươi, ta mới cảnh báo trước. Sau này đừng trách ta vô tình.”
“Cảm ơn ngài, Tổng quản Noh.”
Tổng quản là người chịu trách nhiệm quản lý phủ thân vương, thường là thái giám đã hầu hạ hoàng tộc từ khi còn nhỏ. Nếu chủ nhân của họ lên ngôi hoàng đế, thái giám ấy cũng sẽ được thăng chức theo. Vì vậy, vị tổng quản Noh đứng trước mặt tôi không phải là người có địa vị tầm thường. Một người như vậy chắc chắn không đến chỉ để mang đồ cho kẻ thấp hèn như tôi, có lẽ mục đích chính là để cảnh báo. Tôi cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn.
Tôi hiểu rõ tính khí thất thường của thân vương, nên chỉ cần không bị mê hoặc bởi lòng tốt đột ngột của ngài ấy là được. Tuy nhiên, dù biết vậy, trái tim tôi vẫn không thể ngăn được sự rung động, chỉ cần giữ hành động thận trọng và khiêm tốn là đủ.
Sau khi thái giám và người khuân vác rời đi, tôi hồi hộp nhóm lửa trong lò sưởi. Than chất lượng cao tỏa ra hơi ấm mà không có khói, làm ấm cả căn phòng. Trong tiết trời này, được sưởi ấm như vậy khiến tôi xúc động đến run rẩy.
“Đúng là cho thuốc sau khi gây bệnh, nhưng dù sao có thuốc vẫn hơn là không có.”
ĐỦ 5K mắt xem tui lên tiếp nha mn ~~~
Mong nhà sớm up truyện, nôn nao quá 🥲
Trời ơi, mang ngay tập tiếp theo tới đây, t cay quá!