Chương 12
12.
Chiếc lò sưởi nhỏ tròn trịa là vật mà tôi chưa từng dám mơ ước. Những hạt dẻ ném vào giữa than cháy đen dần chín, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào khắp phòng. Tôi không màng đến nóng, vội vàng bóc vỏ và ăn để lấp đầy bụng, rồi cơn buồn ngủ kéo đến.
Đây không phải là giấc ngủ vì mệt mỏi hay đau đớn, mà là giấc ngủ đến từ sự ấm áp và no đủ. Tôi hiếm khi có được cảm giác này, có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Nếu lòng tốt thất thường này tiếp tục, thì dù có bị gai dẻ đâm thêm vài lần cũng đáng.”
So với việc bị hoàng đế đánh, bị thân vương trêu chọc có vẻ dễ chịu hơn. Dù sao cũng có phần thưởng rõ ràng. Nhìn vào than trắng phát ra tia lửa trong lò, mắt tôi dần khép lại. Sáng mai, chắc sẽ có người hỏi chuyện với vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi nghĩ mình sẽ cho họ xem tay chân đầy vết thương. Nếu bị ghen tuông vô cớ, người chịu khổ vẫn là tôi. Vì vậy, vì vậy…
Bây giờ, tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon.
…
Trong giấc ngủ ấm áp, mùi thơm của hạt dẻ nướng lan tỏa. Có vẻ tôi đã mơ một giấc mơ đẹp, nhưng hiếm khi nhớ được nội dung. Khi tỉnh dậy, tôi không cảm thấy đói hay đau, tâm trạng khá tốt. Tôi lười biếng dụi mặt vào chăn mềm thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Người đến vào buổi sáng không phải là những nô lệ tò mò ở phòng tiếp khách, mà là các cung nữ từ đại điện.
“Chuẩn bị đi.”
Thái giám từ đại điện không nói rõ sẽ đi đâu, nhưng ý nghĩa thì rõ ràng. Cơ thể tôi đã hồi phục, nên phải chuẩn bị hầu hạ hoàng đế. Hoàng đế chỉ gọi tôi khi say rượu, và chỉ uống khi tâm trạng không tốt.
“Vào sáng sớm thế này sao?”
“Nô lệ không nên hỏi.”
Trước lời cảnh báo của thái giám, tôi im lặng. Nhìn mặt trời, lẽ ra hoàng đế đang ăn sáng và xử lý chính sự. Hôm nay không phải ngày nghỉ, nên việc uống rượu từ sáng sớm là điều bất thường.
Chuyện gì đã khiến ngài ấy tức giận lần này? Liệu tôi có bị đánh nữa không?
Nghĩ đến đây, tôi bật cười chua chát. Dĩ nhiên là bị đánh rồi. Chưa từng có lần nào không bị đánh. Không có lý do gì để không bị đánh cả. Bị đánh là công việc của tôi mà.
Tôi cười nhạt, sờ lên má vẫn còn vết bầm. Ngón tay run rẩy khi chạm vào da. Dù cố gắng trấn tĩnh, tôi vẫn không thể ngừng run. Tôi biết việc chịu đựng cơn giận của hoàng đế là nhiệm vụ của mình, nhưng điều đó không khiến tôi bớt sợ hãi. Tôi nghiến răng cố gắng chấp nhận thực tế. Bỏ qua mọi hy vọng, từ bỏ ảo tưởng rằng ai đó sẽ giúp đỡ, và chấp nhận hoàn cảnh của mình nhưng hôm nay điều đó đặc biệt khó khăn. Có lẽ vì tôi đã no bụng. Có lẽ vì tôi đã ngủ ngon. Cơ thể quá thoải mái khiến tôi quên mất vị trí của mình.
Tôi không hỏi gì thêm và đi theo thái giám. Hắn ta không thúc giục, chỉ lặng lẽ dẫn đường với khuôn mặt u ám như cây cổ thụ trong bóng râm. Dường như càng nhiều lần hoàng đế gọi tôi, khuôn mặt của thái giám càng trở nên u ám. Những hành động kỳ quặc của hoàng đế không chỉ khiến mặt tôi bầm tím, mà còn làm sắc mặt của hắn ta tối sầm lại.
Trang phục hàng ngày của tôi quá tồi tàn và bốc mùi, không thể vào nội điện ngay. Tôi được dẫn đến một phòng tắm nhỏ gần phòng tiếp khách. Bồn tắm nhỏ đã được đổ sẵn nước ấm, tôi có thể vào ngay. Cởi bỏ bộ quần áo nhồi bông bằng giấy thay vì bông thật, da tôi nổi gai vì không khí lạnh mùa thu.
“Nô lệ hãy tắm rửa sạch sẽ và mặc bộ đồ này.”
Bộ đồ mềm mại đặt ở cửa phòng tắm đẹp nhưng không ấm áp. Nó không phải là trang phục mặc vào ban ngày, nhưng tôi hiểu và cởi đồ.
Ngâm mình trong nước, cơ bắp cứng đờ của tôi dần thư giãn. Dùng xà phòng và bọt biển chà xát, làn da thô ráp trở nên mềm mại và sạch sẽ. Dù vẫn còn vết thương do gai dẻ, việc tắm rửa thật dễ chịu. Nước thơm lướt qua da khiến tôi cảm thấy như đang chìm trong cánh hoa. Mùi hương đơn giản nhưng đẹp đẽ khiến tôi rất thích.
Những thứ đẹp đẽ luôn tốt. Tôi luôn thích những thứ đẹp đẽ. Nhưng tôi chưa bao giờ sở hữu chúng. Những thứ đẹp đẽ luôn thuộc về người khác, tôi chỉ có thể nhìn hoặc lén ngắm. Tôi dễ dàng chấp nhận điều đó. Có người khao khát những thứ chưa từng có, nhưng đối với tôi, những thứ đẹp đẽ giống như mây trôi trên trời. Dù ngưỡng mộ và ghen tị, tôi không thực sự khao khát sở hữu chúng.
Tuy nhiên, khi ngâm mình trong làn nước thơm như thế này, tôi cảm thấy mùi hương tuyệt vời này thuộc về mình, và tôi không thể không hài lòng. Nếu có thể, tôi muốn nhắm mắt và ngủ trong mùi hương này.
Nhưng tôi chỉ có thể ngâm mình trong nước ấm như thế này để chuẩn bị hầu hạ hoàng đế. Đây là quá trình chuẩn bị ngắn ngủi trước khi bị đánh đập và đau đớn. Vì không thể để người tôn quý thấy điều gì bẩn thỉu, tôi phải tắm rửa và xức hương để trông tươm tất.
Khi thư giãn trong nước ấm, tôi dần chấp nhận thực tế. Đó là bài học từ những trải nghiệm lặp đi lặp lại. Tôi lảo đảo bước ra khỏi bồn tắm. Mặc bộ đồ mỏng, một thái giám to lớn cúi xuống bảo tôi leo lên lưng. Việc không chuẩn bị giày và bảo tôi leo lên lưng khiến tôi bối rối. Đi chân trần trong bộ đồ mỏng vào ban ngày là điều chỉ làm khi dâng trà. Dù trời vẫn sáng, tôi cảm thấy xấu hổ và bối rối. Tất nhiên, tôi không có quyền phàn nàn, nhưng hành động của hoàng đế thật bất thường.
Hoàng đế chưa từng gọi ta khi mặt trời còn lên cao. Người luôn chọn thời khắc ít ai để tâm nhất để triệu kiến ta.
“Còn chưa đến chính ngọ mà…”
“Quan nô không được hỏi, chỉ được nghe theo lệnh.”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời ta. Quan nô, quan nô. Cứ lặp đi lặp lại từ ấy khiến toàn thân ta lạnh buốt. Dù được sủng hạnh, người vẫn không quên nhắc rằng ta chỉ là một kẻ hèn mọn. Thật chán ghét. Không cần người phải chỉ đích danh, ta tự mình biết rõ thân phận nô lệ của bản thân hơn ai hết.
Ta nằm rũ trên lưng thái giám, sức lực cạn kiệt, đến ôm lấy cổ hắn cũng chỉ vừa đủ. Thân thể ta không phải mềm mại, dịu dàng như nữ tử, mà cũng chẳng có đường nét nam tử rắn rỏi, nặng nề như thể dở dang nửa chừng, vậy mà thái giám vẫn cõng ta nhẹ nhàng không chút khó khăn.
Không khí ấm áp trong phòng làm ta nghẹn thở. Cảnh tượng đập vào mắt như một thế giới khác mở ra trong chớp mắt.
Từ bức bình phong mười hai cánh vẽ cảnh cây xanh và linh thú, đến hai đầu gian phòng được trang trí bằng gỗ tử đàn và gỗ mun điêu khắc hình sương mù. Màn trướng dày dặn được vén lên, lượn sóng như mây trên trời. Trên các cột trụ là hình ảnh năm dòng sông lớn băng ngang đại lục và tượng thần vũ, vị thần mang đến mưa thuận gió hòa, cầu cho hoàng tộc hiếm con cháu được ban phước lành dồi dào.
Tranh vẽ hình các biểu tượng cát tường, lời chúc phúc tràn ngập bốn phía khiến hoa mắt. Khói trắng từ các lư hương quấn lấy lớp mây mù trong phòng, khiến thực và ảo khó phân biệt.
So với nơi ở của thân vương mà ta từng thấy, thì nơi này quả thực chẳng thể sánh được. Căn phòng của hoàng đế như thể hiện rõ quyền uy chí tôn, khiến ta nghẹt thở. Trong tất cả sự tráng lệ và nghiêm trang ấy, thứ cao quý nhất là người đang ngồi giữa trung tâm, hoàng đế. Chiếc long bào màu vàng thêu ba tầng hoa văn dày đặc, mỗi khi người cử động liền đổi sắc. Kim quan trên đầu được chạm nổi hình rồng ngậm ngọc trai lớn, trông như sống thật. Mắt người hạ xuống, chăm chú vào quyển sách trên bàn, vẻ như thờ ơ. Nhưng ta biết ánh mắt ấy như mặt gương trong suốt, thay đổi theo cảm xúc chứa đựng bên trong.
Ngay trước khi cúi đầu hành lễ, ta liếc nhìn khuôn mặt ấy, vô cảm như mọi khi. Trên gương mặt cao quý ấy không hề có nét nào để đoán được tâm tình, khiến người đối diện cảm thấy bất an. Trên vóc dáng mạnh mẽ của nam nhân trưởng thành, sự uy nghi tỏa ra, nhưng vẫn mềm mại hơn thân vương một bậc, chỉ là ngặt nghèo hơn mà thôi.
Hoàng đế từng truyền lệnh rằng không được lên tiếng với người, vậy nên dù biết đó là thất lễ, ta cũng không hành lễ. Đám thái giám và cung nữ ở đây đều là kẻ đã quen cảnh ấy, không ai lấy làm lạ. Dù có ngày ta bị khiêng ra ngoài trong vũng máu, họ cũng sẽ không náo loạn gì.
“Ngồi dậy đi.”
Giọng trầm thấp như gió thoảng, nhưng lưỡi dao lại ẩn hiện bên dưới. Ta không nói “tuân chỉ”, chỉ âm thầm ngồi dậy. Trước kia, vì đáp lời mà bị đập đầu vào gối cứng. Ta cúi đầu, không nhìn thẳng vào mặt hoàng đế, hai tay chắp lại cung kính, trên mặt mang nét vô cảm phù hợp với biểu tình của người. Dù từng lần khác khiến lưng ta toát mồ hôi, nhưng hôm nay, đầu ngón tay run rẩy lạnh ngắt.
Hoàng đế giơ tay chỉ vào đệm lót trên sàn. Ta chậm rãi di chuyển, ngồi xuống đệm. Tiếng xào xạc khẽ vang, lớp bông bên trong bị đè bẹp, như chính thân phận ta bị nghiền nát. Trên chiếc đệm tơ lụa lõm xuống ấy, ta chỉ lặng lẽ nghịch đầu ngón tay.
Hoàng đế im lặng hồi lâu. Chỉ còn tiếng lật sách vang lên khô khốc. Trong căn phòng nguy nga ấy, phải một lúc rất lâu sau, giọng nói con người mới cất lên.
“Gần đây, đệ của trẫm dường như rất sủng ái ngươi thì phải?”
Ta không đáp. Bởi người chưa cho phép mở miệng. Ta chỉ lắc đầu thật chậm như một đứa trẻ hỗn láo. Hoàng đế không rời mắt khỏi sách, tiếp lời.
“Cho người rót rượu khi tiếp khách với hộ bộ thị lang, đêm qua còn tặng cả ống sáo thì phải.”
Đó là sự thật, ta liền gật đầu. Nhưng hoàng đế mải đọc sách nên không thấy. Ánh nhìn người vẫn điềm tĩnh đuổi theo từng dòng chữ.
Hoàng đế lẩm bẩm một mình, dấu hiệu chẳng lành. Càng không vui, người càng nói lẩm bẩm. Những lúc ấy, thường là bắt đầu từ việc uống rượu, độc thoại, rồi đột ngột ném chén rượu vào ta, bạo lực từ đó khởi đầu. Hôm nay không thấy án rượu, chắc sẽ ném sách chăng? So với chén rượu hay bình sứ thì sách đỡ đau hơn. Cùng lắm là bị giấy cứa, chứ không đến nỗi đầu vỡ, mình bầm. Nhưng chờ mãi, sách vẫn chưa bay tới. Ta liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt hoàng đế, hỏng rồi.
“…”
“Ngươi chẳng phải là của trẫm sao? Là vật trẫm đích thân bỏ tiền ra mua, sao lại để kẻ khác động vào được.”
Hơi thở ta nghẹn lại. Đôi mắt người nhìn ta hiếm khi lộ vẻ rối bời. Hoàng đế… đang lúng túng. Ngay cả khi ngồi đó nói chuyện với ta, dường như chính người cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
ĐỦ 5K mắt xem tui lên tiếp nha mn ~~~
Mong nhà sớm up truyện, nôn nao quá 🥲
Trời ơi, mang ngay tập tiếp theo tới đây, t cay quá!