Chương 92
92.
“Đã lâu không gặp, bệ hạ.”
“Đúng là đã lâu rồi.”
Giờ đây ta đã quen với cảnh người ta quỳ gối trước mặt mình. Ngay cả khi Hoàng đế suy vong, tất cả cung nhân vẫn luồn cúi trước ta. Hẳn họ nghĩ ta đang mang long thai trong bụng. Ngay cả bà Kính Tần kiêu ngạo ngày nào cũng chẳng dám hé răng nói bậy.
Ta ra hiệu, một cung nữ dẫn Ngự y Kwon đến ghế ngồi. Trong tay Ngự y Kwon là chiếc hộp thuốc quen thuộc. Nhìn lại mới thấy, vị ngự y từng lạnh nhạt kiêu ngạo với ta bỗng một ngày đổi thái độ.
“Dạo này thân thể thật mệt mỏi. Dù có thái y chăm sóc nhưng vẫn thấy người quen đáng tin cậy hơn, lại còn có việc cần tham vấn nên ta cho gọi ngươi đến.”
“Ha ha. Bệ hạ quá đề cao tiểu nhân rồi. Dù thân phận hèn mọn nhưng thần sẽ tận tâm phụng sự bệ hạ hết lòng.”
Giờ đây Ngự y Kwon đã thẳng thừng gọi ta là bệ hạ mà nịnh hót. Dáng vẻ ấy chẳng khác gì một quan lại may mắn, nhưng ta biết rõ bộ mặt thật của hắn. Ta đặt tay lên bụng một cách đầy thách thức, mỉm cười với hắn.
“Cách đây nửa tháng, theo lệnh Hoàng đế, ta đã hầu hạ Thân vương, có lẽ ta đã có thai rồi. Ngươi chúc mừng ta chứ?”
“Ồ! Thật là chuyện vui! Chúc mừng bệ hạ!”
Ngự y Kwon nở nụ cười tươi không chút vẩn đục. Chẳng ai nghi ngờ sự vui mừng thật lòng của vị ngự y khéo léo nắm bắt thời cơ thăng tiến này.
“Nhưng dạo này ta thấy uể oải lắm. Trước ngươi có cho ta uống thuốc rồi khỏe hẳn, nay ta muốn xin thêm một lần nữa.”
“Sao dám từ chối! Thần vốn đã mang theo phòng khi bệ hạ cần. Nhưng nửa tháng trước thì hẳn chưa đến lúc mạch thai hiện ra chứ?”
“Vì mấy lần giao hợp trong kỳ hỷ lạc… Thật là xấu hổ.”
“Ha ha. Vậy… vậy sao? Đúng là chuyện đáng mừng. Tiểu nhân đã hành xử thất lễ quá.”
Ngự y Kwon lấy ra lọ thuốc quen thuộc đưa cho cung nhân. Khi tôi giơ tay về phía cung nữ, nàng ta cung kính dâng thuốc lên. Mở lớp giấy trắng bọc bên ngoài, những vị thuốc đã quá quen thuộc hiện ra trước mắt. Đó chính là loại thuốc tôi vẫn uống từ khi bước chân vào hoàng cung.
“Đây là thuốc bồi bổ cơ thể và tăng cường thể chất phải không?”
“Đúng vậy.”
Không một chút bóng tối nào thoáng qua khuôn mặt Ngự y Kwon. Tôi chống cằm nhìn ông ta với ánh mắt nghi hoặc.
“Ngươi không ngạc nhiên khi đứa bé không phải của Hoàng đế sao?”
“Tiểu… tiểu nhân xin thất lễ. Chỉ là… dòng máu hoàng tộc vốn dĩ rất đặc biệt nên…”
Ngự y Kwon vội lau mồ hôi lạnh bằng tay áo, tỏ ra khó xử. Có lẽ vì tôi hiếm khi chất vấn ông ta nên ông ta mới bối rối như vậy. Trước màn diễn xuất hoàn hảo đó, tôi thán phục tiếp lời:
“Có vài điều ta không thể hiểu nổi.”
“Xin ngài cứ hỏi.”
“Việc ngươi phá thai đứa con của Hoàng đế thì ta có thể hiểu được. Ngươi muốn trả thù vì quê hương ngươi đã bị thiêu rụi. Điều ta không hiểu là… tại sao ngươi không giết ta?”
Nét mặt Ngự y Kwon đột nhiên trống rỗng. Tôi thờ ơ nhìn đôi mắt ông ta mất đi ánh sáng, trở nên đục ngầu.
ĐỦ 5K mắt xem tui lên tiếp nha mn ~~~
Mong nhà sớm up truyện, nôn nao quá 🥲
Trời ơi, mang ngay tập tiếp theo tới đây, t cay quá!