Chương 1
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Chương 1
– Nhân viên khu vực 3A, báo cáo.
“Vâng, quản lý. Cheon Woojeong đây.”
– Có chai rượu đổ trước bể cá.
“Tôi sẽ dọn ngay.”
– Có vấn đề gì báo ngay.
“Vâng.”
Tôi di chuyển đến khu vực 3A nơi khách say đã bày bừa.
Dọc theo bể cá đi bộ. Bể nhân tạo được trang trí sống động hơn cả đại dương thật vắt ngang qua trung tâm phòng tiệc.
Nhân tiện tìm vết rượu đổ, tôi ngắm nghía bể cá. Ngắm nhìn rặng san hô đỏ hình vương miện, những đám rong biển xanh mềm mại đung đưa, đàn cá bơi lội thong thả.
Đột nhiên, ánh mắt tôi chạm phải chú cá nhiệt đới sọc vàng đang thò đầu ra từ giữa đám hải quỳ.
Tôi giơ ngón tay gõ nhẹ vào mặt kính. Chú cá sọc vàng bơi lại gần.
Ánh xanh vỡ tan trên vai.
Âm nhạc dữ dội đến mức rung cả lòng bàn chân, ánh đèn nhấp nháy trên đầu dường như chẳng thể xuyên qua không gian tĩnh lặng nơi ấy.
Bỗng từ xa, con cá mập cảnh bắt đầu di chuyển.
Chú cá ngốc nghếch kia vẫn đần độn nhìn tôi mà chẳng hay biết kẻ săn mồi đang tới. Bực mình, tôi dùng chiếc khăn microfiber trong tay chà mạnh lên thành kính.
Liệu nó có bị ăn thịt không?
Tự dưng thấy hối hận vì đã thu hút nó. Lo lắng, tôi áp cả bàn tay lên kính.
Như hiểu được tín hiệu của tôi, may thay chú cá đã lẩn vào đám rong biển.
Thở phào nhẹ nhõm. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm phải vị khách khu VIP bên kia bể cá.
Một con người của thế giới đối diện.
Người đàn ông áo sơ mi thắt cà vạt hợp gu với nơi này. Anh ta không rời mắt khỏi tôi, tay nhét túi trước áo. Đôi môi rách nát ngậm điếu thuốc, hút một hơi sâu đến mức lúm đồng tiền hiện rõ.
Rồi anh ta gõ nhẹ vào thành kính bể cá.
Tôi chẳng buồn bận tâm.
Hành động của hắn y hệt như lúc tôi gõ vào kính khi gọi đàn cá nhiệt đới, nên tôi nghĩ đối phương cũng sẽ làm vậy.
Tôi lau vệt đỏ bắn lên bề mặt bể cá rồi bước sang bên. Ngay lập tức, người đàn ông kia cũng di chuyển theo.
Trùng hợp chăng?
Lần này tôi bước ngược hướng. Đầu gã nghiêng về phía tôi. Khuôn mặt vốn vô cảm bỗng nhăn nhó lại, như thể đang đối mặt với thứ gì khó chịu.
Phải chăng còn vết rượu vang đâu đó? Tôi đảo mắt khắp nơi nhưng tấm kính vẫn sạch bong.
Cốc cốc. Người đàn ông gõ nhẹ vào bể cá lần nữa.
Bị thu hút bởi tiếng động đục, tôi ngẩng đầu lên. Đôi lông mày rậm và đôi mắt sắc lạnh ẩn hiện giữa những ngọn cỏ nước đung đưa theo làn sóng.
Tôi nghĩ không đời nào người như thế lại gọi mình. Quay lại nhìn sau lưng – một hành động ngớ ngẩn. Phía sau tôi chỉ toàn người đang vui vẻ trong bữa tiệc.
Khi quay người trở lại, người đàn ông đang nhìn tôi và cười. Tôi cũng nhếch mép đáp lại nụ cười.
Nếu lúc đó tôi đã không cười, liệu mọi chuyện có khác đi?
Đó cũng là điều tôi rất tò mò.
*
8 giờ sáng, Cheon Woojeong tới cảng Incheon.
Con tàu du lịch 16 tầng tỏa ra ánh đèn vàng rực. Mọi người xếp hàng dài chờ lên tàu. Woojeong đứng cuối hàng, nhét tay vào túi. Lời dự báo ngày lạnh nhất năm quả không sai. Dù mặc áo phao dài đen và đội mũ len, tay và tai vẫn tê buốt.
Đáng lẽ hôm nay là ngày đi dạy thêm toán. Nếu không có cuộc điện thoại tối hôm trước, chắc giờ đã thế rồi.
Khoảnh khắc nhận được tin nhắn từ phụ huynh học sinh gia sư: “Thầy cho em nghỉ vài tuần rồi sẽ liên lạc lại sau ạ”, Woojeong cảm thấy choáng váng. Bởi cậu biết những trường hợp như thế này gần như chẳng bao giờ quay lại. Woojeong đã cố gắng thuyết phục hết lời. Không phải vì lo lắng cho thành tích học tập của học trò, mà bởi 300 nghìn won phí gia sư mỗi tháng từ em học sinh này thực sự là khoản tiền sống còn với cậu. Nhưng sự thật là chẳng thể kéo dài mãi việc dạy một đứa trẻ chẳng màng tới học hành từ đầu.
Woojeong bắt đầu cuộc săn tìm công việc mới. Gia sư, quán cà phê, cửa hàng tiện lợi, tiệm bánh, cửa hàng bách hóa, thậm chí cả hội trường tiệc cưới – cậu chạy khắp nơi. Đôi khi trên đường, cậu nhận được vài tấm danh thiếp kỳ lạ, nào là “Giám đốc giải trí” này nọ. Tò mò gọi thử một công ty quản lý nghệ sĩ, ai ngờ họ đòi cậu phải đầu tư tiền trước. Thời buổi này kiếm tiền mà cũng cần tiền ư?
Woojeong quyết tâm kiếm tiền bằng sức lao động chân chính.
Nhiều đêm cậu thức trắng làm việc. Dù cày cuốc cả ngày nhưng tay vẫn trắng. Tiền vừa kiếm được đã đổ ngay vào núi nợ. Woojeong phải trả nợ thay cha, lại còn khoản vay lãi cao từ công ty tài chính đen đứng tên mình.
Việc đậu đại học với thành tích khá tốt giờ chìm nghỉm giữa dòng đời xô bồ. Khác với bạn bè cùng khóa chỉ cần học cật lực mỗi kỳ thi, Woojeong phải vật lộn giữa việc học và kiếm tiền mưu sinh.
Kết quả kỳ thi giữa kỳ đầu tiên khiến cậu chết lặng. Ngay cả việc làm gia sư tiểu học hay trợ giảng cũng yêu cầu bảng điểm đại học, học bổng cũng cần thành tích tốt.
Cuộc sống chẳng chút dễ thở. Dù chỉ thở thôi cũng tốn tiền. Cậu khao khát tốt nghiệp thật nhanh, xin được việc làm ổn định, có đồng lương đều đặn.
Dù muốn tránh nghỉ học giữa chừng bằng mọi giá, nhưng lên năm hai, Woojeong lại cần thêm tiền để duy trì việc học.
Tôi đã tìm hiểu một công việc có thể kiếm được nhiều tiền ngang với việc dạy thêm. Tôi cũng đã thử làm ở công trường xây dựng, nhưng đó chỉ là công việc tạm thời theo đúng nghĩa đen. Tuần trước, tôi đã quay về mà không nói được lời nào khi nghe câu “Cùng một mức lương, ai lại thuê cậu chứ?”
Woojeong lặng lẽ tìm kiếm công việc bán thời gian tiếp theo. Trên đầu trang web tìm việc, một banner lấp lánh với màu sắc sặc sỡ thu hút ánh nhìn.
“Cần nhân viên tàu du lịch/130.000won một ngày”
Dù đã từng làm đủ loại công việc bán thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Woojeong thấy một công việc phải lên tàu và đi xa trong thời gian dài. Dù vậy, mức lương cao khiến cậu động lòng. Tò mò muốn biết công việc này làm gì, Woojeong mở trang chi tiết.
Hạn chót: Tuyển dụng thường xuyên
Số lượng: 00 người
Phân loại: Không quan trọng
Giới tính: Không quan trọng
Độ tuổi: Không quan trọng
Trình độ học vấn: Không quan trọng
Ưu tiên: Ngoại ngữ, kinh nghiệm làm việc tương tự
Lương: 130.000won/ngày
Thời gian làm việc: 7 ngày (bao gồm 1 ngày đào tạo)
Loại hình công việc: Phục vụ, hỗ trợ tiệc
Hình thức tuyển dụng: Cung ứng nhân lực, LX Cruises
Một công việc bán thời gian ngắn hạn với thu nhập cao 910.000won một tuần. Chỉ cần bỏ ra 7 ngày, 3 tháng học kỳ tiếp theo sẽ dễ thở hơn nhiều. Khi nghĩ đến điều đó, Woojeong chẳng còn để ý gì khác nữa.
Woojeong nộp hồ sơ và nhấn vào nút ‘Phỏng vấn nhanh qua video 5 phút’. Nhưng rồi cậu vội vàng nhấn ‘Kết thúc’. Hóa ra hình ảnh của mình nằm dài trên giường hiện lên màn hình khiến cậu giật mình.
Căn phòng ký túc xá chật hẹp bừa bộn khắp nơi. Từ chân giường đến thắt lưng chất đầy quần áo, đối diện là bàn học cùng đống đồ dùng sinh hoạt chất cao như núi.
Loại công việc này rất coi trọng hình ảnh. Woojeong ngồi dựa lưng vào đầu giường, đưa điện thoại lên ngang tầm mắt. Đó là vị trí duy nhất trong căn phòng một mét vuông chật chội này có thể cho hình ảnh nền tương đối sạch sẽ.