Chương 10
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
10.
“Woojeong.”
“……”
“Cheon Woojeong!”
“…Hả?”
“Gì vậy, trông như người mất hồn vậy.”
Seo Do Won nghiêng đầu nhìn Woojeong.
“Cũng phải thôi, ba ngày liền là khoảng thời gian khó khăn. Muốn chạy trốn cũng không được vì bốn bề toàn là biển.”
Seo Do Won chép miệng tặc lưỡi rồi vòng tay qua vai Woojeong. Hai người sánh bước bên nhau dọc theo hành lang dài của dãy phòng. Trên đường về sau giờ làm, bước chân Woojeong trông mệt mỏi vô cùng. Cứ mãi nhìn những họa tiết hình thoi trên tấm thảm, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa phòng của Seo Do Won.
“Ngày mai cậu cũng làm ca chiều à?”
“Ừ, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là thấy tiếc nếu đi ngủ ngay bây giờ thôi.”
Khác với thường lệ, Seo Do Won gãi gãi thái dương, quay lại nhìn Woojeong một cái rồi buông tay khỏi vai anh nói.
“Làm một chén rồi ngủ nhé? Trong phòng tôi có bia.”
Woojeong gật đầu đồng ý. Tâm trí rối bời, có lẽ cũng không thể ngủ ngay được.
“Vậy tôi về thay đồ cái đã.”
“Ừ, được rồi.”
Woojeong trở về phòng mình.
Cậu lấy chiếc áo hoodie vàng ra và cởi áo vest ra. Dù không hề đụng vào xấp tiền trên bàn phòng 1601, nhưng từ trong áo vest rơi ra những tờ 50.000 won, tổng cộng lên tới 31 tờ.
Chiếc két sắt chật ních những tờ tiền nhàu nát. Đây là lần đầu tiên trong đời anh kiếm được nhiều tiền như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Tưởng rằng khi tiền chất đống sẽ thấy vui, nhưng hóa ra không phải vậy. Trái lại, anh cảm thấy sợ hãi. Chiếc két sắt đen kịt kia như muốn nuốt chửng anh rồi đóng sầm cửa lại.
Woojeong vội vã mặc chiếc áo hoodie vàng rồi bước nhanh sang phòng Seo Do Won như đang chạy trốn.
Vừa gõ cửa, cánh cửa đã mở toang. Seo Do Won mặc chiếc áo phông tay ngắn màu trắng nắm lấy cổ tay Woojeong kéo vào phòng.
“Vào đi.”
Không gian của Seo Do Won tràn đầy hơi thở cuộc sống. Căn phòng chất đầy đủ thứ đồ đạc như một phòng trọ sinh viên ở lâu năm khiến Woojeong cảm thấy vô cùng thân thuộc.
“À… không có chỗ ngồi nhỉ. Cứ ngồi tạm đâu đó đi.”
Seo Do Won nghiêng người tránh sang một bên. Cuối tầm mắt là chiếc giường. Woojeong do dự một lát rồi ngồi xuống tựa lưng vào gầm giường, nhấp ngụm bia. Bên cạnh, Seo Do Won cũng kéo đến ngồi sát.
Cả ngày đứng rồi ngồi liên tục khiến chân cậu mỏi nhừ. Vô thức, Woojeong vỗ nhẹ vào đôi chân tê rần. Seo Do Won liếc nhìn rồi lục ngăn bàn lấy thứ gì đó, ném phịch lên đùi cậu.
“Gì đây?”
“Miếng dán giảm đau. Dán vào lòng bàn chân với bắp chân sẽ đỡ mỏi. Tối tắm xong dán vào mà ngủ.”
“…Cho tôi luôn à?”
“Cậu hỏi gì lạ vậy? Đưa cho cậu dùng mà, đồ ngốc.”
Đã qua hai mươi tuổi rồi mà vẫn có thể kết bạn sao? Woojeong chợt nghĩ vậy.
“Tôi sẽ dùng cẩn thận.”
Seo Do Won quay mặt hướng khác, gãi gáy ngượng ngùng.
“Bia cũng uống của cậu, giờ lại nhận cả cái này nữa. Biết làm sao đây.”
“…Có gì to tát đâu.”
Woojeong chẳng mang theo gì để đáp lễ. Nếu gặp nhau ngoài quán, ít nhất cậu phải mời bữa cơm. Nhưng trước hết, có chuyện cần nói ngay.
“Này Dowon-ah.”
“Ừ?”
“Thực ra… Tôi đã nói dối cậu một chuyện.”
“Cậu? Nói dối?”
“Ừ…”
“Say rồi à? Đột nhiên nói gì kỳ vậy.”
Seo Do Won bật cười, hỏi qua loa.
“Là gì?”
“…Tôi thực ra là Omega.”
“Phụt!” Bia trong miệng Seo Do Won phun ra, chảy dọc cằm. Woojeong vội đưa cuộn giấy bên gối cho anh.
“Chết tiệt, giật cả mình.”
“Xin, xin lỗi. Không sao chứ?”
“Đéo hiểu nổi! Cậu bảo cậu là Beta mà!”
“……”
“Bảo sao thấy kỳ. Mùi người cậu… có gì đó khác biệt.”
Seo Do Won ho sặc sụa một hồi, lắp bắp: “Cậu điên rồi à / Năm nay chưa có cú sốc nào to hơn / Không biết đây là chỗ nào mà dám chui vào / Đ.mẹ…” – rồi trừng mắt nhìn Woojeong.
Woojeong Eun ngồi cách xa Seo Do Won một chút, lẩm bẩm: “…Tôi đã bảo là tuổi dậy thì qua rồi mà.”
Một khoảng lặng chợt trôi qua giữa hai người.
“Cẩn thận đấy. Ở đây toàn mấy tên điên.”
“…Ừ.”
Không hiểu sao lúc này hình ảnh Sa Gong Joon lại hiện lên trong đầu. Woojeong Eun đặt bàn tay lên eo – nơi từng chạm vào cánh tay hắn, xoa xoa vài cái.
May mắn là Seo Do Won vẫn đối xử với cậu bình thường sau khi nghe lời tỏ tình. Những Alpha và Omega trưởng thành đều rất giỏi kiểm soát pheromone, nên cũng chẳng có vấn đề gì.
Hai người tán gẫu một lúc về mấy chuyện vớ vẩn của hành khách này nọ. Khi hết chuyện, căn phòng lại chìm vào im lặng. Kỳ lạ là Woojeong Eun không thấy khó chịu với sự im lặng đó. Thật kỳ diệu, chỉ cần cùng tồn tại trong không gian này thôi cũng khiến cậu cảm thấy như mình đang trở nên gần gũi hơn với Seo Do Won.
“Woojeong Eun.”
“Ừ?”
Seo Do Won gọi cậu – kẻ đang thẫn thờ ngồi thõng tay xuống sàn.
“Sao rồi, mấy ngày làm việc thấy thế nào?”
Woojeong Eun trầm ngâm suy nghĩ. Công việc không khó. Khoảng cách đi lại gần nên không tốn tiền xe, cũng chẳng mất tiền ăn. Hơn nữa, mọi người ở đây thường cho cậu khá nhiều tiền boa.
Vấn đề nằm ở số tiền Sa Gong Joon đưa.
Với Woojeong Eun,
nó tương đương hai tháng lãi suất,
bốn tháng sinh hoạt phí,
một phần ba học phí – 1 triệu 550 nghìn won.
Số tiền boa nhận được từ Sa Gong Joon trong 30 phút, bằng số tiền Woojeong Eun phải làm việc chăm chỉ suốt hai tháng mới kiếm được.
Woojeong Eun ực một hơi hết lon bia. Chiếc lon bị bóp méo dưới lực siết chặt.
“…Không biết nữa.”
Seo Do Won nhìn cậu cười. Khi cúi đầu nhìn xuống lon bia, nét mặt anh chợt trống rỗng.
Bò lên giường, Seo Do Won dựa lưng vào tường, ngồi co một chân lên. Anh nhìn ra cửa sổ hướng biển, thì thầm như tự nói với mình:
“Cậu không thấy như mình đang lạc vào xứ sở thần tiên sao?”
Woojeong gật đầu. Seo Do Won lại lấy thêm hai lon bia từ tủ lạnh mini. Xoẹt, chỉ còn nghe tiếng hai người uống ừng ực.
“Woojeong à.”
“Ừ.”
Do Won duỗi thẳng chân, ngả đầu ra sau. Woojeong cũng dựa trán vào mép giường, toàn thân thả lỏng.
“Muốn nghe bí mật của tôi không?”
“Gì?”
“Tuần sau là tròn 1 năm tôi làm ở công ty này. Đoán xem tao tiết kiệm được bao nhiêu?”
Woojeong vặn người nhìn Dowon chằm chằm thì chuông điện thoại reo. Seo Do Won nhìn chằm chằm vào màn hình rồi hắng giọng.
“Chờ chút, tôi nghe máy đã.”
Đồ rê mi pha sol. Sol.
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b