Chương 11
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
11.
Giọng Dowon vừa nghiêm túc giờ đã cao hơn hẳn, nói nhanh hơn. Liên tục hỏi “Hôm nay cô làm gì rồi?”, “Ăn tối chưa?”, “Tắm rửa xong chưa?”. Sau đó, Dowon im bặt. Chỉ nghe tiếng người bên kia lẩm bẩm vọng ra. Là giám đốc Yoon – người Woojeong từng thấy ở phòng lounge.
Woojeong hơi bất ngờ. Cậu chỉ tưởng hai người quen biết sơ qua, không ngờ họ lại gọi điện thoại cho nhau.
Là người yêu sao?
Nhưng Dowon thiếu cái gì chứ?
Woojeong lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ. Dù có phải người yêu hay không cũng không phải việc của cậu.
“Giám đốc…” – Dowon nói lửng rồi đứng dậy. Kẹp điện thoại giữa vai và má, hắn lục lọi tủ quần áo như chuẩn bị ra ngoài. Woojeong vứt lon bia rỗng vào thùng rác rồi ra cửa.
Seo Do Won hỏi bằng môi:
“Về à?”
“Ừ, buồn ngủ quá… Mai gặp.”
“Ừ.”
Có lẽ tốt nhất là không nên hỏi Dowon kiếm được bao nhiêu trên tàu.
Về đến phòng, Woojeong tắm rửa, giặt áo rồi nhào lên giường trần.
Tôi thật sự rất mệt. Những công việc liên tục từ sáng đến tối khiến đầu óc Woojeong như bị ai đó châm chích. Lúc này chỉ có ngủ là tốt nhất.
Woojeong úp mặt vào chiếc gối mềm mại và nhắm mắt lại. Cậu cựa quậy tay chân, cọ mình vào tấm chăn mịn màng. Cậu quyết định sẽ tận hưởng trọn vẹn những ngày còn lại ở nơi này.
*
Phòng VIP lounge vắng lặng.
Những vị khách ở phòng hạng sang thường thích dùng bữa trên ban công ngắm biển hơn là xuống lounge.
Trong suốt thời gian làm việc ở đây, Woojeong đã đảm nhận mọi công việc không chừa một việc nào. Khi phòng đông, cậu phụ bưng bê; khi đơn giao đồ bị tồn, cậu thay người đi giao đồ tận phòng. Cậu từng lo lắng không biết có phải giao đồ đến phòng 1601 không, may mắn là chuyện đó đã không xảy ra.
Đang đứng chờ trước cột trụ để hướng dẫn khách vào phòng mà không làm phiền họ, thì cửa tự động của VIP lounge mở ra, một người đàn ông bước vào. Dù mặc áo sơ mi vải lanh trắng và quần đen che kín người, vẫn có thể cảm nhận được thân hình vạm vỡ vượt trội của người này – Sa Gong Jun.
Mọi ánh mắt trong lounge đều đổ dồn về Sa Gong Jun. Dù cố ý hay vô tình, anh ta luôn có sức hút mãnh liệt khiến người khác phải chú ý.
Bỏ ngoài tai mọi ánh nhìn xung quanh, Sa Gong Jun quét mắt khắp phòng.
Woojeong giấu đi vẻ mặt cứng đờ, cố tình quay lưng lại giả vờ không thấy. Cậu không biết phải đối mặt với anh ta bằng biểu cảm nào sau chuyện hôm trước – khi anh ta không chút ngần ngại đưa tay sờ ngực mình.
Một nhân viên khác nhanh chóng tiến lại gần Sa Gong Jun.
Nhưng Sa Gong Jun phớt lờ người đó và tiếp tục bước. Rồi anh ta ngồi xuống chiếc bàn trống gần chỗ Woojeong.
Woojeong miễn cưỡng bước tới, tay nghịch đầu mép thực đơn.
“…Xin chào.”
“Lại gặp cậu rồi.”
Trang phục chỉnh tề, lời chào bình thường. Bên ngoài phòng khách, Sa Gong Jun chỉ là một hành khách bình thường.
“Tôi muốn gọi một tách trà.”
Woojeong đưa cho Sa Gong Jun một trong những thực đơn đang kẹp trong tay. Trong lúc anh chọn món, cậu cầm bình nước lên định rót vào ly thủy tinh thì bỗng cảm nhận được ánh mắt châm chọc từ phía Sa Gong Jun.
“……”
“……”
Sa Gong Jun chăm chú nhìn vào ống tay áo của Woojeong.
Nhờ vậy, Woojeong mới lần đầu để ý đến tay áo mình. Suốt ba năm học cấp ba, cậu chỉ mặc đi mặc lại một chiếc áo nên phần gấu tay đã sờn và bạc màu.
Woojeong đặt bình nước xuống khay, một tay che lấy cổ tay. Khi cậu lùi lại một bước, gương mặt vô cảm kia liếc nhìn cậu từ đầu đến chân.
Sa Gong Jun chụp lấy cổ tay Woojeong đang cố thu lại. Kéo tay cậu sát về phía mình, anh xoay đi xoay lại kiểm tra ống tay áo. Một bên lông mày anh nhếch lên.
Như thể sự nghèo khó của cậu đã theo dòng nước tràn sang phía anh. Vẻ mặt Sa Gong Jun tràn ngập sự khó chịu.
“Cậu nhặt đồ người ta vứt về mặc đấy à?”
Không hẳn là sai, vì cậu đã nhận bộ đồng phục ai đó bỏ lại. Nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Đứng trước người đàn ông có vẻ đủ đầy này, lần đầu tiên Woojeong cảm nhận được sự tủi thân của bản thân.
Vài tờ tiền 50.000 won được đặt lên bàn. Nhìn sơ cũng phải gần trăm ngàn.
“Xuống dưới mua áo mới đi.”
“……”
“Không hiểu lời ta nói à, cầm lấy đi.”
Thấy Woojeong do dự, Sa Gong Jun hạ giọng thì thầm:
“Muốn tôi nhét tiền vào ngực cậu không?”
“Không… không cần đâu…”
Woojeong thoáng nghĩ Sa Gong Jun thật sự sẽ làm vậy. Khi cậu định nhận tiền trước khi anh có hành động kỳ quặc nào khác, Sa Gong Jun thở ngắn rồi nói:
“Phô bày sự nghèo khó chẳng khác nào tự nhận mình bất tài, tôi đã nói với cậu rồi còn gì.”
Woojeong ngẩng đầu lên như bị chạm đúng nỗi đau.
“Cậu nhất định phải nghe lời nói trực tiếp thế này mới hiểu sao?”
Sa Gong Jun từ tốn đưa mắt nhìn Woojeong từ đầu đến chân. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nóng bừng khó tả, như ngọn lửa bùng cháy lan khắp cơ thể, khiến cậu bỗng mất kiểm soát.
“Rốt cuộc ngài xem triển lãm rồi đề nghị giao dịch với tôi phải không?”
Tỉnh lại, Woojeong mới nhận ra mình vừa buông lời không chút kiêng dè. Ánh mắt sắc lạnh của Sa Gong Jun nheo lại, nở nụ cười như đang thưởng thức trò vui.
“Biết cãi lại đấy.”
Woojeong ước gì có thể hắt cả chén nước vào mặt hắn.
“Đôi mắt này chẳng biết nghe lời chút nào.”
Đúng lúc hai người đang có cuộc đấu mắt căng thẳng, trưởng bộ phận hớt hải chạy tới. Ông ta hiểu nhầm rằng Woojeong đã phạm sai lầm. Trong mắt Woojeong, gương mặt vị trưởng bộ phận trắng bệch một cách thái quá.
“Xin lỗi ngài, đây là lần đầu cậu ấy…”
“Đào tạo nhân viên quá tệ.”
“Chúng tôi sẽ khắc phục ngay. Thật sự xin lỗi ngài. Cậu làm gì vậy, Cheon Woojeong?”
Trưởng bộ phận đặt tay lên gáy Woojeong, ép cậu cúi đầu xin lỗi. Những lời “xin lỗi”, “lần sau sẽ cẩn thận hơn” liên tục vang lên. Woojeong đành tiếp tục xin lỗi dù chẳng hiểu mình sai ở đâu.
“Thôi được rồi, đi đi.”
Bị kéo vào góc, Woojeong bị trưởng bộ phận mắng một trận. Sau đó còn phải nghe một bài diễn thuyết dài dòng về thái độ nhân viên và tinh thần thời đại của công ty.
Những chuyện đó chẳng là gì cả.
Khi chỉ còn một mình, Woojeong giơ hai tay lên nhìn cổ tay. Ánh mắt Sa Gong Jun khi nhìn vào ống tay áo cậu khiến anh không thể quên.
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b