Chương 12
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
12.
Woojeong ngồi thụp xuống hành lang và khóc. Nếu ai đó hỏi tại sao kiếm tiền nhiều thế mà còn khóc, cậu chẳng biết trả lời thế nào.
Trong nhà vệ sinh, Woojeong rửa mặt, dùng tay xoa đi vết nước mắt trên má. Nhìn vào gương, cậu gập ống tay áo vào trong. Trông hơi kỳ cục, nhưng vẫn tốt hơn là phải chịu đựng ánh mắt khó chịu của Sa Gong Jun.
Hít một hơi thật sâu, Woojeong tự nhủ: Hãy coi như đây là vị khách khó tính nhất mà cậu từng phục vụ trong tất cả các công việc part-time trước đây.
Sau khi hít thở vài lần để lấy lại bình tĩnh, Woojeong lại một mình bước ra ngoài, nhưng Sa Gong Jun đã rời đi từ lúc nào.
*
Từ đó trở đi, Woojeong bắt đầu tránh mặt Sa Gong Jun.
Bữa sáng, giờ trà, bữa tối.
Cậu trốn tránh tất cả các dịch vụ phòng liên quan đến phòng 1601.
Lần Woojeong gặp lại Sa Gong Jun là khi chuẩn bị rời tàu. Đang bước đi trên cầu cảng dẫn vào bờ trong làn gió lạnh, cậu chợt cảm nhận có ai đó đang đến gần.
Người tiến về phía Woojeong chính là Sa Gong Jun. Trang phục vest xám đậm cùng đôi giày da bóng loáng khiến anh trông càng đáng sợ hơn so với vẻ thoải mái khi ở trên tàu.
Woojeong giật mình lùi lại, vô tình va phải người đồng hành của Sa Gong Jun đang chuẩn bị rời tàu.
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Dù không hiểu tại sao một hành khách như anh lại xuống cùng nhân viên, nhưng tim Woojeong đập loạn xạ như thể mọi nỗ lực trốn tránh bấy lâu đều tan thành mây khói.
“Chuẩn bị rời tàu rồi à?”
Ánh mắt Sa Gong Jun đổ dồn về phía ngực Woojeong. Chiếc ba lô đựng đầy tiền mặt được đeo phía trước, và cái nhìn của anh như đang chất vấn thứ kỳ lạ đó.
Woojeong chỉnh lại ba lô rồi quay đi, không một lời chào. Công việc part-time đã kết thúc, cậu nghĩ mình chẳng cần để ý đến Sa Gong Jun nữa.
Sa Gong Jun bước đến bên cạnh Woojeong.
“Xem ra cậu đã chọn tự trọng.”
“…Tôi muốn làm việc với người biết giữ phép tắc, dù là làm thuê cho ai.”
“Phải rồi, tôi đâu phải loại người lịch sự cao sang gì.”
“……”
“Xem cậu chạy vạy khắp nơi đòi tiền, có vẻ Cheon Woojeong cũng chẳng đến nỗi khốn cùng lắm nhỉ.”
Sa Gong Jun nghiêng đầu nhìn Woojeong. Cậu mặc chiếc áo phao dày cộm đến mắt cá, kéo khóa kín cổ, cùng chiếc mũ trùm trên nền áo hoodie vàng.
Bàn tay lớn phủ lên đầu Woojeong. Sa Gong Jun dùng tay ấn mạnh vào cái đầu nhỏ nhắn rồi bất ngờ giật phăng chiếc mũ trùm màu vàng ra.
“Á!”
Woojeong đang mải mê bước về phía trước giật mình quay lại nhìn Sa Gong Jun. Vẻ ngoài chỉn chu, gọn gàng của chàng toát lên khí chất cao quý. Khác với lúc ở trong phòng, mái tóc được vén gọn để lộ vầng trán khiến chàng nổi bật hẳn giữa đám đông đang chờ rời du thuyền.
Bề ngoài thì có vẻ ổn nhưng bên trong hơi… Woojeong nghĩ thầm rồi lại kéo mũ trùm lên đầu.
“Hy vọng cậu sẽ không hối hận vì lựa chọn đó.”
Lo chuyện bao đồng. Woojeong mệt mỏi đến mức chẳng buồn đáp lại, chỉ thở dài ngắn ngủi rồi bước xuống du thuyền.
Gió biển mùa đông lạnh buốt luồn vào gáy Woojeong. Cậu đội chiếc mũ đi kèm áo khoác rồi bước đi mạnh mẽ. Chẳng có gì đáng sợ cả. Với số tiền trong ba lô, 910 nghìn won sắp nhận được từ việc làm thêm cùng khoản thu nhập sắp tới, cậu có thể sống thoải mái trong 6 tháng.
Rời khỏi cảng Incheon, Woojeong đi bộ khá lâu. Dù có xe buýt đưa đón nhân viên du thuyền nhưng với thân phận làm thêm, cậu không thể sử dụng. Muốn lên xe phải quẹt thẻ ra vào, mà thẻ của nhân viên bán thời gian như cậu thì không được hệ thống nhận diện.
Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến ngón chân tê cóng cuối cùng cũng kéo Woojeong trở về với thực tại.
Cậu ngoái lại nhìn phía sau. Con tàu du lịch mà cậu đã ở suốt một tuần vẫn tỏa ra ánh đèn ấm áp.
Woojeong quay lại hướng đi ban đầu. Cậu định gạt bỏ hết những cuộc trò chuyện kỳ lạ, những mẹo vặt, và cả những con người đã gặp trong tuần qua. Woojeong không ngây thơ đến mức không biết rằng bước chân này là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi nơi đây.
Đằng xa hiện ra một trạm xe buýt.
“Bãi đỗ xe”
Woojeong nhìn lên bảng hiệu xe buýt rồi đột nhiên ngồi phịch xuống ghế. Nếu may mắn thì có thể chỉ chờ chốc lát, còn không may thì phải đợi đến ba mươi phút.
Vài chiếc sedan đen bóng lướt qua con đường mười làn xe. Woojeong nhìn theo những chiếc xe hơi rồi lại dán mắt tìm kiếm xem liệu có xe buýt nào tới sau đó không.
Woojeong ngồi trên con đường vắng lặng suốt 40 phút. Sau đó, cậu chạy bộ hai tiếng đồng hồ, đổi sang xe buýt địa phương và di chuyển thêm 20 phút nữa mới tới được ký túc xá.
Cậu bắt đầu dọn dẹp từ chiếc ba lô. Lấy quần áo đã mặc mấy ngày bỏ vào máy giặt công cộng, xếp cuộn giấy vệ sinh nằm dưới đáy túi lên một góc bàn.
Rồi cậu ngồi bệt xuống sàn. Bắt đầu phân loại những tờ tiền cuộn tròn trong chiếc áo phông tay ngắn. Đô la và won, sau đó xếp theo mệnh giá.
Tiền làm thêm 910 nghìn won sẽ được chuyển vào tài khoản, ngoài ra cậu còn có tận 3 triệu 550 nghìn won tiền mặt và 520 đô la.
Thật khó tin. Kiếm tiền dễ dàng đến thế sao? Woojeong thậm chí còn tát vào má mình để xem có phải đang mơ không. Cảm giác đau rát cho thấy đây không phải giấc mơ.
Cậu mở túi giấy, xếp tiền gọn gàng rồi giấu dưới bàn. Ngay lúc đó, một mảnh giấy cỡ lòng bàn tay lăn trên sàn thu hút sự chú ý.
“Cái gì đây?”
Woojeong nhặt lên xem xét kỹ. Logo hình sóng và chữ ký quen thuộc. Đó là tờ giấy nhớ cậu đã thấy vô số lần trong thời gian làm nhân viên part-time trên du thuyền.
“Có lẽ bị kẹt ở đâu đó rồi theo về…”
Nhưng khi lật mặt sau, cậu giật mình. Trên đó ghi rõ tên và số điện thoại của Sa Gong Jun.
Woojeong vò nát mảnh giấy ném vào thùng rác. “Tưởng chỉ nhét tiền vào ngực, ngờ đâu còn lẫn cả thứ này.”
“……”
Liếc nhìn thùng rác, cậu đứng dậy. “Dù sao cũng là người sẽ chẳng bao giờ gặp lại.”
*
Woojeong mở ngăn kéo bàn trong ký túc xá lấy ra một gói mì. Sau khi nấu mì trong bếp chung và húp sạch nước, cậu đánh răng rồi quay về giường.
“Ướt quá, lạnh chân mất.”
Woojeong ôm chai nước ấm, bật máy sấy dưới chăn và bắt đầu tìm kiếm công việc part-time mới.
Có lẽ do mùa nghỉ hè bắt đầu nên việc tìm chỗ làm thêm khá khó khăn. Các công việc như cửa hàng tiện lợi, quán ăn nhanh hay siêu thị lớn đều đã kín chỗ. Những nơi tạm ổn thì chẳng thấy đăng tuyển, hễ có một vị trí hiếm hoi xuất hiện là tranh giành kịch liệt.
Quảng cáo tuyển dụng không thiếu. Nhưng vấn đề là tỷ lệ đậu lại thấp một cách khó hiểu. Woojeong phải hạ thấp tiêu chuẩn xuống mãi, thậm chí bắt đầu xem xét cả những công việc bán thời gian theo ngày. Từ phát tờ rơi cho tới mặc thú nhồi bông.
Chưa bao giờ mọi thứ lại khó khăn đến thế…
Woojeong lăn qua lộn lại trên giường. Mỗi lần cựa quậy lại nghe tiếng răng rắc kẽo kẹt. Thở dài thườn thượt, cậu bất ngờ nằm im. Do đầu thò ra khỏi đệm nên tầm nhìn đảo ngược hoàn toàn. Ngay cả thùng rác lật ngược cũng lọt vào tầm mắt.
Phải chăng vì nhìn thế giới đảo ngược nên suy nghĩ cũng đảo điên theo?
Woojeong vội bò lên giường trùm chăn kín mít. Chắc chắn cậu đã bị tiền đánh gục rồi.
Cậu cố gắng tập trung vào chiếc điện thoại nhỏ xíu trên tay. Sau ba mươi phút tự trấn an và tiếp tục tìm kiếm, vẫn chẳng có công việc nào ổn thỏa.
Kiểm tra số dư trên ứng dụng ngân hàng. Sau khi trả lãi vay cuối tháng, đóng tiền phòng ký túc xá, rồi học phí học kỳ I sắp tới, sinh hoạt phí kỳ sau sẽ eo hẹp lắm.
Dù đã quyết tâm không hối tiếc, nhưng công việc cũ cứ hiện về trong đầu. Nơi mà mỗi ngày kiếm được 130 nghìn won tiền công, chưa kể 200 nghìn won tiền boa. Giọng Seo Do Won hỏi “Cậu kiếm được bao nhiêu rồi?” cũng văng vẳng bên tai.
Chỉ cần làm cruise part-time thêm một lần nữa thôi, là đủ sống cả học kỳ… Thành tích sẽ khá lên, biết đâu học kỳ sau lại xin được việc gia sư…
Woojeong nằm sấp lật lại lịch sử ứng tuyển. Đáng tiếc là hiện không có cruise nào đang tuyển.
“……”
Lăn lộn vài vòng trên giường, cậu lại trở về tư thế cũ nhìn chằm chằm thùng rác.
Cái bàn lộn ngược, chiếc ghế lộn ngược, cánh cửa đảo ngược.
“Tôi trong thế giới nhỏ bé đảo lộn.”
Woojeong với tay nhặt mảnh giấy ghi chú.
“Nếu là phiên dịch tiếng Philippines thì có lẽ cũng được…”
“Không, tự tin hơn ai hết.”
“Vì tôi mà mở mồm ra chút đi, định lấy tiền của tôi sao, cậu Cheon Woojeong.”
“…Mồm…”
Woojeong nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh trái tim đập thình thịch.
“…Không. Không phải bên này.”
Chiếc điện thoại trong tay kia bị bỏ xuống rồi lại cầm lên nhiều lần. Woojeong ném mảnh giấy ghi chú xuống gầm bàn.