Chương 15
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
15.
“Buồn cười thật. Cậu tưởng mình sắp làm chuyện gì to tát lắm à?”
“Có lẽ anh hiểu nhầm rồi. Tôi… lúc đó anh bảo là phiên dịch mà…”
“Tôi đã nói lúc nào?”
“Anh nói thế mà…”
– “Cư xử như vậy thật chán ngắt, Cheon Woojeong. Cậu còn chưa đáng để bò bằng bốn chân tới van xin tôi vuốt ve.”
Sa Gong Jun bình thản nói ra những lời chưa từng nghe thấy bao giờ. Nhờ vậy, Woojeong đã phải vật lộn suy nghĩ xem liệu mình có phải kẻ dị biệt không.
Dù nghĩ thế nào, cũng không phải vậy.
– “Chính cậu là kẻ đã nói sẽ làm bất cứ điều gì. Tôi không phải người van nài hay cầu xin.”
“……”
– “Đối tượng tôi cần bây giờ là người có thể khiến tôi hưng phấn vừa phải, và tôi nghĩ giọng nói của Cheon Woojeong có thể làm được điều đó nên mới đề nghị.”
“Nhưng chuyện này…”
– “Lắc cái kia vài lần qua điện thoại cũng chẳng khiến thế giới sụp đổ, nếu không thích thì cúp máy thôi. Đừng lãng phí thời gian nữa, hãy chọn đi. Như đã nói, người thay thế cậu nhiều như cỏ dại, tôi chẳng muốn tốn thời gian vào đây.”
Giọng nói trầm đục luồn qua kẽ ngón chân Woojeong, bò lên khóa chặt đầu gối. Như bị thôi miên, Woojeong ngả lưng xuống giường, dạng chân ra, đập đùi mở đóng vài lần. Rồi hé đủ rộng để lọt một nắm tay.
Sa Gong Jun đúng. Dù sao cũng chẳng thấy mặt nhau, không phải mối quan hệ gặp lại, vài phút buông thả chắc cũng không sao.
“…Tôi làm rồi.”
– “Nói xem cậu đã làm gì. Cứ tưởng tượng cậu đang giúp tôi hình dung ra cảnh tượng.”
Woojeong gật đầu trong căn phòng trống vắng.
“Tôi… nhấc gối lên… và dạng chân ra.”
– “Quần áo?”
“Sao lại cởi quần áo?”
– “Cởi ra thì mới sờ c hay đút vào lỗ được chứ.”
“……”
– “Cởi xong muốn làm gì tùy cậu. Đừng hào hứng quá mà nhét cả nắm tay vào.”
Woojeong cứng đờ tại chỗ. Cậu chăm chú nhìn vào đầu gối nhô lên của mình. Sao người kia có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy chứ? Suy nghĩ ấy khiến khóe mắt Woojeong đỏ ửng lên.
“Chẳng lẽ cởi ra rồi nên không còn gì để nói nữa sao?”
“…Tôi đang mặc đồ đấy.”
Theo Woojeong, Sa Gong Jun chính là kiểu người sẽ bắt người khác phải nói rõ mình đang mặc gì. Liếc nhìn xuống dưới, mặt cậu bừng đỏ. Trên nền màu xanh da trời in hình chú gấu màu vàng…
“…Là quần ngủ.”
“…Quần ngủ?”
Giọng nói của Sa Gong Jun khiến Woojeong giật mình tỉnh táo. Lời nói đó giống như lẩm bẩm một mình hơn là mong đợi đối thoại, cậu chẳng ngờ anh lại phản ứng. Đang phân vân không biết nói gì thì miệng cậu đã nhanh hơn não.
“Là đồ mặc khi ngủ…”
Woojeong che mắt bằng một tay, ấp úng nói tiếp.
“Nó rất… mềm mại và ấm áp, mặc một lần là muốn mặc mãi.”
Căn phòng của người đàn ông trưởng thành, chiếc áo choàng của anh, mùi hương cơ thể thoang thoảng nơi đó lướt qua tâm trí Woojeong. Cả những đường cơ bắp cuồn cuộn như sóng mà cậu đã lén liếc nhìn nữa.
Tất cả đều đối lập hoàn toàn với căn phòng trọ chật hẹp của Woojeong, trang phục của cậu và mùi pheromone đặc quánh nơi đây.
“Tôi cũng muốn mặc thử. Thứ đồ rất mềm mại và ấm áp, mặc một lần là muốn mặc mãi.”
Giọng Sa Gong Jun nghe có vẻ uể oải, như thiếu sức sống, nhưng lại là giọng điệu dịu dàng nhất mà Woojeong từng nghe thấy từ anh.
Sa Gong Jun thích quần ngủ sao? Đây là món đồ hiếm thấy nếu không lang thang ngoài phố, có lẽ anh tò mò vì lần đầu nghe thấy. Không phải đối mặt trực tiếp khiến Woojeong cảm thấy dũng khí dâng trào.
“…Nếu anh nhận việc, tôi sẽ tặng anh một bộ.”
– Nếu ngươi định đưa ra đề nghị tầm thường vô giá trị thì coi như thành công, còn nếu là thỉnh cầu giao phó việc thì đã thất bại rồi. Chuyện của Cheon Woojeong hôm nay chỉ là ngậm miệng lại và hỗ trợ phụ tá cho đúng mực, nên hãy tập trung vào việc được giao đi.
“……”
– Vậy… phía trước hay phía sau?
“Phía… phía trước ạ. Hình như vậy.”
Cheon Woojeong ấp úng trả lời một cách ngớ ngẩn câu hỏi của Sa Gong Jun, rồi liếc nhìn xung quanh vài lần. Dù đang ở trong căn phòng kín mít, cậu vẫn có cảm giác ghê rợn như có ai đó đang theo dõi mình.
– Thôi đừng làm trò ngớ ngẩn nữa, sờ vào nó đi.
Do dự một lúc, Woojeong thò bàn tay đang buông thõng vào bên trong áo hoodie. Những ngón tay lạnh giá chạm vào vùng bụng ấm áp. Cậu chỉ dám vuốt ve hai bên sườn và xương sườn vô tội. Thế mà bàn tay cầm điện thoại vẫn run rẩy, hơi thở cũng vậy.
Sa Gong Jun – kẻ vừa mới dùng lời lẽ làm nhục cậu – cũng im bặt sau khi nghe hơi thở của Woojeong trở nên gấp gáp.
– Haa…
Woojeong ngồi co ro một góc giường, đợi chờ trong vô định. Tai lắng nghe tiếng rên rỉ khó nguôi, tay ôm chặt đầu gối. Nghe tiếng thở ẩm ướt trầm thấp của Sa Gong Jun, cậu có cảm giác như đang xem lén một bộ phim khiêu dâm hạng bét nào đó, khiến sau gáy nóng ran lên.
Cậu nhắm chặt mắt lại. Tưởng rằng có thể xua tan suy nghĩ, nhưng ngược lại. Trong bóng tối đen kịt trước mắt, hình ảnh hôm đó cứ hiện lên giữa những đốm sáng lập lòe – lúc Sa Gong Jun nắm chặt ngực cậu, sờ soạng vùng bẹn, rồi vuốt lên từ dưới lên.
Một tiếng rên đậm đặc bật ra từ miệng Sa Gong Jun.
Woojeong giật mình, vội đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Bên kia đầu dây thở gấp như thể chẳng liên quan, khiến cậu phải lập cập bấm nút giảm âm. Dù chẳng có ai nhìn thấy, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cũng sợ hãi nữa – dù biết không thể, nhưng vẫn lo ai đó sẽ nghe thấy.
– Cheon Woojeong, cậu đang làm trò gì vậy?
Giọng nói chậm rãi, nhịp thở gấp gáp của hắn khiến tôi mất cảnh giác. Thịch, tim tôi như rơi xuống đất. Woojeong nắm chặt tay, từng chữ rõ ràng:
“Beta.”
– …Vậy sao?
Câu hỏi lại khiến lưng tôi lạnh toát. Có phải trong lúc gặp gỡ, mình đã mắc sai lầm gì chăng?
Chỉ có một khoảnh khắc duy nhất khiến tôi nghi ngờ. Ngày đó, khi vào phòng dịch vụ và bất ngờ đối mặt với dư âm pheromone của hắn.
‘Mùi thơm quá.’
Giọng nói thoáng qua trong đầu khiến tôi giật mình. Thoáng bối rối, tôi lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ. Bình tĩnh nào. Khả năng pheromone rò rỉ là rất thấp. Dù có chuyện đó đi nữa, Sa Gong Jun cũng không ở đây bây giờ, mình không muốn vô tình tiết lộ sự thật để hắn có cớ bắt bẻ.
“Vâng.”
Hơi thở nghẹn lại nơi cổ. Nếu đối mặt trực tiếp bây giờ, chắc chắn tôi không thể che giấu cảm xúc này.
Một lúc sau, tiếng giấy lau được rút ra vang lên. Tiếp theo là âm thanh da thịt tách khỏi ghế sofa bọc da. Woojeong ngây người nghe những âm thanh ấy, như đang mơ, mọi thứ thật phi thực. Sa Gong Jun bình thản nói với Woojeong:
– Đọc số tài khoản đi.
“……”
– Tôi sẽ chuyển tiền, đọc số tài khoản để nhận đi.
Mặt và cổ Woojeong dần đỏ ửng lên.
– Anh làm gì vậy?
Gỡ chiếc điện thoại dính trên má, cậu chỉ biết nhìn chằm chằm vào đầu gối mình. Như bị đánh vào đầu, tâm trí bỗng tỉnh táo hẳn. Mình vừa làm gì thế này? Môi run rẩy.
– Mệt rồi, nhanh lên…
Cạch. Hắn cúp máy. Thông báo kết thúc cuộc gọi nhấp nháy, màn hình chuyển sang màu đen. Woojeong hoảng sợ lật úp điện thoại bằng đầu ngón tay. Không thể tin nổi, cuộc gọi quay lại. Bối rối, Woojeong nhấn nút từ chối và tắt nguồn luôn.
Tôi ném chiếc điện thoại vào góc giường, rồi đập đầu vào giữa đầu giường và góc tường. Cót két, cót két. Tấm nệm trong căn phòng trọ chật hẹp không cửa sổ này rên lên những tiếng kỳ quái. Trước khi tắt máy, tôi lướt nhìn thời gian – 3 giờ sáng.
*
Hôm sau, Woojeong bật dậy khỏi giường mà không cần ánh nắng hay chuông báo thức đánh thức.
Vừa mở mắt, cậu đã lôi đồ lót và xà phòng từ ngăn kéo rồi đi thẳng đến phòng tắm chung. Chỗ tốt nhất cạnh cửa sổ đã bị người khác chiếm mất.
Woojeong đành đứng dưới dòng nước lạnh buốt ở góc đối diện. Giữa mùa đông giá rét, nhưng cậu chẳng kịp cảm nhận cái lạnh. Cậu đứng im như tượng, để dòng nước đá xối xả trôi xuống cống rãnh dơ bẩn.
Chẳng nhớ nổi mình đã tắm xong bằng trạng thái tinh thần nào. Về đến phòng, Woojeong vừa sấy tóc vừa lén bật điện thoại lên.
3 cuộc gọi nhỡ. Dấu vết Sa Gong Jun để lại. Sau đó, không một tin nhắn hay cuộc gọi nào nữa – sạch sẽ quá.
Một sai lầm. Woojeong vùng vẫy điên cuồng hơn bao giờ hết để xóa bỏ dấu vết đó. Cậu tìm việc làm thêm đến mắt đỏ ngầu. Đăng ký tất cả các tin tuyển dụng mới, không ngại nơi xa xôi. Sáng mai định quay lại văn phòng tuyển dụng công trường từng mắng cậu thậm tệ.
Đúng lúc đó, tin nhắn đến.
Seo Do Won: Này này này
Seo Do Won: Woojeong!
Là Seo Do Won.
Ừ?
Seo Do Won: Chỗ này đang tuyển nhân viên nè
Du thuyền à?
So sánh tương đối thì làm trên du thuyền vẫn tốt hơn Sa Gong Jun. Đôi mắt Woojeong lấp lánh hi vọng lúc này cấp bách và thiết tha hơn bao giờ hết.
Seo Do Won: Ừ hình như quản lý ấn tượng với cậu, có hứng thì apply đi
Seo Do Won: Vào trang web mà xem
Để tôi xem chút đã
Woojeong vào lại trang web tìm việc làm mà cậu đã lướt đi lướt lại suốt mấy ngày qua. Bỗng một biểu ngữ tuyển dụng lấp lánh hiện ra – thứ mà nãy giờ cậu chưa từng thấy.
“Cần tuyển nhân viên chính thức tàu du lịch / 3.000.000 won mỗi tháng / Có trợ cấp thôi việc”
“Ơ, cậu thấy chưa? Cái này đúng không?”
Seo Do Won: “Ừ ừ, tuyến Trung Quốc đang có vài vị trí trống nên họ cần tuyển nhân viên phụ trách đó”
Seo Do Won: “Biết đâu tụi mình sẽ làm cùng nhau”
Seo Do Won: “Cậu ứng tuyển chứ?”
Woojeong siết chặt điện thoại trong hai tay rồi lăn qua lăn lại trên giường.
Dowon tiếp tục thúc giục qua tin nhắn.
“Lương 36 triệu won một năm.”
Thực ra là nơi có thể kiếm được nhiều tiền hơn thế.
Tay cầm điện thoại siết chặt hơn. Woojeong miết ngón tay dọc theo viền điện thoại, gương mặt lộ rõ quyết tâm.
“Chỉ cần nghỉ học một năm thôi để kiếm tiền.”
So với việc vật lộn đi học như hiện tại, so với việc sống trong lo lắng từng ngày, thì việc kiếm tiền ở đó rồi quay lại trường học và xin vào công ty tốt vẫn là lựa chọn khôn ngoan hơn.
Hơn nữa công việc trên tàu du lịch không quá khó, nếu cậu thực sự tập trung thì có lẽ sẽ ổn thôi.
Những suy nghĩ băn khoăn bấy lâu giờ đã lăn về một hướng và tìm được chỗ đứng. Như lời ai đó từng nói, đây không phải lúc ngần ngại tìm kiếm đồng tiền. Sai lầm hôm qua dường như đang thì thầm điều đó.
“Ừ, tôi làm ngay đây.”
Seo Do Won: “Yessssssss”
Seo Do Won: “Tôi sẽ bảo quản lý ký túc xá sắp xếp chỗ ở gần chỗ cậu nhé”
“Ê… tôi còn chưa nộp đơn mà.”
Seo Do Won: “Khỏi cần xem cũng đậu rồi, quản lý đã nói trực tiếp với tớ mà”
Seo Do Won: “Với lại họ có lý do gì để loại cậu chứ”
Dạo này bị trượt cả chục lần nên Woojeong chẳng còn tự tin nữa. Sau hàng loạt vấp ngã từ những điều nhỏ nhặt, lời quản lý khen cậu có năng lực nghe cứ như lời xã giao.
“Nhưng ai biết được chứ, nhân viên chính thức khác làm thêm nhiều lắm…”
Seo Do Won: “Ôi cái đồ khó tính nàyaaaaa”
“Nếu đậu, tôi sẽ mua đồ ngon cho cậu.”
Seo Do Won: “Thật đấy, cậu chờ nhé ୧ʕ•̀ᴥ•́ʔ୨”
“Dù sao cũng đừng chờ quá nhiều, nếu rớt thì tôi sẽ tự mua đồ ăn ở ngoài…”
“Phát bực… Đồ ngốc, vậy thì để tôi mua cho chứ!”
Trong văn bản, giọng nói ồn ào của Seo Do Won như vang lên rõ mồn một. Woojeong bật cười ngắn vì điều đó.
Woojeong nhấp vào nút ứng tuyển.
Bên dưới là danh sách dài những lần nộp đơn và bị loại gần đây. Lần này, cầu trời cho cậu đậu. Woojeong chắp tay và gửi gắm tâm tư đến một nơi nào đó không rõ.
Phải chăng nhờ sự cổ vũ quá mức của Seo Do Won? Áp lực giảm bớt đôi chút, Woojeong chợt nhớ lại hành động điên rồ của mình lúc sáng sớm.
“Biết thế này thì nên nhịn thêm một ngày nữa.”
“Không, chỉ cần vài tiếng thôi.”
Woojeong úp mặt vào gối và hét lên.
Từ phòng bên cạnh vang lên tiếng đập tường “ầm ầm”. Tiếng hàng xóm hai bên trách móc vọng đến, nhưng Woojeong không thể ngồi yên. Hơi thở của Sa Gong Jun cứ lởn vởn trong đầu cậu.
*
Không biết đã refresh bao nhiêu lần để kiểm tra kết quả hồ sơ trong mấy ngày qua. Ngay cả khi đi làm thêm, Woojeong cũng liếc nhìn điện thoại vài lần. Sợ lỡ có cuộc gọi nào đó mà bỏ sót.
Những khoảnh khắc chờ đợi dài đằng đẵng, vài lần suýt nữa là đứt gánh. Cuối cùng, sau một buổi phỏng vấn và kiểm tra sức khỏe, Woojeong cũng nhận được thông báo trúng tuyển. Khuôn mặt thanh tú của cậu bỗng nở nụ cười nhẹ.
“Không hẳn là một công việc hoàn toàn lương thiện, nhưng dù sao thì—” Woojeong quyết định tiếp tục làm thêm và kiếm tiền một cách chân chính.
Woojeong đã nghĩ như vậy.
sốp ơi chương 77 78 này lỗi rùi không đọc được ạ 🥺
sốp fix r nha