Chương 16
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Hương Vị Quen Thuộc – Chương 3
Đêm trước ngày tàu cruise khởi hành, Cheon Woojeong bị lôi ra quán nhậu dưới danh nghĩa tiệc chào mừng sau khi đến cảng Incheon.
Cậu đi bộ cùng các nhân viên lounge dọc theo những chiếc đèn đường, rẽ qua bến tàu rồi vào một con hẻm lớn. Dãy quán nhậu với ánh đèn cam lẫn xanh lá trải dài vô tận. Họ chọn quán Wonjo Bandaengi nằm ngay cửa vào, nơi treo lủng lẳng những bóng đèn vàng.
Woojeong ngồi cạnh Seo Do Won, ăn món hải sản sống cùng đồ nướng, nhấm nháp lon cola. Thấy vậy, người quản lý liền pha rượu soju với bia đẩy về phía anh.
“Uống đi, đồ ngốc.”
Woojeong ừng ực cạn ly. Cậu lo lắng họ sẽ ép mình uống thêm, nhưng may là quản lý chỉ mời mỗi người một ly rồi tập trung ăn hải sản. Có lẽ vì ngày mai còn phải lên tàu.
Vừa thở phào, ánh mắt nhờn nhợt của quản lý đã đổ dồn về phía cậu.
“Cheon Woojeong, Cheon Woojeong.”
Hắn lẩm bẩm tên cậu vài lần rồi cười khẩy. Một nhân viên khác ngồi cạnh chọt nhẹ vào đùi Woojeong.
“Cảm ơn anh đã chọn em.”
“Gì chứ, lời cảm ơn này thì… Tôi chỉ thông báo tin tuyển dụng, còn Woojeong tự vượt qua vòng phỏng vấn đấy thôi.”
Quản lý nhìn chằm chằm vào Woojeong, môi dày ép vào miệng ly bia.
“Sau này nếu nhận được nhiều tip, thỉnh thoảng mua thuốc lá cho tôi nhé.”
Hắn vừa nói vừa đưa ra nhãn hiệu thuốc mình thích, thậm chí chỉ luôn vị trí văn phòng. Dù trông bặm trợn, nhưng đây là người đã giới thiệu Woojeong vào làm nhân viên chính thức trên tàu, nên anh đành gật đầu.
“Vâng, em sẽ nhớ.”
Woojeong cúi gập người, đầu gần chạm mặt bàn. Thẻ ra vào đeo trên cổ va vào mép bàn, kêu lách cách.
“Chụp ảnh thẻ rồi à? Cho xem nào.”
Quản lý với tay giật lấy thẻ của Woojeong, ngón tay thô kệch sờ sẫm lên tấm hình.
“Chắc bán chạy lắm đây.”
Cảm giác như bàn tay đó đang chạm vào người mình, Woojeong vội quay mặt đi, giả vờ không để ý. Thay vào đó, cậu rót rượu đầy ly trống của quản lý.
“Không hẳn là thiếu khôn khéo…”
Woojeong vừa quan sát tình hình vừa di chuyển bàn tránh quản lý. Cậu tiến đến chỗ có Seo Do Won và các nhân viên tiền bối khác để chào hỏi.
Bữa tiệc liên hoan chỉ kết thúc sau khi thay đĩa nướng cả chục lần.
Nhân viên tản thành từng nhóm nhỏ trở về phòng. Hầu hết đều đi cùng những người thân thiết, Woojeong cũng vậy. Trên đường về, cậu đi bộ cùng Seo Do Won. Xung quanh có vài ánh mắt liếc nhìn kiểu “nghe bảo nó là Beta mà lại thân với Alpha thế kia”, nhưng cậu chẳng bận tâm.
Đây là phòng khách sạn chính thức được phân cho Woojeong trên du thuyền. Cậu đứng trước cửa quan sát căn phòng. Cửa sổ hình tròn, giường ngủ và phòng tắm.
Nó giống hệt căn phòng cậu từng ở thời đi làm thêm, chỉ khác vị trí, nhưng nghĩ rằng đây là không gian được phép sử dụng cho riêng mình, cậu thấy lòng dâng lên cảm xúc mới mẻ.
Woojeong đặt thẻ ra vào – loại thẻ chính thức phát cho nhân viên du thuyền – lên bàn. Mới hai mươi tuổi đầu mà đã cảm thấy như mình thực sự trở thành người trưởng thành.
Cậu đưa tay sờ vào góc thẻ, rồi nhìn sợi dây đeo bị vứt lộn xộn. Trên sợi dây xanh in sóng trắng và tên công ty “LX Cruises” xen kẽ. Woojeong lấy khăn giấy trên bàn, thấm nước rồi chà xát lên bề mặt thẻ.
Sau khi tắm rửa trong phòng tắm – nơi cậu thích nhất trong phòng – Woojeong bước ra, hong khô tóc qua loa và thay đồ ngủ thì nghe tiếng gõ cửa.
“Vâng.”
Mở cửa, cậu thấy trưởng bộ phận VIP Lounge đang đợi.
“Cậu Woojeong.”
“À, chị trưởng bộ phận.”
“May quá. Tôi cứ sợ em đã ngủ rồi.”
Woojeong ra hiệu mời vào phòng, nhưng vị trưởng bộ phận vội vã lắc đầu, hai tay xua xua như thể bị hù dọa, thậm chí lùi lại vài bước.
“Không, không. Ý tôi là… em thay đồng phục đi. Nhân viên được phân công ở Lounge cần phải chào hỏi một vị quan trọng.”
“À, vâng. Em sẽ thay ngay ạ.”
“Chị sẽ đợi ở ghế dài gần thang máy, em cứ thay đồ chỉnh tề rồi xuống. Chải chuốt tóc tai cho gọn gàng nhé.”
“Vâng ạ.”
Woojeong đóng cửa phòng lại, lấy một trong những bộ đồng phục treo trong tủ ra mặc. Lần này là kết hợp cùng chiếc áo sơ mi trắng mới mua. Đứng trước tấm gương toàn thân đặt trước cửa, cậu chỉnh lại cà vạt rồi hướng về phía quản lý bộ phận.
“Em cần chào hỏi ai ạ?”
“Là phó tổng giám đốc công ty chúng ta.”
“Phó tổng giám đốc đang ở đây sao?”
“Ừ, ông ấy thường xuyên đặt phòng khách sạn để lưu trú. Tôi chỉ nghe nói đây là sự kiện thường niên thôi, chưa từng nghe ông ấy ở liên tục nhiều ngày như vậy… Dù sao thì nhân viên lounge cũng hơi căng thẳng vì phó tổng giám đốc. Người từ trụ sở chính xuất hiện thì đương nhiên ai cũng phải để ý hơn.”
Quản lý bộ phận trông khá nghiêm túc, nhưng Woojeong chỉ gật đầu thờ ơ, nghĩ bụng rằng chuyện phó tổng giám đốc hay trụ sở chính đều chẳng liên quan gì đến mình
“Không có gì to tát đâu, nhưng để đề phòng, tôi sẽ dặn vài điều. Có qua có lại mới toại lòng nhau mà.”
“Vâng.”
“Khi mở cửa phòng khách bước vào, nhớ chào hỏi thật lễ phép. Ấn tượng đầu của ông ấy khá lạnh lùng, là người rõ ràng trong sở thích nên có thể khiến người khác thấy khó tiếp cận. Nhưng nếu trả lời tốt những câu hỏi của ông ấy thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Woojeong gật đầu, chăm chú lắng nghe lời quản lý.
“Có thể trả lời rõ ràng ‘vâng’ hoặc ‘không’, ông ấy không thích sự ấp úng nên chỉ cần tránh điểm đó thôi. À, còn nữa…”
Những lời dặn dò của quản lý tưởng chừng chỉ vài điều nhưng cứ dài dằng dặc không dứt. Đến mức này, Woojeong bắt đầu có cảm giác như đang trải qua buổi phỏng vấn lần nữa. Tưởng đã vượt qua mọi thứ suôn sẻ, nào ngờ vẫn còn một “trùm cuối” chờ đợi.
Ngay cả khi bước vào thang máy dành riêng cho nhân viên, lời giải thích của quản lý vẫn tiếp tục.
“Và đây là lời nhắc thừa thôi, nhưng nếu ông ấy hỏi gì về lounge thì cứ trả lời đại khái là được. Có qua có lại mới toại lòng nhau, cứ êm đẹp là được. Đừng gây rắc rối… Hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng, em hiểu.”
Woojeong thầm nghĩ, nếu như quản lý ca luôn miệng “nhanh nhanh” thì quản lý bộ phận này lại khư khữ câu “êm đẹp là được”.
“Cậu còn nhớ cách dùng thang máy chứ? Khi về thì nhớ quẹt thẻ ra vào ở bảng cảm ứng rồi bấm [‘DECK 3’] nhé.”
“À, vâng. Em cảm ơn ạ.”
Khi trưởng bộ phận bấm nút [‘DECK 16’], đôi môi đầy đặn của Woojeong khẽ mở ra thốt lên tiếng “ủa”. Tiếng động nhỏ ấy chìm vào điệu nhạc jazz êm dịu trải dài trong thang máy.
Càng đi dọc theo hành lang sau khi xuống tầng 16, con đường càng trở nên quen thuộc. Trưởng bộ phận dừng chân trước cửa phòng 1601 sau khi đi qua một dãy dài.
Woojeong mím chặt môi nhìn tấm biển tên gắn trên cửa. Ký ức về lần đến nơi này hiện lên, nhưng cậu chớp mắt gạt bỏ suy nghĩ ấy đi. Phòng khách sạn vốn là nơi vô số người qua lại mà.
“Giám đốc, nhân viên mới của VIP lounge đến chào hỏi ạ.”
“Đến rồi à, trưởng bộ phận.”
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông ngoài ba mươi mặc bộ vest casual chỉn chu bước ra. Woojeong cúi gập người chào.
“Xin chào. Tôi là Cheon Woojeong, nhân viên mới của VIP lounge.”
Trưởng bộ phận đứng bên đỡ vai Woojeong dậy rồi nói:
“Thư ký Choi cũng có mặt ở đây à.”
“Lại gặp anh. Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
“Vâng. Giám đốc đang ở trong phòng ạ?”
“Ngài đang đợi.”
Không phải người này rồi.
Lúc này Woojeong mới kịp nhìn rõ người mình vừa chào hỏi. Gương mặt ấy trông quen quen như đã từng gặp đâu đó. Đang lắc đầu cố nhớ thì thư ký Choi mở toang cửa phòng khách rồi nghiêng người sang một bên.
“Cậu Cheon Woojeong. Mời vào.”
“Cảm ơn anh.”
“Cố lên nhé Woojeong. Chúng tôi xuống trước đây.”
Trưởng bộ phận nắm chặt tay cổ vũ.
Woojeong bước vào phòng 1601, còn thư ký Choi rời đi.
Sau cánh cửa phòng, có ai đó đang ngồi trên ghế sofa phòng tiếp khách. Woojeong vẫn nắm chặt tay cầm cửa, cúi chào vị giám đốc thực sự.
“Xin chào. Tôi là Cheon Woojeong, nhân viên mới của VIP lounge.”
“Vào đi.”
“…”
Khi cố gắng nhìn rõ đối phương, tôi khẽ nheo mắt lại. Tim như ngừng đập, người tôi cứng đờ tại chỗ. Người mà tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại, giờ đang ở ngay trước mặt.
“Tại sao Sa Gong Jun lại ở đây?”
Trái tim chậm nhịp nhận ra hiện thực, rồi đập thình thịch ngày càng nhanh. Lần tiếp xúc cuối cùng với hắn, chiếc điện thoại, sự lạc lối ngày ấy – tất cả đã khiến tình bạn giữa chúng tôi trở nên rối bời.
Rầm!
Sa Gong Jun đã khép cánh cửa phòng 1601 lại. Tôi đờ đẫn nhìn vào tấm biển kim loại khắc nổi màu xám đậm.
1601.
Như bị ma ám, Woojeong lùi lại từng bước.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, một bàn tay lớn chụp lấy gáy Woojeong.
“Khục!”
Vai tôi nhướng cao hết cỡ. Dù cố bám vào sàn nhà nhưng thật nực cười, tôi vẫn bị lôi tuột vào phòng 1601.
*
Một tấm danh thiếp trắng trượt đến mép bàn.
“Nhận danh thiếp thì phải làm gì nhỉ?”
Để yên thì thất lễ. Woojeong nắm chặt tấm danh thiếp, cúi xuống xem kỹ. Logo hình sóng và chữ ký in trên dây đeo thẻ ra vào cũng hiện rõ trên danh thiếp.
LX Cruises
Sa Gong Jun – Giám đốc điều hành
Woojeong nhìn danh thiếp, rồi lại nhìn Sa Gong Jun. Dù không rành về công ty, nhưng tôi biết chức Giám đốc không phải nhân viên bình thường.
Tôi cứ ngỡ hắn chỉ là hành khách thông thường. Tưởng có thể quên đi cuộc gặp gỡ khác thường ấy, những cuộc điện thoại chẳng bình thường chút nào. Giá biết sẽ gặp lại thế này, tôi nhất định…
Đầu óc Woojeong rối như tơ vò.
“Bấy lâu nay cậu vui lắm nhỉ, rất vui.”
Không khí đè nặng lên vai Woojeong bỗng trở nên sắc lạnh. Một luồng khí bạo liệt, sắc như dao cứa vào da thịt như đang nhắn nhủ: Giờ cậu đang bị nhốt trong không gian kín với một Alpha.
“Vậy giờ đến lượt tôi vui chứ?”
Phòng 1601, không gian chỉ có hai người, cùng với sự chênh lệch rõ ràng về chiều cao và vóc dáng. Hơi lạnh tỏa ra từ Sa Gong Jun khiến Woojeong nhanh chóng trở nên bất an. Nếu bị người như hắn đánh, ít nhất cũng phải nằm liệt một tuần.
Nếu là bình thường, có lẽ Woojeong đã im lặng chịu trận, nhưng bây giờ thì khác. Chưa đầy 24 giờ kể từ khi chính thức trở thành nhân viên toàn thời gian. Ngày mai, Woojeong vẫn còn ca sáng. Phải bằng mọi cách bước ra bằng đôi chân của mình và tiếp tục công việc một cách an toàn.
Woojeong trượt mông từ mép ghế sofa xuống, quỳ gối trên thảm. Ngay khi đặt nắm đấm lên đầu gối, toàn thân run rẩy như thể bị điện giật.
“Tôi… Tôi đã sai rồi. Đáng lẽ… không nên gọi điện. Tôi không hiểu sao lại quay số. Mấy tuần nay không tìm được việc làm thêm, nên tôi đã… gọi cho Giám đốc Sa. Tôi hỏi xem có vị trí nào không. Nếu biết là ngài, tôi đã không bao giờ dám gọi.”
Ngẩng đầu lên liếc nhìn sắc mặt Sa Gong Jun. Trông không ổn chút nào. Woojeong vội vàng nói thêm.
“Tôi… Tôi xin lỗi.”
Chuyện bị đối xử thế nào trong cuộc gọi hôm đó không quan trọng. Vì chính Woojeong là người chủ động vươn tay trước, nên việc mọi chuyện đi đến bước này và khiến Sa Gong Jun khó chịu đều là lỗi của bản thân.
“Làm phiền ngài, tôi thật sự xin lỗi. Tôi sẽ không tái phạm nữa.”
Một tân binh xã hội mới chập chững bước vào đời là cái gì chứ? Dù đã đặt chân lên con tàu sang trọng, Woojeong vẫn quỳ gối dưới đáy, cuộc đời chẳng khác trước là mấy.
“Tôi sẽ không gọi cho Giám đốc nữa. Trên tàu, tôi sẽ làm việc thật im lặng. Vì vậy…”
Woojeong cúi gập người, trán chạm sàn. Đôi tay chắp trước mặt run rẩy. Không còn đường lùi.
“Xin hãy để tôi tiếp tục làm nhân viên. Tôi xin ngài.”
Sa Gong Jun, vốn đang dựa vào sofa, chống khuỷu tay lên đùi và khom người về phía trước. Cạch cạch. Đầu ngón chân gõ nhẹ xuống sàn, nghe tiếng động, Woojeong ngước mắt lên.
Sa Gong Jun ngước nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sắp bật khóc của Woojeong, khẽ nhếch môi.
“Lại gần đây.”
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺