Chương 17
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Woojeong đang dò xét thái độ liền quỳ gối bò tới. Anh quỳ giữa hai chân Sa Gong Jun, nghiến chặt răng, mắt nhắm tịt. Kinh nghiệm mách bảo rằng nếu vụng về bị đánh trúng, cắn phải lưỡi thì dù muốn ngậm miệng cũng không được.
“Ư…”
Sa Gong Jun dùng lòng bàn tay nắm chặt cằm Woojeong. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vừa vặn trong lòng bàn tay anh. Ngón cái chậm rãi vuốt ve gò má trắng nõn ánh lên dưới ánh đèn phòng Sweet Room. Cởi bỏ quần áo ra chắc toàn thân sẽ mịn màng trắng ngần. Nghĩ đến cảnh dùng tay miết mạnh cho ửng đỏ, Sa Gong Jun thấy khá hợp gu mình.
Anh vòng tay ôm lấy sau gáy Woojeong, kéo sát vào bụng dưới. Woojeong chới với giữa không trung, đành chống tay lên đùi rắn chắc của Sa Gong Jun để khỏi ngã sấp mặt xuống.
“A…”
Sa Gong Jun thưởng thức cảnh tượng thân hình bé nhỏ đang vật lộn giữa hai chân mình. Woojeong luống cuống, tay bám vào đầu gối Sa Gong Jun rồi buông ra, nắm đấm đặt lên bắp đùi rồi lại dùng cổ tay đẩy ra.
Đột nhiên, ánh mắt Sa Gong Jun dừng lại một chỗ. Các khớp ngón tay Woojeong đỏ ửng khắp nơi. Anh túm lấy cổ tay Woojeong.
“Đã hai lần dám chơi khăm tôi, giờ lại muốn quay về công ty tôi làm việc sao?”
Bị lực kéo đẩy, Woojeong trượt về phía trước. Trong tư thế vô ý vòng tay qua đùi Sa Gong Jun, ngước lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của đối phương.
“Nhưng biết làm sao được. Tính cách tôi còn quanh co bẩn thỉu hơn Cheon Woojeong nghĩ nhiều, không dễ dàng nói ‘biết rồi’ đâu.”
Bị chủ nợ đánh chết hay phải sống dưới ánh mắt Sa Gong Jun – kết cục đều như nhau. So với tay chủ nợ chỉ biết dùng nắm đấm thay lời nói, Sa Gong Jun có vẻ còn đỡ hơn.
“Tôi… tôi còn phải trả nợ hàng tháng.”
“Rồi sao?”
“Tôi đã nghỉ hết mấy công việc part-time vì được nhận làm nhân viên chính thức ở Cruise.”
“Tôi có lý do gì phải cảm thấy áy náy vì chuyện xảy ra do Cheon Woojeong sống không nghiêm túc không?”
“Tháng này nếu không trả được nợ, tôi có thể chết thật đấy. Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng…”
“Cơ hội?”
“…Vâng.”
Một bên lông mày của Sa Gong Jun giật giật. Anh khom người về phía trước, tiến sát lại gần Woojeong.
“Nếu tôi cho cậu cái gọi là cơ hội đó, thì Cheon Woojeong có thể cho tôi thứ gì?”
“…Anh cần gì ạ?”
Woojeong suýt nữa đã buột miệng hỏi thẳng: Ngay cả một người như anh, người dường như có tất cả, còn cần thêm gì nữa?
“Nếu có, cậu sẵn sàng cho?”
“…Nếu là thứ tôi có thể đưa.”
Sa Gong Jun dùng ngón cái ấn mạnh khiến miệng Woojeong há rộng hơn. Lực mạnh đến nỗi môi dưới đầy đặn của cậu bị ép biến dạng. Trên khuôn mặt thanh tú, gọn gàng của Woojeong hiện lên vẻ bối rối. Sa Gong Jun khá hài lòng với biểu cảm đó.
“Đây là đề nghị cuối cùng của tôi. Nếu muốn tiếp tục làm ở Cruise, hãy trả lời rằng cậu sẽ làm theo những gì tôi yêu cầu.”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn…”
Vui mừng định cúi đầu nhưng lại dừng giữa chừng.
“Một lần mút ba trăm. Nuốt năm trăm. Nếu làm tốt, tôi còn thưởng thêm. Đổi lại, điều kiện là khi nào tôi gọi, cậu phải đến và giang chân ra.”
“…Hả?”
Woojeong ngửa đầu nhìn kỹ biểu cảm của Sa Gong Jun. Anh ta nghiêm túc như đang đưa ra một thỏa thuận kinh doanh. Woojeong lại phải tự hỏi liệu mình có nghe nhầm cuộc trò chuyện bình thường này không.
“Không đủ à?”
“……”
“Ôi trời, Cheon Woojeong. Cậu sống kiểu gì mà giờ lại thấy thế là không đủ?”
“…Không, không phải.”
“Cứ bỏ nỗi lo bị trả ít tiền đi. Một ngày tôi sẽ đút cho cậu vài lần.”
Woojeong hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
“Xin lỗi, nhưng…”
Woojeong mím chặt môi. Cậu dùng sức đến nỗi đường nét cằm vốn mềm mại giờ nổi lên những đường gồ ghề.
“Tôi vào đây làm nhân viên lounge. Không phải để làm những việc đó.”
“Vậy sao? Thực ra tôi tuyển Cheon Woojeong chính là để làm việc đó đấy.”
“……”
“Chọn người khá chuẩn nhỉ. Nhìn cậu ngồi giữa hai chân tôi tự nhiên thế này thì biết.”
Woojeong gạt bàn tay của Sa Gong Jun đang ám trên mép mình ra, lùi lại một bước ngồi xa hắn.
“Nếu tôi nói không làm thì sao?”
“Tôi cũng đang tò mò xem Cheon Woojeong sẽ phản ứng thế nào. Liệu đến lượt tôi bị hố lần thứ ba, hay là Woojeong lại bước vào con đường khổ sở. Lần này thử đặt cược xem ai sẽ là người ăn đòn nhé.”
Lại đến lượt khổ sở? Ánh mắt sắc lạnh đến rợn người của Woojeong chợt dao động dữ dội.
“Muốn kiếm tiền suôn sẻ từ giờ trở đi thì tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nếu cậu cứ muốn tận mắt xác nhận, có thể bước ra khỏi phòng khách xem.”
Chẳng lẽ suốt thời gian qua không tìm được việc làm thêm là do Sa Gong Jun? Mặt Woojeong nhăn lại.
“Nghĩ đơn giản thôi. Cứ chơi đùa vừa phải rồi chán thì mỗi người đi đường mình, chuyện đơn giản thế mà.”
Nếu lại chọc giận gã đàn ông ngạo mạn tự phụ này, cuộc đời mình sẽ ra sao? Tưởng đã chạm đáy rồi, lẽ nào còn có chỗ nào sâu hơn? Woojeong không muốn biết. Cậu quyết định thử thuyết phục hết sức có thể.
“Giám đốc…”
“Ừ.”
Sa Gong Jun chậm rãi kéo dài giọng, rồi đưa tay lướt theo khóe mắt và vành tai Woojeong. Nơi nào ngón tay hắn chạm vào đều nóng rực.
“Có lẽ ngài đang hiểu nhầm chuyện gì đó. Như lần trước tôi đã nói…”
Liệu có giống như việc khuấy động vùng dưới không? Suy nghĩ ấy vừa hiện lên, đùi cậu đã căng cứng.
“Tôi là beta.”
“Giờ là mục giới thiệu bản thân à? Rất vui được gặp, tôi là alpha.”
“……”
“Giường ngủ của tôi không có thói quen kén chọn nhưng hơi bừa bộn. Còn điều gì cậu muốn biết nữa không?”
Khoảnh khắc ấy, những nghi ngờ thỉnh thoảng hiện lên trong lòng bỗng trở thành sự thật. Khác với vẻ điềm nhiên của Sa Gong Jun khi nhìn xuống Woojeong, Woojeong căng thẳng đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng.
“…Tôi là beta.”
“Tôi biết. Cheon Woojeong cũng mang dấu hiệu giống tôi mà.”
“Nhưng tại sao…”
“Kỳ lạ là tôi chẳng thấy bận tâm chút nào. Dù Cheon Woojeong không phải omega.”
Woojeong không đáp lại. Đôi mắt sắc lạnh của Sa Gong Jun như xé toạc bầu không khí khi y chăm chú nhìn xuống.
“Cheon Woojeong.”
Những ngón tay dài và cứng cáp luồn sau tai Woojeong, xoáy vào mái tóc. Cảm giác ấy khiến một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Nếu Cheon Woojeong là beta thì chẳng thể cảm nhận pheromone hay mang thai được, phải không?”
“…Phải.”
Câu trả lời miễn cưỡng vừa thốt ra, ngón cái của Sa Gong Jun đã ấn mạnh vào khóe mắt Woojeong. Như thể vừa bấm nút, đôi mắt Woojeong lập tức đỏ hoe.
“Vậy nghĩa là tôi có thể nghiền nát cậu tùy thích. Đúng chứ?”
“……”
Lần này, Woojeong không trả lời. Cũng không tránh ánh nhìn. Anh dán mắt vào ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm can, kiên quyết không lùi bước. Khóe miệng Sa Gong Jun nhếch lên nụ cười mờ nhạt.
“Chắc chắn loại này hợp gu tôi hơn.”
Cảm giác chẳng lành. Khi Woojeong định chỉnh lại tư thế, đột nhiên tầm nhập tối sầm lại.
“Ưm…”
Woojeong cứng đờ, mặt đập vào giữa hai chân Sa Gong Jun rồi ngã xuống. Trán chạm phải thứ gì đó ẩm ướt và đàn hồi. Dù mới chỉ cương một nửa, kích thước ấy đã kinh khủng đến vô lý.
“Cậu từng bú cu bao giờ chưa?”
“……”
“Giữa cái nghèo rách mồng tơi mà vẫn giữ được lòng tự trọng, chưa từng quỵ lụy dưới thân ai khác nhỉ.”
“A… ừ…”
“Hả? Cheon Woojeong.”
Woojeong rên rỉ, cố gắng ngồi thẳng dậy. Mỗi lần như vậy, cục thịt ép dưới má lại trương lên, trở về kích cỡ đáng sợ ban đầu. Woojeong hoảng hốt, lùi lại và thoát khỏi giữa hai chân hắn.
Sa Gong Jun dễ dàng túm lấy Woojeong đang ngã ngửa ra sau. Khuôn mặt hắn khi đối diện lúc này đã hoàn toàn khác biệt so với trước. Rõ ràng là đang đòi hỏi một câu trả lời. Woojeong giả vờ như không biết.
Bốp! Một bên má Woojeong bừng lên nóng rực. Cậu chưa kịp đưa tay lên xoa má thì đã bị đẩy ngã nghiêng, chỉ còn biết chớp chớp đôi mắt. Sa Gong Jun giơ tay nắm chặt lấy tóc Woojeong, rồi lại tát thêm một cái nữa. Trong tầm mắt mờ ảo của Woojeong, có thứ gì đó đang di chuyển qua lại.
“Ư… ưa…”
“Tôi vừa hỏi gì hả?”
“Anh… hỏi tôi đã từng bú cu chưa…”
Woojeong nhìn xuống sàn nhà. Sa Gong Jun cúi người xuống, vừa vuốt ve mái tóc rối bù của cậu vừa nói:
“Khi trả lời phải nhìn vào mắt người ta.”
“Chuyện đó thì…”
“Cậu đã làm nhiều chưa?”
Woojeong lắc đầu.
“Không sao. Giờ cậu có thể tập làm với tôi.”
Tầm nhìn của Woojeong lại tối sầm lại.
“Mở mắt ra.”
Cậu không nhận ra mình đã nhắm mắt. Woojeong khẽ hé mi. Ánh mắt cậu chạm phải Sa Gong Jun đang ngồi trên sofa nhìn xuống. Hắn vừa kéo quần xuống vừa nói:
“Cố gắng làm tốt nhé. Ai biết được tôi may mắn trúng jackpot ngay lần đầu tiên chứ.”
Woojeong nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Sa Gong Jun, nắm chặt tay. Cây cột dựng đứng giữa đùi hắn to đến mức tưởng chừng không nắm hết bằng một bàn tay, đầu còn lại như trái mận khổng lồ. Woojeong hít một hơi ngắn rồi nhắm tịt mắt lại. Ngay lập tức, giọng quát tháo vang lên từ phía trên:
“Bảo mở mắt ra mà.”
Woojeong giật mình mở to mắt. Tầm nhìn mờ ảo khiến cậu khó xác định khoảng cách. Chỉ cảm nhận được bàn tay to đập nhẹ vào má.
“Giải thích đủ rồi, Cheon Woojeong vẫn đang trong phòng. Cần giải thích thêm không?”
“Kh… không ạ.”
Ngón trỏ Sa Gong Jun ấn vào lưỡi Woojeong. Đầu ngón tay ấm áp và ẩm ướt luồn sâu dưới lưỡi, rồi chậm rãi xoa vào sâu trong cổ họng.
“Ướp…”
Woojeong nghiêng đầu sang một bên và nôn khan. Môi cậu ướt đẫm nước bọt. Khi cậu lấy mu bàn tay che miệng và ọe lên một tiếng, từ phía trên văng xuống một tràng chửi thề.
“Địt mẹ, đây là chỗ nào thế hả?”
Woojeong nín thở, Sa Gong Jun dùng cả hai tay giữ chặt lấy đầu cậu.
“Mở miệng ra.”
Dù mở mắt, Woojeong vẫn không nhìn rõ phía trước. Cậu làm theo lời, há miệng thật rộng.
“Nếu cái này chạm vào thì tôi sẽ nhổ hết răng của cậu đấy, nên dùng lưỡi cho khéo đi.”
“Khục…”
Sa Gong Jun nắm lấy cằm Woojeong, kéo về phía mình và đẩy cậu vào. Dù vậy, đầu dương vật vẫn chưa thể vào hết được miệng cậu.
Woojeong nhắm chặt mắt. Cậu chẳng biết phải dùng lưỡi thế nào, chỉ có thể vật vã, nghẹn ngào trước thứ to lớn đang xâm nhập và quấy đảo trong miệng mình. Cằm cậu như muốn trật khớp. Dù đã cố mở rộng hết cỡ, tiếng lưỡi tặc lưỡi bất mãn vẫn vang lên.
“Ư… ừm…”
Woojeong, vốn đang quỳ gối ngoan ngoãn giữa hai chân Sa Gong Jun, trượt xuống sàn. Cây cột ướt át phát ra tiếng “bộp” rồi bật ra ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy cây cương cứng đầy gân máu và đầu đỏ ửng, Woojeong cảm thấy như máu trong tay chân cậu đều rút hết. Do góc độ, cậu cũng biết thứ mình ngậm trong miệng đã bị cọ xát mạnh. Làn khí lạnh bò lên từ cổ chân và bắp chân khiến Woojeong ngửa đầu ra sau.
“Hừm.”
Sa Gong Jun túm lấy tóc Woojeong. Đôi môi cậu hé mở theo lực kéo thô bạo. Đáng sợ hơn, một bàn tay đang đè xuống hàm dưới của cậu.
“Tôi… tôi sẽ làm lại ạ…”
Woojeong giãy giụa dưới sàn, miệng bị móng tay sắc nhọn của hắn đâm vào. Nước bọt từ khóe miệng cậu chảy xuống, thấm đẫm ngón tay Sa Gong Jun. Có lẽ do va chạm mạnh, một chút màu đỏ cũng lẫn vào. Cảm giác như một chuyện rùng rợn sắp xảy ra. Woojeong vội vàng nắm lấy cổ tay hắn.
“Buông ra.”
“Tôi sẽ làm lại, Giám đốc ạ…”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má tròn bầu bĩnh. Chuyện tốt đẹp gì có thể xảy ra chứ? Cheon Woojeong chợt thấy mình thật ngốc nghếch khi từng nghĩ rằng chỉ cần kiếm tiền an toàn trên du thuyền là ổn.
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺