Chương 18
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
”Tôi sẽ làm tốt… Tôi có thể làm được mà.”
Sa Gong Jun chẳng buồn phản ứng lại lời của Woojeong. Lo lắng, cậu liền thè lưỡi ra, áp mặt vào giữa đùi Sa Gong Jun. Cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có thể thoát khỏi căn phòng này an toàn. Khi má cậu cọ cọ và đôi môi phủ lên đầu dương vật, một tiếng rên mệt mỏi vang lên từ phía trên.
“Nếu Cheon Woojeong biết nghe lời, tôi cũng sẽ đối xử tử tế. Nếu không, tôi sẽ làm y hệt.”
Woojeong chớp mắt rồi gật đầu. Dù sao cũng còn hơn là bị mất mấy cái răng cửa.
“Ah, ha…”
“…A…”
Cậu há miệng rộng đến mức có thể nghe tiếng “cách”. Đầu dương vật đỏ ửng đập vào vòm họng, đè lưỡi xuống rồi trôi sâu vào cổ họng. Woojeong giật mình, nhảy dựng lên rồi ngã chúi ra sau.
“Dùng lực và ngồi thẳng lên.”
“Ah, au… Khục!”
Sau đó, mọi thứ đều theo ý Sa Gong Jun. Mỗi lần hắn dùng lực đẩy mạnh “cộc, cộc”, bụng dưới của hắn áp sát vào mũi Woojeong. Khi đầu dương vật đập vào yết hầu rồi trôi qua, một tiếng “oẹ” lại vang lên. Woojeong nín thở, cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
Sau một hồi, cây cột nhỏ xíu cử động liên tục trong cổ họng cuối cùng cũng rút ra chậm rãi. Tiếng “sột soạt” dính dính và “ực” vang đầy căn phòng.
Woojeong gồng đùi lên chịu đựng, rồi ngã vật ra sau. Quỳ gối quá lâu khiến chân cậu tê cứng, đến ngón chân cũng chẳng cựa quậy nổi.
Sa Gong Jun đang ngồi trên sofa khom người xuống, ánh mắt giao nhau với Woojeong nằm bệt dưới sàn.
“Sao lại thế nữa?”
“Chân tôi tê quá…”
“Đm. Đủ thứ chuyện…”
Sa Gong Jun đỡ Woojeong ngồi dậy rồi dựa vào sofa. Woojeong lết trên sàn, áp đầu vào thành ghế rồi thở gấp. Nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và nước bọt của cậu, Sa Gong Jun mỉm cười hài lòng và nói:
“Ah.”
Dưới âm thanh nhỏ nhặt kia, Woojeong co rúm đôi vai. Chỉ cần tỏ ra chần chừ một chút thôi, Sa Gong Jun đã lập tức nắm chặt tay thành quả đấm. “Rắc” – một tiếng vỡ vụn vang lên.
“…A.”
Khi Woojeong từ từ mở miệng, Sa Gong Jun đã tiến sâu vào trong. Hắn cẩu thả đưa đầu dương vật vào, rồi lại xuyên thủng cổ họng Woojeong.
Dù đã há miệng rộng, nhưng Woojeong vẫn cảm nhận rõ cái “của quý” quá khổ cứ liên tục chạm vào răng cửa. Cậu ép lưỡi dẹt ra, cố nhét vào khoảng trống giữa răng mình và dương vật Sa Gong Jun. Hàm đau đến mức tưởng như sắp trật khớp. Woojeong ôm lấy xương chậu của Sa Gong Jun, chớp chớp mắt.
Ánh mắt Sa Gong Jun nhìn xuống càng lúc càng trở nên tối sâu. Những đường gân xanh trên dương vật hắn bắt đầu nổi lên rõ rệt.
Một tay Sa Gong Jun ôm lấy đầu Woojeong, ấn sâu vào giữa hai đùi. Chóp mũi mềm mại của Woojeong cọ vào bụng dưới hắn, đỏ ửng lên. Hắn dùng ngón trỏ chà xát sống mũi chàng.
“Gọi là Beta cơ đấy.”
“Hự… Ực.”
“Đúng là đồ dâm đãng, cậu Woojeong à.”
Hơi thở bị nghẹt lại, tầm nhìn mờ đi. Lúc đầu, tay chàng cào xuống sàn, sau lại quờ vào mép ghế sofa.
“Nhớ kỹ nhé. Nuốt bằng cổ họng là như thế này đấy.”
Bàn tay kéo tóc sau gáy khiến cổ họng Woojeong mở rộng đau đớn như bị xé toạc.
“Khục, ư… Khạc.”
Cậu cố hít thở sâu nhưng không dễ vì dương vật đã lấp đầy miệng và cổ họng. Từ đầu lưỡi đến cuống họng, co thắt như muốn vỡ tung. Đau đớn khiến mắt Woojeong nhắm nghiền, vô thức đưa tay ôm lấy cổ mình. Nhưng thứ chàng chạm vào lại là mu bàn tay Sa Gong Jun.
Đầu ngón tay tròn trịa của Woojeong cào xước mu bàn tay hắn. Nước bọt cậu không nuốt kịp cùng dịch tiết của Sa Gong Jun chảy dọc cằm. Tầm nhìn mờ ảo như sương khói rối bời tựa mê cung, chỉ khi Sa Gong Jun rút lui thì hơi thở cậu mới thoát được.
“Hứ, a…”
Giờ là kết thúc rồi sao?
Woojeong nằm dài trên ghế sofa, toàn thân run rẩy vì cảm giác ghê rợn xâm chiếm cánh tay và chân. Đang lúc cố gắng lấy lại hơi thở thì…
“Cậu đang làm gì vậy?”
Sa Gong Jun luồn tay xuống nách Woojeong rồi kéo anh lên. Của quý căng cứng của Sa Gong Jun vẫn đang chọc vào má Woojeong. Nghiêng người ngã ngửa, Woojeong vô thức áp mặt vào đùi Sa Gong Jun và ôm lấy chân anh ta.
“Nghỉ một chút đã…”
Sa Gong Jun nắm tóc Woojeong kéo ra sau. Nước bọt đọng trên mép chảy dọc theo cổ. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quan sát mọi thứ: đồng tử giãn nở, gò má đỏ ửng, vai căng thẳng, cả những ngón tay run rẩy bám chặt vào chân mình.
Ngón tay dài thon nhẹ gõ vào má Woojeong rồi buông ra.
“Làm việc kiểu này không ổn đâu. Phải tập thói quen dứt khoát vào.”
Sa Gong Jun đứng nghiêng bên ghế, cởi cúc tay áo. Những chiếc cúc áo sơ mi căng trên ngực lần lượt bung ra. Tiếng khóa quần xoạt vang lên khi chiếc quần anh ta mặc rơi xuống sàn.
Anh ta bước đĩnh đạc đến trước mặt Woojeong đang ngồi chênh vênh trên sofa. Tầm mắt Woojeong chỉ thấy đùi săn chắc và cơ bụng gợi cảm lộ ra qua khe áo.
Sa Gong Jun ép đầu gối vào giữa hai chân Woojeong, áp sát cơ thể. Woojeong chống khuỷu tay lùi lại, lưng chạm vào thành sofa.
“Ư…”
Đầu dương vật thò ra khỏi mép áo chạm vào môi cậu. Chiếc sofa cứng khiến Woojeong không thể nhúc nhích, chỉ biết cào mạnh lòng bàn chân lên mặt sofa.
Không biết nên nhìn đi đâu, Woojeong vụng về túm vạt áo Sa Gong Jun kéo ngược lại. Dĩ nhiên, Sa Gong Jun không hề nhúc nhích.
“……”
Áo sơ mi bị bật ra để lộ những đường gân máu chạy dọc từ bụng dưới xuống. Thậm chí cả phần dưới quy đầu cũng quấn lấy và kéo dài đến tận đó. Woojeong bất giác dùng tay ấn thử lên vùng bụng phẳng lì của mình.
“Thảnh thơi nhỉ. Làm được không?”
“Hả?”
“Xem chừng cậu đang nghĩ chuyện khác.”
Bàn tay thô ráp kéo chiếc cúc áo vest của Woojeong. Mỗi lần nghe tiếng “tách, tách”, đôi gối khép hờ của cậu lại dần nâng cao lên.
Sa Gong Jun dùng tay nóng bỏng kéo mạnh đùi Woojeong. Nhìn xuống chàng đang nằm ngửa nhìn trần nhà, hắn nhe răng cười gằn. Hai bàn tay ôm lấy eo, rồi chậm rãi luồn lên xương sườn và ngực. Vòng eo chẳng có gì đặc biệt để nắm bắt, nhưng vai nở rộng khiến dáng vẻ đàn ông trông khá ổn.
Đến tận dưới nách, hắn dùng ngón cái xoa tròn hai núm vú. Dưới lớp vải sơ mi rẻ tiền cứng đờ, sự căng cứng nổi lên rõ rệt.
“Mới mua à?”
“Vâng.”
Sa Gong Jun giật phăng chiếc áo không báo trước. Tiếng “rứt” vang lên, những chiếc cúc áo văng tứ phía. Bụng lộ ra khiến Woojeong hoảng hốt vặn người.
“Á, à…”
Sa Gong Jun mặc kệ việc Woojeong có thích cái tay này hay không, cứ tiếp tục hành động.
“Nằm yên.”
Hắn cáu kỉnh lật tung áo ra. Cơ thể Woojeong dưới ánh đèn halogen bóng loáng đến mức lấp lánh.
“Ư…”
Cảm giác nhục nhã, sỉ nhục, xấu hổ tràn ngập Woojeong như sóng. Nhưng thứ nặng nề nhất chính là ánh mắt của Sa Gong Jun đang nhìn xuống như muốn xé toạc cậu ra.
Sa Gong Jun nắm lấy cổ tay Woojeong. Kéo hai tay lên đầu, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu rồi cười.
“Á, làm đi.”
Cơ thể ngập tràn nỗi sợ hãi nhanh chóng lạnh ngắt. Woojeong há miệng theo lời: “À…”. Giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng khóc. Khi đôi mắt mất tập trung nhìn vào khoảng không, cổ họng lại bị xuyên thủng.
“Ư…ư…”
Sa Gong Jun hít một hơi thật sâu khiến bụng phồng lên rồi từ từ thở ra, trong khi đó hắn đâm sâu vào cổ họng của Woojeong. Chiếc lưỡi ấm áp cùng dòng nước bọt tràn ra khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
“Kỹ thuật thì số không nhưng được cái ngoại hình bù lại.”
Dương vật căng cứng đã lấy lại phong độ hoàn toàn lại đâm vào giữa đôi mô cậu. Những cử động lần này còn thô bạo và tàn nhẫn hơn trước.
“…A…a…”
“Ngửa cổ ra sau đi.”
“…Khục…khạc…”
“Khó vào lắm. Thả lỏng cổ đi.”
Cổ và vai Woojeong căng cứng, co rúm lại như thể đang lên cơn co giật.
“Ư…ưư…!”
“Suỵt. Đừng hét. Dù có hét ở đây cũng chỉ đau họng thôi, chẳng ai nghe thấy đâu.”
Ban đầu, Sa Gong Jun chỉ di chuyển phần hông tới lui, nhưng sau đó hắn nắm lấy vai Woojeong đè xuống, cuối cùng gác một chân lên tay vịn sofa rồi cọ xát phần dưới vào mặt cậu.
“Miệng người nào cũng giống nhau thôi, cứ cố đè lưỡi xuống rồi mút thì sao được. Mở họng ra.”
“Ực…”
“Bảo mở họng ra!”
Sa Gong Jun như muốn xé toạc phần mà Woojeong chưa từng một lần kiểm soát được. Nếu không nghe lời, chắc chắn bàn tay kia lại vung lên. Woojeong cố mở toang miệng, nuốt ực ực vào. Dù cố gắng đến đâu, tự mình làm vẫn là bất khả thi.
“…Không nghe lời nhỉ.”
Bàn tay to lớn ôm lấy cái đầu nhỏ bé. Rồi hắn nắm lấy hộp sọ, siết chặt. Tục, tịch, tục — thứ vướng víu kia bị ép vào sâu tận cùng.
Trụ thịt hung hãn chạm vào yết hầu. Nuốt nước bọt hay thở đều không thể. Cơn buồn nôn ập đến, cảm giác như cơ thể bị lật ngược. Woojeong lắc đầu.
Sa Gong Jun nhìn thấy tất cả nhưng làm ngơ. Đầu dương vật run lên, nhưng ngược lại, chuyển động càng lúc càng nhanh.
Cơ thể Woojeong cứng đờ vì căng thẳng khi cố theo kịp nhịp độ của hắn. Sa Gong Jun có vẻ chẳng thèm bận tâm dù cậu có chết đi chăng nữa.
Woojeong dang tay ra đẩy cơ thể anh ta đi nhưng hắn vững như bàn thạch, chẳng hề lay động. Cảm giác như đối mặt với bức tường kiên cố không thể phá vỡ, bức tường cao vời vợi không thể vượt qua.
Woojeong mở to mắt, thở gấp như bệnh nhân. Tốc độ chớp mắt dần chậm lại. Cậu vươn tay ôm lấy eo hắn. Mỗi cử động hông, cơ mông của Sa Gong Jun căng cứng rồi giãn ra, cảm giác ấy truyền nguyên vẹn qua cánh tay cậu.
Từ sâu trong cổ họng vang lên tiếng sột soạt, Sa Gong Jun xuất tinh. Hắn dùng tinh dịch phun trào làm chất bôi trơn, rút eo ra một cách chậm rãi. Tưởng đã thoát được, nhưng trong khoảnh khắc sơ hở, đầu dương vật đập vào yết hầu rồi đâm sâu vào trong cổ, khiến toàn thân cậu run rẩy.
“…Khục… khạc…”
Tưởng đã xong, Woojeong đang thở đều thì bất ngờ ho sặc vì lượng tinh dịch ồ ạt hơn lúc đầu. Tiếng nước bọt sôi réo hòa lẫn nghe thật thảm thiết.
Làm thêm lần nữa chắc cổ họng không chịu nổi. Woojeong cúi mặt áp mũi vào bụng dưới của Sa Gong Jun, hít một hơi thật sâu.
“Thật là…”
Miệng và cổ họng đều ướt sũng. Sa Gong Jun dùng ngón tay gạt tinh dịch chảy ra từ mép Woojeong, đẩy ngược lại vào trong miệng.
“Nuốt đi. Hết.”
“Ư… ừm…”
“Không làm được à?”
Bàn tay Sa Gong Jun thô ráp. Lòng bàn tay to đè lên miệng, hai bên má bị bóp chặt lắc mạnh, Woojeong đành lắc đầu ra hiệu sẽ làm theo.
“Lau sạch đi.”
Làm như lời hắn, cậu thè lưỡi liếm môi mình, rồi cuống cuồng mút lòng bàn tay và ngón tay Sa Gong Jun đang bịt miệng. Mùi tanh nồng xộc lên, đầu lưỡi dính đầy tinh dịch cảm thấy tê rần khó chịu, nhưng cậu đành nhẫn nhịn chịu đựng.
“Chỗ này cũng phải làm nữa.”
Sa Gong Jun nắm lấy dương vật, gõ nhẹ lên trán và khóe mắt Woojeong. Dù đã xuất tinh một lần, nó vẫn cương cứng đầy sức sống. Có vẻ lời hứa “một ngày đâm vào mấy lần” của hắn không phải nói đùa.
Woojeong ngước nhìn Sa Gong Jun với ánh mắt ngơ ngác.
“Cậu Cheon Woojeong này, đúng là loại người biết dùng ánh mắt để nói hết mọi điều.”
“……”
“Giờ tôi đã thành đồ chơi để cậu Cheon Woojeong nghịch ngợm một thời gian rồi, sao không nâng niu chiều chuộng tôi một chút? Nhìn tôi như rác rưởi như thế, cậu nghĩ tôi cảm thấy thế nào?”
Tìm cớ bắt bẻ tiếp ư? Không đời nào. Woojeong vội nắm lấy vạt áo sơ mi mới mua, cẩn thận lau sạch bụng dưới lấp lánh nước bọt và tinh dịch của Sa Gong Jun.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Vì anh bảo lau giúp mà…”
Khi Woojeong dùng hai tay ôm lấy tinh hoàn và dương vật, Sa Gong Jun dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào trán cậu.
“Phải dùng miệng chứ.”
Woojeong thốt lên tiếng “à” rồi áp môi vào đầu dương vật đồ sộ. Trong lòng muốn nuốt trọn tận gốc, nhưng đó quả là ý nghĩ điên rồ. Woojeong chỉ mút chùn chụt phần đầu rồi nhả ra.
Thay vào đó, cậu nghiêng đầu áp môi vào gốc dương vật. Sa Gong Jun im lặng chờ đến khi Woojeong liếm sạch sẽ anh ta. Tưởng rằng sẽ bị tát vì làm không đúng, nhưng thật khó đoán được con người này.
“Lần sau phải làm tốt hơn hôm nay đấy.”
Vừa khi Sa Gong Jun rời khỏi người, Woojeong liền trượt xuống sàn như rơi tự do.
“Cầm lấy đi.”
Một xấp tiền rơi xuống trước mặt.
Một bó tiền 50.000 won. Tổng cộng 5 triệu won.
Định nói “cảm ơn” nhưng lại dừng lại. Trông thật nực cười nếu làm thế.
*
Woojeong rời khỏi phòng 1601, lên thang máy trở về DECK 3.
Cậu lo lắng thắt tim khi nghĩ có thể gặp nhân viên ở tầng 16. Bước đi nóng lòng đến mức nào vì sợ ai đó nhìn thấy chiếc cúc áo bung ra rồi đoán được chuyện vừa xảy ra.
Vừa mở cửa, cậu lao vào nhà vệ sinh vẫn mang nguyên giày. Không bật đèn nên bên trong tối om.
Dựa vào ánh đèn gián tiếp từ cảm biến cửa, cậu mở nắp bồn cầu rồi cúi đầu vào. Buồn nôn dâng trào. Cậu nôn ra hết những gì trong bụng, súc miệng rồi lại ôm ngực vì vị tanh nồng trên đầu lưỡi.
“…Ah.”
Woojeong ho khan nhẹ để điều chỉnh giọng nói, cảm nhận rõ sự đau rát. Miệng, cổ họng, lưỡi – tất cả đều bị Sa Gong Jun phá hủy tan hoang.
Woojeong cởi phăng áo vest và sơ mi đã nhàu nát, vứt chúng xuống sàn gạch khi đang ngồi bệt, lưng dựa vào cửa. Năm triệu won mà Sa Gong Jun chìa cho cậu cũng nằm lăn lóc bên cạnh.