Chương 20
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
”…Hả?”
“Ra đứng theo thứ tự đi. Ra kia.”
Woojeong lùi lại, vấp phải thứ gì đó và ngã phịch. Khi cố chống tay đứng dậy, một lực từ phía sau đè nặng lên vai, ép cậu ngồi phệt xuống.
Có gì đó không ổn. Woojeong từ từ đảo mắt nhìn xuống dưới và sang hai bên. Cậu nhận ra mình đang ngồi trên đùi ai đó, lập tức co rúm người lại như con tôm, các ngón chân cong lên. Hai cánh tay rắn như trăn quấn chặt lấy cơ thể run rẩy của cậu. Không còn đường thoát trước mặt hay sau lưng.
“Á, cái gì thế này?”
Người đàn ông đang lao về phía Woojeong với ánh mắt như cá ươn bỗng dừng lại và thốt lên tiếng thở dài tiếc nuối. Đó là bởi sau lưng Woojeong, Sa Gong Jun đã xuất hiện.
“Tôi gọi cậu đấy.”
Gã đàn ông liếm môi vài lần như còn luyến tiếc, rồi nhanh chóng tìm kiếm con mồi khác. Bởi mỗi lần đụng vào thứ trong tay Sa Gong Jun, y chưa từng có kết cục tốt đẹp nào. Không chỉ vậy, nếu không bị đập tan tành đã là may mắn lắm rồi.
“Xin lỗi ạ… Ực, cái này…”
“Lúc thì ve vãn như gã điếm mòn rách, giờ lại giả vờ không quen biết à?”
“Không phải vậy đâu… Hựa, đợi, đợi chút ạ!”
Sa Gong Jun quẳng Woojeong lên đống gối và chăn đặt trên ghế sofa.
Tầm nhìn đảo lộn trong chớp mắt khiến Woojeong vung tay loạn xạ giữa không trung. Sa Gong Jun dễ dàng khống chế, đè cậu xuống dưới thân mình.
“Tôi… Tôi là nhân viên room service ạ.”
“Tôi biết. Chính tôi đặt hàng nên đương nhiên nhớ rõ.”
Những ngón tay luồn ra ngoài eo Woojeong, một phát lột sạch cả quần lẫn đồ lót.
Trong tích tắc, phần dưới cơ thể cậu bỗng trở nên trống trơn như những người đứng phía xa. Nhận ra điều đó, Woojeong tái mặt, run rẩy.
“A, aaa…”
Woojeong vặn người bò lên che chắn thì bị Sa Gong Jun túm lại. Ánh đèn chói lóa ngay trên đầu cùng không gian tối om khiến cậu không thể nhận ra khuôn mặt đối phương.
“Suỵt. Là ta đây.”
Woojeong hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay trước mặt.
“Nhìn đây này, Cheon Woojeong.”
Lúc này cậu mới nhận ra kẻ đang đè nặng lên người mình – Sa Gong Jun. Hắn quỳ gối bên cạnh bắp chân thon của Woojeong, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống. A… Cơ thể căng cứng của Woojeong bỗng mềm nhũn.
“Rượu ta đặt mang tới chưa?”
“…Vâng ạ.”
“Ly uống rượu đâu?”
“…Hả?”
Woojeong quay đầu nhìn về phía khay đồ. Vài chiếc ly úp ngược lấp ló dưới đáy.
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay ạ.”
“Định đi đâu?”
“…Đi lấy ly ạ?”
“Thứ tôi đặt không phải thế.”
Sa Gong Jun luồn tay vào khe đùi của Woojeong. Hắn dùng tay nắm lấy đầu gối rồi cố ép hai bên đùi lại gần nhau, nhưng không thành, chỉ biết lè lưỡi tỏ vẻ bực bội. Sau đó, hắn cởi nút quần, lôi ra một khối thịt to sụ đang căng cứng.
Woojeong tròn mắt kinh ngạc. Không thể nào… Đây là nơi công cộng, xung quanh không thiếu người đang nhìn về phía này. Giọng nói của cậu run rẩy, ngập ngừng:
“Giám đốc…”
“Ừ.”
“Ở… ở đây thì…”
“Ở đây thì sao?”
“Chỗ này đông người lắm…”
“À, Cheon Woojeong.”
Sa Gong Jun vắt chéo đùi Woojeong một cách khiêu khích rồi đè lên cổ chân cậu.
“Phải chọn chỗ à? Khó tính thật đấy.”
Bàn tay to lớn vốn đang nắm khe đùi giờ luồn sâu vào bên trong.
“Trông cậu như kiểu nằm đâu cũng dễ dàng giang chân ra ấy.”
Ngón tay hắn cứ thế xâm nhập, không chút dừng lại. Woojeong vội nắm lấy cổ tay hắn, dùng hết sức ép chặt đùi lại. Nhưng bàn tay cứng như thép vẫn tìm cách len lỏi vào giữa. Đầu cậu ngả ra sau, mí mắt và bắp đùi run lên vì căng thẳng.
“…Giám đốc.”
Sa Gong Jun kéo vạt áo sơ mi che bụng dưới của Woojeong lên tận ngực. Một tay hắn cầm đầy đá lạnh, xoa mạnh lên vùng bụng khiến Woojeong giật mình co rúm lại vì lạnh.
“Ướt… lạnh quá.”
“Vậy à?”
“Vâng… rất lạnh.”
“Vậy để tôi làm ấm cho cậu nhé?”
Môi Sa Gong Jun áp vào dưới xương sườn phải của Woojeong. Hít một hơi sâu, hắn chậm rãi di chuyển lên, chôn mặt vào bụng tròn lẳn của cậu. Những sợi lông tơ mềm mại khiến má hắn ngứa ngáy.
“Ư… vào phòng… vào phòng đi…”
“…”
“Giám đốc… làm ơn… trong phòng…”
“Im đi. Trước khi tôi đập nát cái lồn của cậu ra.”
Woojeong cắn chặt môi. Đúng là Sa Gong Jun sẽ chẳng ngại làm chuyện đó.
“Hứ… ha…”
Tiếng thở gấp của Woojeong bị đè dưới người hắn vang lên. Nhưng Sa Gong Jun mặc kệ. Lúc này, hắn chỉ quan tâm đến cơn nóng rực đang bùng cháy trong người mình.
Một bàn tay thô bạo nắm chặt lấy eo của Woojeong rồi lại buông ra. Vòng eo thon thả vừa vặn trong lòng bàn tay khiến hắn thích thú. Hắn dùng ngón cái ấn mạnh vào xương sườn, bốn ngón còn lại lướt dọc theo đường cong sống lưng.
Sa Gong Jun, sau khi cúi mặt hít hà hương thơm trên cổ Woojeong bỗng ngẩng đầu lên. Hắn cầm chai cognac trên bàn, đổ thẳng vào giữa đùi chàng. Chất lỏng màu hổ phách loang trên làn da trắng mịn tạo thành một khung cảnh gợi cảm lạ thường. Sa Gong Jun siết chặt eo Woojeong rồi cúi mặt xuống giữa hai đùi chàng.
Woojeong giật mình, dùng khuỷu tay chống lại. Làn da mỏng manh bị trầy xước, vùng quanh khuỷu tay đỏ ửng lên.
“Á…!”
Rượu đọng giữa đùi Woojeong chảy dọc xuống mông thành dòng. Cảm giác ẩm ướt khó chịu khiến chàng bất an.
Bốp! Một cái tát nảy lửa trúng đùi phải khiến da thịt nóng rát. Woojeong cứng đờ, không dám ngẩng mặt lên.
“Đừng có nhúc nhích, cố chịu đi.”
Woojeong đặt đôi tay bất lực lên ngực, nắm chặt thành quả đấm. Bỏ chạy thì sẽ bị bắt lại, mà ngoan ngoãn chịu trận thì không cam lòng. Thấy Woojeong im lặng vì sợ hãi, Sa Gong Jun vỗ mạnh vào khe đùi một cái đanh đáy.
“Woojeong.”
Hơi thở gấp gáp của hắn ngắt quãng. Chưa kịp suy nghĩ gì, Sa Gong Jun đã lại cầm chai rượu lên. Mùi rượu nồng nặc pha lẫn hương hoa oải hương và gỗ cũ bốc lên.
“Người ở đây bảo với tôi…”
“…”
“Họ phát cuồng vì thứ đồ tôi bỏ đi. Đồ bỏ đi vô dụng ấy, họ lại nhặt về ngắm nghía, mân mê đến khi nát vụn mới thôi.”
“…”
“Buồn cười nhỉ?”
Trong đầu Woojeong vang lên tiếng còi báo động. Chàng khép chặt đôi đùi run rẩy, rồi dùng hết sức bám vào vai và gáy Sa Gong Jun. Nếu không làm vậy, hình như hắn sẽ lập tức gọi người khác vào ngay.
“Tôi… Tôi sẽ ngoan.”
“Nếu còn cựa quậy nữa, tôi sẽ dùng ly rượu này đối xử với ngươi đấy.”
“…Tôi không dám nữa. Xin ngài đừng, xin ngài đừng, Tổng giám đốc.”
Trước lời đe dọa, nước mắt Cheon Woojeong không thể kìm được mà trào ra.
“Được. Vì Woojeong biết nghe lời, tôi sẽ tin cậu lần này.”
“Vâng, vâng…”
Sa Gong Jun nghiêng chén rượu đổ thẳng lên đùi Woojeong. Khi rượu chảy xuống khe chân, hắn không chút do dự cúi đầu xuống.
“Khà!”
Sa Gong Jun chà xát trán vào bụng dưới của Woojeong, uống rượu với tốc độ chậm rãi. Mỗi lần hắn há miệng nuốt rượu cognac, môi lại lướt qua chỗ nhạy cảm của Woojeong. Bàn tay lạ lẫm chạm vào khiến Woojeong cứng đờ, gồng hết sức ở mông.
“Thả lỏng đi. Nếu muốn uống bằng thứ cứng, tôi đã dùng ly rồi.”
Lưỡi Sa Gong Jun liếm ngược lên giữa hai đùi. Woojeong co giật eo, nhưng bàn tay tàn nhẫn của hắn đã kẹp chặt hông, ấn xuống không thương tiếc. Woojeong ngửa đầu ra sau, thở gấp từng hơi.
“Ừm.”
Sa Gong Jun nuốt ực rượu. Sau khi uống hết, hắn dùng lưỡi liếm sạch chỗ ướt át dưới thân Woojeong. Mỗi tiếng “xực, xoẹt” vang lên, đùi trắng mịn lại run lên bần bật. Nhìn thân thể mềm mại co rúm mỗi khi đầu lưỡi chạm vào, Sa Gong Jun nghiêng đầu nói:
“Cheon Woojeong, cậu thơm cả ở chỗ này nữa đấy.”
Woojeong đẩy nhẹ đầu Sa Gong Jun ra, nhưng ngay lập tức chạm phải ánh mắt sắc lạnh của hắn.
Sa Gong Jun dí chặt môi vào chỗ hiểm Woojeong, hai tay ôm lấy đùi. Hai chân dang rộng của Woojeong bị kéo lên, đặt lên đôi vai rộng của hắn.
Woojeong bị ép nửa người, không thể nhúc nhích. Hai tay bám vào mép ghế sofa cố gượng ngồi dậy, thì chiếc lưỡi dày đã liếm từ dưới lên. Cảm giác như có con sâu đang gặm nhấm khiến toàn thân tê dại.
“A!”
Âm thanh này hoàn toàn trái ngược với những tiếng rên rỉ thong thả, lười biếng vang lên khắp nơi trong căn phòng. Tiếng kêu gấp gáp đó đủ để thu hút nhiều ánh nhìn. Họ chứng kiến cây cầu tình bạn mượt mà vươn lên giữa không trung trong không gian tối đen. Sa Gong Jun sẵn sàng lao tới bất chấp trước sau khi ngón tay hắn khẽ động.
“Đúng là đồ ngốc.”
Bàn tay to lớn bay lượn trước mắt Woojeong. Ký ức về ngày hôm qua ùa về. Cả ký ức vừa xảy ra cũng hiện lên. Woojeong nhắm mắt co người, chuẩn bị đón nhận. Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy cảm giác nóng rát. Mở mắt ra thì Sa Gong Jun đang duỗi ngón trỏ, vẽ theo sống mũi Woojeong.
“Cậu thích bị nhiều người bám theo lắm à?”
Woojeong lắc đầu.
“Nếu không phải vậy, thì dù có thu hút ánh nhìn cũng chẳng được lợi gì cho cậu đâu, Cheon Woojeong.”
Bàn tay trượt xuống giữa hai chân Woojeong. Ngón trỏ và ngón giữa khép lại vuốt ve bẹn, khiến đùi run lẩy bẩy.
“Ư…ừm…”
“Đôi khi trong đời phải chọn điều ít tệ hơn. Chẳng phải Cheon Woojeong đã biết rõ chuyện này rồi sao?”
Trong không gian tối om dưới ánh đèn mờ ảo, đồng tử Sa Gong Jun in hằn mọi ngóc ngách của Cheon Woojeong. Nỗi sợ hãi đọng lại nơi cằm run rẩy. Khóe miệng Sa Gong Jun – vốn đang nhìn xuống hắn – cong lên thành đường cong hoàn hảo.
“Tôi định uống say từ bây giờ.”
“……”
“Cùng không?”
Với không khí lúc này, có lẽ cũng đoán được loại rượu hắn định mời Woojeong. Woojeong cẩn thận trả lời, cố không chọc giận hắn:
“Tôi… vẫn đang làm việc.”
Đầu ghế sofa, và cả phần dưới đầu gối Woojeong bị hắn kẹp chặt, đều trĩu nặng xuống. Tiếng ghế da chịu lực, tiếng trò chuyện rời rạc xung quanh, khúc nhạc êm dịu vọng từ xa bao trùm lấy hai người.
“Đành vậy. Vậy một mình vậy.”
Sa Gong Jun di chuyển khỏi người Woojeong, lùi xuống phía dưới bắp chân. Bàn tay từng leo lên từ giữa hai đùi, qua bẹn, dọc xương chậu lồi ra, giờ siết chặt phần thịt bên hông và đùi.
Dưới cái cớ uống rượu, Sa Gong Jun bắt đầu khám phá khắp cơ thể Woojeong rồi thở ra một hơi mệt mỏi. Cùng lúc đó, mùi hương quyến rũ mà hắn tỏa ra bắt đầu quấn lấy cổ chân Woojeong, len lỏi lên cao.
“…Ừ.”
“Một chén nữa nào.”
Mùi hương ấy… một thứ hương khó tả, kỳ diệu, cứ như đang xâm nhập vào tâm trí Woojeong rồi ngứa ngáy khắp cơ thể. Cậu cảm thấy khó thở đến mức chỉ dám hít những hơi ngắn. Chỉ cần sơ sẩy một chút, dường như cậu sẽ tan chảy trong mùi hương mà hắn tỏa ra.
Woojeong lấy mu bàn tay che miệng, nhắm nghiền mắt lại, nín thở. Những ngón chân bồn chồn nhấc lên không trung rồi hạ xuống, một tiếng rên rỉ bật ra từ miệng cậu.
“Hứ…”
Bàn tay lớn của Sa Gong Jun lật tung vạt áo sơ mi và vest. Khi đôi môi hắn áp vào bụng dưới mềm mại của Woojeong, hơi thở đứt quãng, mong manh như sắp tắt của cậu truyền nguyên vẹn đến hắn. Sa Gong Jun luồn bàn tay ra sau lưng Woojeong. Sau khi há miệng nếm thử thứ rượu đổ giữa đùi cậu từ từ, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với Woojeong.
“Miệng thì vụng về thế… nhưng nhận đồ lại là chuyện khác nhỉ.”
Sa Gong Jun phủ người lên Woojeong rồi bò lên phía trên. Đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn dùng đùi ép vào giữa hai chân cậu, thấy đôi môi căng mọng mở ra vội vã. Ánh mắt Woojeong dao động không ngừng.
“Không sao đâu. Tôi không có ý trách gì đâu… tôi thích những đứa biết cảm nhận mà.”
Sa Gong Jun thì thầm bên tai Woojeong. Dù trông như đang chuẩn bị một cuộc ái ân nồng nhiệt, nhưng Woojeong hiểu rõ đây chỉ là khoảnh khắc hắn muốn điều khiển cậu theo ý mình.
“Á…”
Sa Gong Jun cọ xát phần dưới cơ thể mình lên chỗ nhạy cảm đã lộ rõ của Woojeong. Cậu cảm nhận được thứ thịt da ấy giữa háng mình đang dần căng phồng, nhắm chặt mắt rồi ngửa đầu ra sau.
Đường hàm lộ rõ, cổ dài thon. Và trên đó là những dấu vết Sa Gong Jun để lại. Nhìn ngắm những vết hằn sặc sỡ, hắn buông một câu chửi thề rồi lao vào.
“K-khoan đã…”
Woojeong giật lấy cổ áo Sa Gong Jun đang định chụp lấy mình. Thật ra nếu dùng sức giật ra rồi bỏ chạy, Woojeong cũng chẳng làm gì được hắn, nhưng lần này Sa Gong Jun lại ngoan ngoãn nghe theo Woojeong.
Woojeong kéo chiếc nơ xuống rồi nói từng lời rõ ràng:
“Để tôi cởi cho.”
“…”
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺