Chương 3
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
3.
Cửa sổ tròn bao lấy cả biển đêm và bầu trời sao hiện ra trước mắt, bên dưới là chiếc giường trông êm ái đến mức muốn đắm mình vào. Woojeong bước đến ngồi xuống như bị hút hồn. Cậu còn thử nảy người lên vài lần. Khác hẳn cái giường nhà trọ cũ kỹ cứ mỗi lần trở mình lại kêu cót két đáng sợ.
Cạnh giường là bàn làm việc. Cậu đặt ba lô lên, kéo phéc-mơ-tuya. Chỉ lấy ra bộ đồ để thay ngay rồi mở tủ lạnh nhỏ đặt dưới bàn. Bên trong chất đầy nước khoáng và đồ uống.
Uống ngụm nước, Woojeong bước vào phòng tắm. Sàn gạch ấm áp với tông màu be dịu mắt khiến cậu choáng váng. Để chân trần lướt trên sàn vài lần, cậu bất chợt cởi phăng quần áo.
Quăng bừa quần áo trước cửa, cậu bước vào tắm. Dòng nước từ vòi hoa sen lấp lánh tuôn ra như thác cuốn trôi mệt mỏi. Được thoải mái tắm trong không gian riêng khiến cậu vô cùng thích thú.
Người còn lấm tấm nước, Woojeong mở tủ kệ phòng tắm. Khăn tắm và giấy vệ sinh xếp đầy không chỗ hở. Quàng chiếc khăn lớn lên vai, cậu mở đóng tủ vài lần rồi lấy hai cuộn giấy bỏ vào ba lô. Định mang về nhà trọ dùng dần. Dù hơi lo bị phát hiện, nhưng nếu bỏ lại chắc sẽ tiếc hùi hụi.
Nằm vật ra giường với mái tóc ướt, giữa mùa đông mà cậu chẳng thấy lạnh. Thật ấm cúng. Khác hẳn con thuyền nhỏ thời bé, ở đây chẳng hề chòng chành hay ồn ào. Đang định suy nghĩ điều gì, Woojeong lắc đầu quầy quậy rồi ngả lưng nằm thẳng.
Đèn halogen gắn trần tỏa ánh sáng ấm áp. Ánh đèn vàng từng khiến cậu run rẩy ngước nhìn từ ngoài khơi giờ đây ở ngay trước mặt.
“Biết đâu đây là công việc part-time đáng giá 130 nghìn won mình phải trả.” Lần này công việc sang chảnh đến mức ấy.
Woojeong nằm nghiêng bật ứng dụng ghi chú điện thoại.
Ngày đầu tiên.
Huấn luyện, hoàn thành suôn sẻ.
130,000 won tích lũy
*
5 giờ 30 phút sáng. Bàn tay của Woojeong đang bận rộn.
Khác với chiếc áo gile và quần vừa vặn như đúc, ống tay áo đồng phục mà cậu mang lại quá rộng thùng thình.
Vội vàng chỉnh lại áo sơ mi và nhét vào một cách miễn cưỡng. Rồi cậu nhìn vào gương, kéo mạnh chiếc áo gile. Phần vải áo phồng lên dưới nách như được bơm đầy khí. Dù vậy, cậu nghĩ mình có thể chịu đựng được mức độ này.
Woojeong hướng về phía Standard Lounge. Lounge mở cửa từ 6 giờ sáng đến nửa đêm, chia làm 2 ca làm việc. Một quản lý, hai trưởng bộ phận và hai mươi nhân viên xếp hàng hai bên. Vị trí của Woojeong ở tận cùng.
Sau khi trao đổi vài lời chào hỏi, cậu đi đến khu vực được phân công. Có một nhân viên khác cùng phụ trách khu vực với Woojeong.
“Seo Do Won.”
Một chàng trai có tỷ lệ cơ thể thanh thoát như người mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng làn da mịn màng không tì vết khiến ánh mắt tự nhiên bị hút về phía anh.
“Cheon Woojeong.”
“Woojeong-ssi?”
“Vâng?”
“Wow, lâu lắm rồi tôi mới thấy lại loại trang phục như thế này. Cái áo sơ mi này là sao vậy?”
Seo Do Won dùng cả hai tay nhấc lên phần vải áo phất phơ bên vai Woojeong. Anh chăm chú nhìn đường vai xệ xuống gần khuỷu tay và kiểu tay áo đã lỗi thời từ lâu.
Woojeong vô thức khép chặt hai cánh tay vào sườn. Bất kể Woojeong có khó chịu hay không, Seo Do Won vẫn nắm lấy vạt áo và phất phơ tạo ra những luồng gió.
“Tôi đến đây gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị quần áo trước.”
“Không, ý tôi không phải là muốn nói gì đâu.”
Ánh mắt của Dowon sáng lên khi nhìn chiếc áo sơ mi của Woojeong.
“Sao mình không nghĩ ra điều này nhỉ? Nếu đi loanh quanh với bộ dạng này, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều tiền boa.”
Woojeong khó hiểu những gì Seo Do Won đang nói. Trước khi kịp gạt đi sự bối rối, một bàn tay khác lại đặt lên vai cậu.
“Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với mấy đứa giả nai giả vờ hiền lành. Rất vui được gặp cậu.”
“Tôi cũng vậy.”
Woojeong gật đầu, Seo Do Won liền tiến lại gần. Anh ta hỏi tuổi, hỏi nơi ở, rồi nhanh chóng đề nghị xưng hô thân mật. Vai chạm vai, cánh tay lướt qua nhau.
“Ơ…” – Woojeong thốt lên một tiếng ngượng ngùng, trong khi Seo Do Won trượt ngón tay xuống cánh tay anh, véo nhẹ.
“Cậu mềm thật đấy. Không phải Beta nhỉ? Là Omega hả?”
“Không. Tôi là Beta.”
“…À, xin lỗi. Nhầm rồi.”
Woojeong thực ra là Omega. Nhưng chưa từng tiết lộ đặc tính của mình. Người cha quá cố đã dặn kỹ nên giấu kín điều này.
“Tôi là Alpha.”
Thật bất ngờ. Dáng người cũng tương đương, ngoại hình khá mảnh mai nên Woojeong cứ tưởng hẳn cũng là Omega như mình.
“Không sao đâu. Tôi quen rồi, hay bị bảo trông không giống Alpha mà.”
Giọng điệu cốt để xua tan không khí gượng gạo. Woojeong đang phân vân không biết nên đáp lại thế nào thì Seo Do Won vội giải thích thêm:
“Này, đừng đề phòng thế chứ. Tôi đâu phải thằng thiếu niên dậy thì nữa.”
“Không phải vậy.”
“Thế thì tốt. Dù sao cũng rất vui được gặp cậu. Trước cậu làm bộ phận nào vậy? Ai giới thiệu cậu vào đây thế?”
Liệu có nên kể chuyện cá nhân – bị cắt giảm gia sư nên mới tới đây – với người vừa mới gặp? Khi Woojeong đang đắn đo, ánh mắt Seo Do Won chuyển hướng.
“Chúng ta nói chuyện sau nhé, Woojeong.”
Seo Do Won nở nụ cười xã giao rồi đẩy nhẹ Woojeong sang bên. Đó là phản xạ khi nghe tiếng cửa kính mở.
“Giám đốc Yoon.”
“Seo Do Won.”
Giọng nói khác hẳn lúc trò chuyện với Woojeong. Woojeong dỏng tai nghe, mắt đảo sang hai người. Một người đàn ông ngoài bốn mươi mặc áo sơ mi casual tiến lại gần Seo Do Won. Hai người tự nhiên khoác tay nhau.
“Hôm nay vẫn dẫn ông tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ chứ?”
“Được đấy.”
Từ tay Giám đốc Yoon rơi ra vài tờ tiền năm mươi ngàn. Ông ta nhét vội số tiền vào túi sau quần Seo Do Won đang bám sát, rồi còn sờ cả mông cậu. Chứng kiến cảnh tượng đó tận mắt mà Woojeong vẫn không thể tin nổi. Cậu đứng trân trân, chớp mắt liên tục.
Đến giờ ăn sáng thực thụ, phòng lounge đã chật kín người.
Woojeong chẳng có thời gian liếc nhìn Giám đốc Yoon và Seo Do Won. Cậu bận rộn dọn đĩa trống trên bàn, thêm đồ ăn mới, sắp xếp lại chỗ ngồi, lặp đi lặp lại. Khi ngẩng lên, Woojeong thấy các nhân viên đang tiến lại gần.
“Anh Woojeong?”
“Vâng.”
“Mọi người bảo mình đi ăn trưa trước đi ạ.”
Woojeong lau tay vào tạp dề rồi đi theo họ vào phòng nghỉ. Nhân viên ngồi kín chỗ, Woojeong cũng tìm ghế ngồi cạnh. Trên bàn chất đầy những món sang trọng mà cậu đã thấy suốt buổi sáng: cơm chiên, sườn bò, cá hồi, salad, bánh mì, trái cây. Những món bình thường khó lòng nếm thử giờ bày la liệt trước mặt. Woojeong không kìm được nuốt nước bọt ừng ực.
“Đói bụng nhỉ?”
“Nói gì thừa thãi vậy? Cậu gọi đó là biết nói chuyện à?”
“Tôi có hỏi cậu đâu. Tôi hỏi anh Woojeong kia kìa.”
“Anh Woojeong, làm gì đó? Ăn đi rồi nói chuyện sau.”
Woojeong chăm chú vào bàn ăn đến mức chẳng nghe rõ mấy nhân viên nói gì.
Cậu nhận lấy thìa và đĩa lớn họ đưa. Mâm thức ăn xoay vòng, mọi người lấy đủ phần. Ban đầu Woojeong còn rón rén gắp ít một, dần dần mạnh tay hơn. Trưởng nhóm ngồi đối diện vừa gắp đồ vừa hỏi:
“Anh Woojeong lần đầu làm ở đây phải không?”
“…Vâng.”
“Điều động tạm thời?”
“Vâng. Một tuần ạ.”
Woojeong chẳng nói gì thêm, nhưng mấy nhân viên ngồi cạnh cậu và trưởng nhóm đã xôn xao bàn tán.
“Sao lại xui xẻo gặp phải Seo Do Won thế không biết…”
“Xui quá anh Woojeong ạ. Sáng nay trông anh phục vụ một mình vất vả quá.”
“Hắn đến đây không phải để phục vụ mà rõ ràng là để bán thân. Cái kiểu háng hồng mở rộng khắp nơi ấy mà. Eo ơi, lúc nãy còn thấy đi chung với giám đốc Yoon nữa kìa.”
Một nhân viên vừa nói vừa giơ tay lên cao, dang rộng hai cánh tay rồi vỗ đôm đốp. Các nhân viên beta khác cười khúc khích. Những tin đồn vô căn cứ về thế giới mà Woojeong không biết đã nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán trong bữa ăn.
“Ê, mày nhầm rồi. Seo Do Won đó là alpha.”
“Hả? Thật á?”
“Thật hay không thì tao cũng không biết. Nhưng lúc đầu hắn tự giới thiệu như vậy.”
“Ôi trời, sốc quá.”
“Dù sao thì anh Woojeong cũng nên làm chung vài ngày rồi xin đổi khu vực đi. Bọn tôi mới vào cũng từng làm chung với Dowon… Ở đây có quy tắc ngầm, beta thì đi với beta, đại loại vậy. Dù gì cũng khó nói chuyện, mong muốn khác biệt nữa. Hiểu chứ?”