Chương 6
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
6.
Trở lại với hiện thực, Woojeong lang thang quanh hội trường lộng lẫy với chiếc đèn chùm sang trọng. Cậu lên xuống cầu thang dọn dẹp đồ dùng, kiểm tra thức ăn tiếp tân, đổ đầy rượu. Công việc chẳng bao giờ dứt.
Thời gian trôi qua, những kẻ say rượu cũng xuất hiện. Người giàu hay nghèo thì khi say cũng đều giống nhau.
“Làm ơn dọn đĩa này ạ.” “Lau sàn giúp tôi.” “Thu dọn ly rượu đi.” Woojeong bị gọi đến từng chỗ họ bày bừa. Vừa lau xong bể cá bị đổ đầy rượu vang đỏ, giờ lại thiếu champagne. Woojeong bấm máy gọi tìm người phụ trách.
“Tôi là Cheon Woojeong khu vực 3A phòng tiệc Standard. Xin báo thiếu champagne ạ.”
– Nhân viên kho rượu đây. Hiện đang vận chuyển hàng từ kho lên… Anh có thể tự đến lấy được không ạ?
“Vâng. Chỉ cần cho tôi địa điểm thôi ạ.”
– Ở tủ lạnh gần cửa kho. Anh cứ nhìn nhãn champagne mà tìm nhé.
“Vâng ạ.”
Vừa lúc Woojeong đáp lời và quay lưng bước đi, một cuộc gọi riêng từ ai đó vang lên.
“Woojeong nghe đây.”
– “Woojeong, Dowon đây, cậu tìm được không? Cần tôi đi cùng không?”
“Không, tôi đã xem vị trí trước khi vào hội trường rồi.”
– “Ừ.”
Các nhân viên xì xào bàn tán về Seo Do Won. Nhưng với Woojeong, người từng tiếp xúc trực tiếp, Dowon lại có nhiều nét dịu dàng bất ngờ.
“Cảm ơn cậu.”
– “Giỡn thôi. Tại sợ cậu trốn đâu mất tiêu nên tôi mới thế.”
“……”
Đúng là cách nói hơi thô ráp. Thấy Woojeong im lặng, Seo Do Won vội vàng thêm:
– “Đùa thôi mà. Cậu nghiêm túc quá đấy. Nếu không tìm được thì bảo nhé, tôi qua hỗ trợ liền.”
“Ừ, Dowon-ah.”
– “……”
“Và lúc nãy cũng cảm ơn cậu.”
Nếu không có Seo Do Won, có lẽ giờ này Woojeong vẫn đang bị những vị khách mặc váy hành hạ. Biết đâu còn phải đền tiền giặt ủi, mất trắng cả ngày lương, thậm chí hơn thế nữa. Nghĩ đến đó, đầu Wojeong quay cuồng.
– “Á, chết tiệt… ngứa ngáy quá. Tôi đi đây.”
Cánh cửa sau hội trường mở ra. Woojeong bước qua hành lang dài trắng xóa, đi ngang vài cánh cửa rồi vào khu chứa rượu. Không gian này mát lạnh vì được thiết kế để bảo quản rượu.
Ở lối vào, những tủ lạnh rượu bằng thép không gỉ xếp san sát. Tủ đầu tiên là rượu trắng, tủ thứ hai là rượu đỏ, đến tủ thứ ba thì cuối cùng cũng thấy chai sâm panh đang tìm.
Woojeong bước ra, mỗi tay cầm một chai. Tay lạnh cóng, lòng bàn chân như lửa đốt. Khách dự tiệc càng vui, Woojeong càng bận rộn. Suốt ca đêm, cậu chẳng được ngồi nghỉ lấy một lúc, phải đứng liên tục và đi lại khắp nơi.
Mãi đến 2 giờ sáng, bữa tiệc mới kết thúc. Woojeong mệt mỏi quay về phòng, rồi kiểm tra khóa cửa mấy lần. Cậu cẩn thận khóa thêm ổ phụ – thứ đã quên khóa tối qua trước khi ngủ.
Đứng trước tủ quần áo,Woojeong cởi chiếc áo vest ra. Một tờ giấy màu vàng rơi xuống sàn, xào xạc nhẹ. Tim cậu như muốn nổ tung. Đó là năm tờ tiền 50.000 won – số tiền cậu dành dụm từng đồng khi phục vụ rượu vang.
“Liệu mình có nên nhận số tiền này không?” Woojeong tự hỏi. Cuối cùng, cậu xếp năm tờ tiền lại, cất vào chiếc két sắt nhỏ trong phòng. Cậu quyết định sẽ không coi đây là tiền của mình cho đến khi rời khỏi chuyến du thuyền này.
Treo áo vest lên móc, Woojeong lấy điện thoại ra.
Ngày thứ hai, kết thúc
Ca làm việc hoàn thành suôn sẻ
Tiết kiệm: 260.000 won
+) Thêm phụ cấp: 250.000 won
Số tiền tip cậu nhận được hôm nay nhiều bằng hai ngày lương.
Woojeong bật dậy, vội kiểm tra cửa lần nữa. Dù biết khó có chuyện đó xảy ra, nhưng cậu cứ nghĩ ai đó sẽ xông vào và hét lên: “Trả lại tiền!”. Cuối cùng, cậu phải để cửa phòng tắm mở to, vừa tắm vừa liếc nhìn chiếc két sắt mới yên tâm.
*
Sáng sớm hôm sau, Woojeong hướng đến Standard Lounge.
Trên đường đi, cậu hòa vào dòng nhân viên đang di chuyển. Những người đã quen với giờ giấc làm việc ở đây tỏ ra bình thường, trong khi các nhân viên part-time liên tục dụi mắt, rên rỉ mệt mỏi.
Cậu đứng vào hàng giữa sảnh lounge. Khác với hôm qua trời đẹp, bên ngoài cửa sổ giờ đầy mây đen. Ánh đèn trên trần dù sáng rực cũng không ấm áp bằng nắng ban mai.
“Cheon Woojeong, lại đây một chút.”
Nhân cơ hội đám nhân viên đang xôn xao, quản lý gọi Woojeong sang một bên. Cậu nhớ lại cái lần đầu tiên được đào tạo, khi vị quản lý này vỗ nhẹ vào má mình và bảo: “Quan trọng là phải tinh ý, chứ không phải mặt mũi.” Woojeong nhanh nhẹn bước tới đứng trước mặt ông ta.
“Vâng, thưa quản lý.”
Các nhân viên khác liếc nhìn Woojeong đang nói chuyện riêng với quản lý, rồi thì thầm bàn tán: “Có chuyện gì vậy?”. Trong số đó có cả Seo Do Won đứng tách ra một mình. Do Won ra hiệu hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Woojeong lắc đầu nhẹ, ý bảo không có gì. Thấy vậy, Do Won giả vờ làm động tác gọi điện, lắc lư bàn tay gần tai. Woojeong gật đầu đồng ý.
Người quản lý búng ngón tay một cái đanh giòn trước mặt Woojeong. Mùi thuốc lá thoang thoảng từ đầu ngón tay. Woojeong nín thở không để lộ vẻ gì, chờ đợi lời tiếp theo từ quản lý.
“Cậu phải đổi ca làm từ hôm nay. Chuyển sang làm việc một mình ở khu VIP lounge và tiệc VIP.”
Dù là thông báo đột ngột, Woojeong vẫn gật đầu không chút bối rối. Thấy vậy, người quản lý trách móc: “Ai cho cậu hỗn láo gật đầu kiểu đó hả?” rồi vỗ nhẹ vào má cậu.
“Nhanh lên nào. Thời tiết bên ngoài xấu nên khách sẽ đổ về lounge hết đấy.”
Woojeong nhanh chân di chuyển đến khu VIP lounge. Công việc ở đây cũng giống như ở Standard Lounge – sắp xếp chỗ ngồi cho những vị khách đến dùng bữa hoặc thưởng thức trà.
Vị khách đầu tiên là một gia đình bốn người gốc Đông Á. Woojeong nở nụ cười thân thiện dẫn họ đến bàn cạnh cửa sổ.
“Chào buổi sáng. Quý khách dùng cà phê hay hồng trà ạ?”
“Cho hai ly Americano nóng nhé.”
Woojeong và vị khách trò chuyện bằng tiếng Anh. Người đàn ông có vẻ là cha đang cố gắng ghì hai cậu con trai nghịch ngợm vào ghế, trong khi người mẹ bận rộn lắc món đồ chơi trên tay để dụ các bé.
“Tôi có thể giúp gì không ạ?”
“À, vui lòng giúp chúng tôi.”
Được sự đồng ý của bố mẹ, Woojeong khéo léo bế cậu bé bốn tuổi đang chạy nhảy trốn tìm dưới gầm bàn. Cậu bé nắm chặt mũi Woojeong và nói bằng thứ ngôn ngữ may mắn là Woojeong rất thông thạo.
“Đói bụng.”
“Đồ ăn ngon sẽ ra ngay thôi.”
“Đồ ăn ngon?”
“Em thích ăn gì? Anh sẽ mang cho em.”
“Em muốn ăn trứng ốp lết.”
Ngay lập tức, cậu bé bốn tuổi còn lại cũng đòi ăn theo khi được bố đặt vào ghế.
Tiếng ồn ào ngày càng lớn. Những vị khách xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía này. Woojeong quỳ gối xuống giữa hai chiếc ghế ăn của trẻ em, đề nghị chơi trò xây người tuyết – hay theo cách gọi Hàn Quốc là trò “đóng băng”.