Chương 68
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Tập 13: Hương vị quen thuộc
Sa Gong Jun kéo Woojeong lại gần. Thân hình trắng bệch của cậu bị lôi đi mà không chút kháng cự, mong manh như sắp vỡ vụn. Sa Gong Jun nhìn chằm chằm với vẻ mặt không thể tin nổi, đôi mắt chớp liên hồi như muốn kiểm tra xem đó có thật là Woojeong hay không.
Anh cúi người, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu, ngón cái lau đi những giọt nước mắt còn ướt đẫm trên khóe mắt. Cái đầu đang lắc lư bất định của Woojeong nghiêng hẳn về một bên.
Sa Gong Jun quấn chặt Woojeong trong chăn, nhặt đại quần áo gần đó mặc vào cho cậu rồi ôm trọn cậu vào lòng. Sau đó, anh bật dậy chạy.
“Giám đốc Sa Gong? Chuyện gì xảy ra lúc này vậy?”
“Chuẩn bị xe.”
“Có chuyện gì sao—”
Giám đốc Kim trợn mắt khi thấy tình trạng của Woojeong.
“Có nên gọi cấp cứu không ạ?”
“Tự lái sẽ nhanh hơn.”
Không có thời gian chờ tài xế ở biệt thự phụ. Sa Gong Jun bước nhanh về phía ghế lái. Thấy vậy, giám đốc Kim vội chạy tới định thay anh cầm vô lăng.
Ngồi ở hàng ghế sau, Sa Gong Jun đặt Woojeong lên đùi mình, một tay ôm chặt lấy cậu. Không biết trong chăn có còn là một con người hay không, anh kéo đầu Woojeong áp sát vào ngực mình. Ngón tay run rẩy đưa lên dưới mũi cậu, kiểm tra hơi thở mỏng manh còn leo lét.
“Liên lạc với giáo sư Sung Juhan, bảo ông ấy đến bệnh viện ngay.”
“Vâng.”
Anh bật đèn trong xe để quan sát sắc mặt Woojeong. Tay anh lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, lau máu ở khóe miệng, nhưng vẫn không thể chấp nhận hiện thực trước mắt. Nếu gọi “Cheon Woojeong” bằng giọng nhẹ nhàng, có lẽ cậu sẽ mở mắt ra.
Nhưng hiện thực ập đến với Sa Gong Jun khi—
“Tỉnh lại đi, Cheon Woojeong. Nghe tôi nói…”
Cơ thể Woojeong giật mạnh.
Cơn co giật ập đến. Sa Gong Jun ôm chặt lấy thân hình đang sùi bọt mép, đưa ngón tay vào miệng cậu để tránh cắn lưỡi. Ngón tay anh nhuốm đầy máu. Không kịp cảm nhận đau đớn, cũng chẳng nghĩ được cách xử lý đúng đắn nào. Chỉ cần chậm một chút thôi, cậu đã có thể cắn đứt lưỡi mình—nghĩ đến đó, đầu óc anh choáng váng.
“Lái nhanh hơn.”
“Vâng.”
Ba người đến bệnh viện rồi bước vào khu VIP. Một bác sĩ trực cùng vài y tá đang trông coi quầy lễ tân. Bầu không khí tĩnh lặng bỗng chốc thay đổi khi Woojeong xuất hiện.
Từ xa, giáo sư Seong dẫn theo một chuyên gia Omega tiến lại gần. Sau màn chào hỏi ngắn gọn, họ cùng đi vào phòng khám.
“Giám đốc, tôi có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không?”
Giáo sư Seong hơi nghiêng đầu khi thấy Sa Gong Jun lần đầu tiên dẫn ai đó vào khu VIP. Suy nghĩ của ông tan biến ngay khi nghe câu trả lời của Sa Gong Jun.
“Đứa bé.”
“…”
“Người ta nói là có thai.”
“…Hả?”
Quản lý Kim trợn mắt kinh ngạc, vội vàng đuổi những ánh nhìn tò mò của nhân viên y tế xung quanh. Sa Gong Jun chỉ chăm chú nhìn Woojeong đang nằm trên giường chờ siêu âm.
Chuyên gia Omega kiểm tra màn hình rồi lộ vẻ khó xử.
“Đúng là bệnh nhân đang mang thai. Nhưng hình như đã sử dụng thuốc thay thế pheromone Alpha.”
“Vậy thì sao?”
Ánh mắt Sa Gong Jun đầy chất vấn, như muốn biết điều này liên quan gì đến tình trạng của Woojeong.
“Loại thuốc thay thế này có điều kiện sử dụng khá khắt khe. Phải thường xuyên kiểm tra để điều chỉnh liều lượng và thời gian dùng thuốc… Hmm.”
Vị bác sĩ vừa nói vừa liếc nhìn phản ứng của Sa Gong Jun.
“Omega mang đa thai dùng thuốc thay thế sẽ cần lượng thuốc tăng dần so với đơn thai. Nếu không cân bằng được sẽ dẫn đến suy giảm ổn định pheromone. Tình trạng này kéo dài sẽ ảnh hưởng xấu đến cả bệnh nhân lẫn thai nhi.”
“…”
“Hẳn đã có nhiều triệu chứng xuất hiện thời gian qua. Như thể lực suy giảm nhanh khiến sinh hoạt khó khăn, hay không kiểm soát được pheromone… Bệnh nhân không hề than phiền gì sao?”
Sa Gong Jun không trả lời. Vị bác sĩ ngập ngừng tiếp tục giải thích:
“Tình hình không mấy khả quan. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để các bé được an toàn. Bệnh nhân nên nằm lại phòng chăm sóc đặc biệt trong hôm nay và ngày mai…”
“…Các bé?”
“Bệnh nhân đang mang thai song sinh. Nếu có tên gọi ở nhà nào, xin vui lòng cho chúng tôi biết để chúng tôi có thể gọi… Ừm, xin lỗi.”
Giọng nói của bác sĩ chuyên khoa đột nhiên nhỏ dần. Một Omega với đùi đầy vết bầm tím và kim tiêm, cơ thể kiệt quệ đến giới hạn cuối cùng trước khi được đưa vào phòng bệnh VIP. Người Alpha đưa anh ta đến và chính Omega này – chỉ đến giờ, ý nghĩa thực sự của tình huống mới bắt đầu lộ rõ.
“Ngài có muốn chúng tôi liên hệ với đội phẫu thuật của bệnh viện không?”
“… ”
“… Ngài Sa Gong Jun?”
Ở trong kia, có những đứa trẻ mang dòng máu của tôi đang lớn lên.
Tôi đã không biết. Thậm chí không hề nghi ngờ. Bị cuốn vào vòng xoáy của dấu ấn một chiều, tôi hoàn toàn quên mất việc đã không ngừng đổ Notting vào chu kỳ Heat của cậu ấy. Lúc đó là trước khi Woojeong bỏ trốn đến Qingdao. Gần ba tháng. Đã ba tháng những đứa trẻ ấy lớn lên trong bụng cậu ấy. Mà đến tận hai đứa.
Sa Gong Jun cuối cùng cũng hiểu tại sao Woojeong lại bỏ chạy khỏi ta, tại sao hắn lại tuyệt vọng đến thế. Là người nhạy bén, hẳn hắn đã tính toán trước phản ứng của ta.
Sau một lúc gắng kìm nén cơn giận dâng trào, Sa Gong Jun trả lời với khuôn mặt lạnh như băng:
“Cẩn thận lời nói của anh.”
“X-xin lỗi ngài. Tôi đã quá đường đột.”
Đứng như kẻ mất hồn một lúc lâu, hắn thở dài nhìn xuống. Đầu ngón chân cọ nhẹ xuống sàn, rồi bàn tay hắn đưa lên che mặt.
“… Chết tiệt.”
Sa Gong Jun ngửa đầu ra sau, thở dài. Khoảnh khắc đối mặt với trái tim vỡ vụn mà chính hắn không hay biết. Trên chân hắn là đôi giày lệch nhau, bên trái và bên phải không cùng một đôi.
*
Woojeong được nhập viện tại tầng cao nhất của khu VIP.
Căn phòng ngập tràn pheromone mà người Alpha tiết ra cho Omega. Nhưng Woojeong không hấp thụ được dù chỉ một nửa, thậm chí một phần tư lượng pheromone đó.
Đội ngũ y tế chỉ đưa ra câu trả lời chung chung rằng có lẽ do thể trạng yếu ớt hoặc yếu tố tâm lý ảnh hưởng.
Họ liên tục lặp đi lặp lại rằng một khi tỉnh táo, anh ta sẽ hấp thụ pheromone Alpha bình thường. Nhưng trái ngược với lời nói đó, Woojeong vẫn không thể tỉnh lại. Đã ba ngày rồi.
Cuối cùng, Woojeong đã bắt đầu lấy lại sự ổn định sau khi được tiêm thuốc thay thế và có Sa Gong Joon ở bên cạnh.
“Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể ở giai đoạn này. Giờ chỉ còn trông chờ vào sức chịu đựng của bệnh nhân và các bé. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và có biện pháp tiếp theo trong thời gian tới.”
Tình trạng của Woojeong cải thiện rất chậm.
Theo thời gian, Sa Gong Joon ngày càng bộc lộ sự ám ảnh mạnh mẽ với tình trạng của Woojeong. Ưu tiên của anh là chăm sóc Woojeong suốt ngày đêm, chỉ khi thư ký Choi đến, anh mới xử lý công việc trong phòng bệnh.
Có những lúc, sau một ngày bận rộn, anh bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu. Lúc đó, anh bỏ hết mọi việc đang làm, lao đến bên Woojeong. Anh kiểm tra đi kiểm tra lại xem liệu cậu có đang sùi bọt mép không, có chỗ nào trên người bất thường không. Chỉ khi đó, anh mới yên lòng.
Khoảng hơn 4 giờ sáng, như thường lệ, Sa Gong Joon lại chạy đến bên Woojeong, ngồi thụp xuống cạnh giường và cúi gằm đầu.
Dần dần, anh hạ người xuống, áp trán vào khoảng không bên cạnh Woojeong rồi đổ gục. Anh cẩn thận giơ tay ôm lấy bờ vai đối diện của cậu. Hơi ấm tỏa ra từ bộ đồ bệnh nhân và nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống của cậu khiến anh cảm thấy an tâm hơn bất cứ chẩn đoán nào của bác sĩ.
“…Ha.”
Một tiếng thở nặng nề buông ra.
Anh nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Woojeong. Bàn tay to lớn của anh phủ lên má cậu. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mí mắt khép chặt gọn gàng, đôi môi khô héo hơi mở, thì thầm gọi: “Woojeong-ah.”
Anh sờ, vuốt ve, thậm chí lắc nhẹ cậu. Tất cả đều vô ích. Woojeong không đáp lại. Cậu bất động như thể sẽ không bao giờ mở mắt nữa.
Pheromone bị từ chối, tiếng gọi cũng không được đáp trả. Dù dùng mọi thứ trong tay, anh vẫn không tìm ra cách nào để đánh thức Cheon Woojeong.
Lòng anh ngột ngạt. Miệng anh khô khốc trước hiện thực không thể đuổi theo và nắm lấy cậu ngay lúc này. So với sự chờ đợi vô vọng này, những cuộc đuổi bắt ở Qingdao và Manila chẳng là gì cả.
Tôi lo sợ Woojeong sẽ không tỉnh dậy, mỗi giây phút chờ đợi đều khiến lòng nóng như lửa đốt. Tôi giận chính mình vì đã để lòng xao xuyến vì một con người như thế. Thật nực cười khi kẻ từng khiến tôi phân vân giữa việc giết ngay hay hành hạ rồi mới kết liễu, giờ lại sốt ruột lo sợ hắn sẽ chết thật.
“Biến tôi thành thằng điên rồi ngủ ngon lành đấy nhỉ.”
Ánh mắt từ khuôn mặt tái nhợt của hắn chuyển sang tấm hình siêu âm trên bàn nhỏ cạnh giường. Bàn tay đang dò dẫm làn da dưới lớp áo bệnh nhân dừng lại ở bụng dưới. Vẫn không một cử động. Không giật mình, cũng chẳng nghe thấy lời đe dọa “đừng có đụng vào” như mọi khi. Hắn bất động như kẻ đã buông bỏ tất cả để chìm vào giấc ngủ sâu.
Sa Gong Jun kéo áo bệnh nhân của Cheon Woojeong lên. Tay đặt lên bụng phẳng lì, anh nghĩ về lý do khiến Woojeong không thể tỉnh lại.
“Nếu biết tôi đang nghĩ gì lúc này…”
Sa Gong Jun nghiêng đầu, thân hình đặt nghiêng trên giường bệnh.
“Cậu không thể ra đi như thế này được.”
Bóng tối phủ lên gương mặt anh khi nhìn xuống Woojeong.
…Tôi đâu có hứa sẽ nghe theo lời cầu xin của cậu.
Cũng chẳng làm điều gì đáng để cậu cảm ơn. Những mánh khóe nông cạn của cậu, tôi có thể dễ dàng phớt lờ. Dù có phá bỏ đứa bé này rồi nhốt cậu ở Yeonhui-dong, cũng chẳng ai trên đời này đi tìm cậu đâu. Tôi có thể biến cậu thành như thế. Một kẻ không gia đình, không bạn bè, chẳng có gì đúng nghĩa – xóa sổ người như cậu khỏi thế gian này đâu phải chuyện khó.
Cậu chẳng thể làm gì được đâu. Nhiều lắm là khóc lóc bám vào song sắt như lần trước, hay van xin tôi tha mạng. Thế thì tôi chỉ việc đứng đó chờ đến khi cậu kiệt sức gục ngã. Cậu chắc chắn sẽ chạy đến và ôm lấy tôi.
Có lẽ… như thế sẽ dễ dàng hơn chăng, Woojeong à.
Đôi môi khô ráp chạm vào gò má.
“Hãy mở mắt ra trước khi tôi làm vậy.”
Nên là cậu từ bỏ đi. Sa Gong Jun thì thầm bằng giọng khản đặc rồi nằm xuống cạnh Woojeong.
Hơi ấm từ cơ thể Cheon Woojeong, mùi hương dễ chịu tỏa ra khiến Sa Gong Jun cảm thấy uể oải. Đầu óc hỗn độn như cháo hoa bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Ôm Cheon Woojeong trong lòng, ba tháng kinh hoàng khi mất đi cậu giờ đây như một giấc mơ. Làm sao mà có thể nắm bắt được cậu chứ? Giờ đây, tình huống lại có thể đẩy hắn trở lại cái vực thẳm khủng khiếp ấy.
Không thể nào. Bằng mọi giá, dù phải dùng thủ đoạn nào, hắn cũng sẽ khiến cậu mở mắt ra.
Pheromone alpha từ Sa Gong Jun bao trùm lấy Woojeong. Dù biết là vô ích, hắn vẫn không ngừng phủ lên cậu lớp hương thơm này, như thể đang cố gắng tẩy não cậu vậy.
*
Woojeong nhắm nghiền mắt, lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Những cuộc trò chuyện rời rạc của mọi người, tiếng máy móc đều đặn, tiếng bước chân quanh quẩn đan xen vào nhau. Cậu không biết mình đang ở đâu. Phải tỉnh dậy thôi. Đầu óc mơ màng, cơ thể nặng nề.
Nằm yên trên giường, cậu từ từ nhớ lại mọi chuyện. Trốn tránh Sa Gong Jun, xuống bến tàu, chạy đến Manila để thoát khỏi hắn rồi bị bắt lại, thốt ra lời thú nhận kinh hoàng “Tôi có thai với anh, xin hãy giúp tôi một lần”, rồi quay về Yên Hỷ Đông và ngất đi. Tất cả những cảnh tượng ấy vây lấy cậu như một vòng vây không lối thoát.
…Sa Gong Jun đã lựa chọn thế nào nhỉ?
Cậu thử hít thở nhẹ nhàng để cảm nhận tâm trạng của hắn qua pheromone. Thứ pheromone vốn luôn áp đảo và đe dọa ấy giờ đây lại dịu dàng, êm ái, như thể đang thì thầm: “Mùi hương ngọt ngào này đã ổn rồi, hãy mở mắt ra đi.”
Nhưng cậu lùi lại. Chẳng phải cậu đã thấm thía hắn là một alpha có thể điều khiển pheromone thế nào trong chu kỳ phát tình sao? Cậu tin chắc rằng bây giờ cũng chẳng khác gì lúc đó.
Woojeong chọn chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Nhưng pheromone của Sa Gong Jun càng lúc càng bám chặt lấy cậu. Nó nặng nề đến nghẹt thở, đậm đặc đến mức cậu muốn vùng vẫy để thoát khỏi nó.
Bụng cậu quặn lại. Chạy xuống dưới, nó đuổi theo. Trốn sang bên, nó vẫn bám theo. Cuối cùng, cậu bị bủa vây bởi sự truy đuổi dai dẳng ấy. Cảm giác hắn xâm nhập không chút do dự vào cánh tay, đùi trong khiến da cậu nổi hết da gà.