Chương 69
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Run rẩy vài lần rồi ngừng hẳn. Cơ thể vốn đang chìm trong vũng lầy ẩm ướt bỗng chốc bị kéo lên mặt nước. Cảm giác tốc độ kinh hoàng đến nghẹt thở.
Woojeong tỉnh táo hẳn khi cảm nhận ánh nắng lấp lóe qua mí mắt.
Trần nhà lạ lẫm, chỗ nằm, khung cảnh, những món đồ nội thất sang trọng. Đang lúc Woojeong nắm bắt những manh mối xa lạ ấy thì phát hiện Sa Gong Jun nằm bên cạnh.
“……”
“……”
Hai người im lặng nhìn nhau. Và người phá vỡ sự tĩnh lặng trước tiên là Sa Gong Jun.
“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”
Vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng điệu khó chịu, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng. Phải chăng do tầm nhìn mờ ảo nên nhìn nhầm? Woojeong ngây người nhìn y.
“…Anh đợi tôi ạ?”
“Ừ. Mười ngày dài như một, một ngày dài bằng mười.”
Bàn tay to lớn phủ lên vùng eo lưng của Woojeong đang nằm nghiêng. Cảm giác từ eo lên vai chậm rãi khiến Woojeong cúi mắt xuống. Hình ảnh Sa Gong Jun hung dữ lúc hắn bất tỉnh hiện về.
“Có chỗ nào đau không?”
Woojeong chỉ khẽ lắc đầu.
“Khó chịu chỗ nào không?”
“…Dạ.”
Rồi lại im lặng.
“Thật là…”
Woojeong co người lại tránh ánh nhìn. Những nếp nhăn trên áo len và cardigan của Sa Gong Jun hiện rõ. Người này dù trong nhà hay ngoài đường đều không mặc đồ thế này.
Liếc nhìn qua vai. Ban đầu tưởng là phòng khách sạn sang trọng nhìn nội thất, nhưng có vài thứ nổi bật. Như dây truyền dịch treo trên đầu, hay giường có thể điều chỉnh phần tựa.
“…Đây là đâu ạ?”
“Bệnh viện.”
Nghe thấy hai từ “bệnh viện”, Woojeong giật mình.
“…Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tại sao tôi làm thế?”
“Em bé thì sao ạ?”
“Tôi hoàn toàn không hiểu nên mới hỏi. Tại sao anh làm vậy?”
“Có phải… Tôi làm điều gì xấu?”
Woojeong trừng mắt nhìn Sa Gong Jun đầy sắc lạnh. Sa Gong Jun không kìm được cơn giận bất chợt, liền giữ chặt mặt Woojeong.
“Cheon Woojeong, bây giờ cậu thấy chuyện đó quan trọng lắm sao?”
“Với tôi là quan trọng. Vì vậy, xin hãy nói cho tôi biết.”
Đôi mắt long lanh đầy lo lắng của Woojeong nhìn chằm chằm vào Sa Gong Jun. Thật khó tin rằng một người nhút nhát như anh lại dám làm chuyện liều lĩnh đến thế.
Sa Gong Jun cầm tấm ảnh siêu âm đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, ném về phía Woojeong. Ánh mắt vốn dửng dưng trước cái chết của người khác bỗng chốc có chút giao động.
“Ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình trước tiên. Để mặc cho cơ thể đến nông nỗi này, đẩy người ta đến bờ vực tử thần rồi mới hỏi thăm có thai hay không. Đầu óc anh thật sự có vấn đề rồi.”
Sa Gong Jun ngồi bật dậy, thở dài một hơi rồi quay lưng lại, giọng nói trầm đều không chút lên xuống:
“Liều lượng thuốc không phù hợp với Cheon Woojeong, gây rối loạn cân bằng pheromone. Cả cậu lẫn đứa bé đều bị ảnh hưởng, tình trạng hiện tại cũng…”
Tệ hại, và tâm trạng tôi cũng như cục cứt.
Anh định nói vậy nhưng kịp dừng lại.
Có đáng để hao tổn cảm xúc vì một kẻ đã từng giao cấu với mình như thế không? Tại sao… lòng dạ lại rối bời thế này? Tưởng rằng khi Woojeong tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn. Rốt cuộc vì cái gì?
Quay người nhìn Woojeong, khuôn mặt nhợt nhạt với biểu cảm thất thần kéo anh trở về với ký ức không thể chối bỏ.
“…Xin hãy giúp tôi một lần thôi. Nó rất ngoan và hiền lành. Có lần nghe lời tôi nói, còn biết…”
“…Anh đã… giúp tôi?”
“……”
“Đúng vậy, phải không?”
Để có được thứ mình muốn, anh từng thử loại bỏ mọi chướng ngại. Nếu không thể chiếm hữu, anh sẵn sàng hủy hoại nó. Nhưng chưa bao giờ anh ôm vào lòng thứ không nằm trong kế hoạch chỉ để giành lấy một thứ.
Để có được Cheon Woojeong.
Để nắm giữ một Omega ấy trong tay.
Được thôi, nhượng bộ trăm lần, anh có thể chịu đựng việc bị đơn phương khắc ấn. Nhưng vấn đề đứa bé lại khác. Nó thay đổi hoàn toàn chuẩn mực và nguyên tắc sống mà anh từng đặt ra.
“Cậu có hiểu tôi nói gì không? Chỉ cần chậm một chút nữa thôi, có lẽ cậu đã chết rồi.”
Sa Gong Jun nhíu mày. Một cuộc sống thiếu vắng tình bạn. Điều đó chẳng khác nào bảo Woojeong phải sống cả đời trong tình trạng như ba tháng trước, khi còn vật lộn với đói khát và bám theo Cheon Woojeong.
“Tôi hoàn toàn không hiểu nên mới hỏi. Tại sao anh làm vậy?”
“Có phải… Tôi làm điều gì xấu?”
Woojeong trừng mắt nhìn Sa Gong Jun đầy sắc lạnh. Sa Gong Jun không kìm được cơn giận bất chợt, liền giữ chặt mặt Woojeong.
“Cheon Woojeong, bây giờ cậu thấy chuyện đó quan trọng lắm sao?”
“Với tôi là quan trọng. Vì vậy, xin hãy nói cho tôi biết.”
Đôi mắt long lanh đầy lo lắng của Woojeong nhìn chằm chằm vào Sa Gong Jun. Thật khó tin rằng một người nhút nhát như anh lại dám làm chuyện liều lĩnh đến thế.
Sa Gong Jun cầm tấm ảnh siêu âm đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, ném về phía Woojeong. Ánh mắt vốn dửng dưng trước cái chết của người khác bỗng chốc có chút giao động.
“Ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình trước tiên. Để mặc cho cơ thể đến nông nỗi này, đẩy người ta đến bờ vực tử thần rồi mới hỏi thăm có thai hay không. Đầu óc anh thật sự có vấn đề rồi.”
Sa Gong Jun ngồi bật dậy, thở dài một hơi rồi quay lưng lại, giọng nói trầm đều không chút lên xuống:
“Liều lượng thuốc không phù hợp với Cheon Woojeong, gây rối loạn cân bằng pheromone. Cả cậu lẫn đứa bé đều bị ảnh hưởng, tình trạng hiện tại cũng…”
Tệ hại, và tâm trạng tôi cũng như cục cứt.
Anh định nói vậy nhưng kịp dừng lại.
Có đáng để hao tổn cảm xúc vì một kẻ đã từng giao cấu với mình như thế không? Tại sao… lòng dạ lại rối bời thế này? Tưởng rằng khi Woojeong tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn. Rốt cuộc vì cái gì?
Quay người nhìn Woojeong, khuôn mặt nhợt nhạt với biểu cảm thất thần kéo anh trở về với ký ức không thể chối bỏ.
“…Xin hãy giúp tôi một lần thôi. Nó rất ngoan và hiền lành. Có lần nghe lời tôi nói, còn biết…”
“…Anh đã… giúp tôi?”
“……”
“Đúng vậy, phải không?”
Để có được thứ mình muốn, anh từng thử loại bỏ mọi chướng ngại. Nếu không thể chiếm hữu, anh sẵn sàng hủy hoại nó. Nhưng chưa bao giờ anh ôm vào lòng thứ không nằm trong kế hoạch chỉ để giành lấy một thứ.
Để có được Cheon Woojeong.
Để nắm giữ một Omega ấy trong tay.
Được thôi, nhượng bộ trăm lần, anh có thể chịu đựng việc bị đơn phương khắc ấn. Nhưng vấn đề đứa bé lại khác. Nó thay đổi hoàn toàn chuẩn mực và nguyên tắc sống mà anh từng đặt ra.
“Cậu có hiểu tôi nói gì không? Chỉ cần chậm một chút nữa thôi, có lẽ cậu đã chết rồi.”
Sa Gong Jun nhíu mày. Một cuộc sống thiếu vắng tình bạn. Điều đó chẳng khác nào bảo Woojeong phải sống cả đời trong tình trạng như ba tháng trước, khi còn vật lộn với đói khát và bám theo Cheon Woojeong.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cậu chính thức được xuất viện. Chi phí nằm viện và điều trị vượt xa tưởng tượng. Dù vậy, Woojeong tự nhủ ít nhất mình đã bảo vệ được những thiên thần của mình, thế là may mắn rồi.
Khi được hỏi: “Tôi có thể đặt lịch khám cùng bác sĩ đó cho anh nhé?”, cậu chỉ lắc đầu: “Không cần đâu.” Từ mai, cậu sẽ đến một bệnh viện bình thường trong khu dân cư.
Bước ra khỏi khu vườn xinh đẹp, Woojeong đi dọc theo con đường nhỏ.
Đôi dép lê to đùng kéo lê trên mặt đất, bước chân anh khập khiễng. May mắn là trạm xe buýt nằm ngay trước cổng bệnh viện. Cậu chăm chú xem bảng tuyến đường, tính toán cả chuyến chuyển tiếp, nhưng rồi vấp phải một vấn đề bất ngờ: cậu không còn tiền đi xe.
Woojeong ngồi phịch xuống ghế đá. Nếu xung quanh có người, có lẽ cậu đã giả điên giả khùng mượn tạm, nhưng lạ thay, chẳng có một bóng người nào.
Gió xuân vô tình lướt qua mái tóc cậu. Những cánh hoa anh đào từ cây phía sau trạm rơi lả tả. Woojeong ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh và biển hoa phủ kín lối đi.
Ánh nắng len qua kẽ lá chạm vào khóe mắt cậu, khiến nó cay cay. Không biết là do chói hay vì lý do nào khác. Đột nhiên, sống mũi cậu nhói lên.
Từ giờ trở đi, mình phải tự làm mọi thứ một mình thật rồi.
Woojeong cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân. Một cánh hoa anh đào rơi trên mặt đất đung đưa như chiếc lá trong tách trà.
Bỗng, một bóng đen đổ xuống mu bàn chân anh. Tưởng ai đó đến đợi xe, cậu không để ý. Nhưng người ấy lại tiến gần hơn, đến nỗi mũi dép của Woojeong chạm vào giày da của họ.
Woojeong ngẩng mặt lên.
“…Ơ.”
Là Sa Gong Jun.
“Cậu, này…”
Có vẻ như sắp tuôn ra một câu nói gì đó kinh khủng, nhưng đột nhiên lại im bặt. Vẫn trong bộ dạng áo cardigan nhăn nhúm, mái tóc rối bù, Woojeong cầm chặt mảnh giấy ghi chú mà Sa Gong Jun để lại, ánh mắt lóe lên khi đứng trước mặt anh.
Sa Gong Jun khẽ trượt mông ra xa về phía cuối ghế.
Sa Gong Jun cũng di chuyển theo đúng khoảng cách đó. Sau khi lấy lại hơi thở, anh nhìn xuống Woojeong và lẩm bẩm:
“…Không thể rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây.”
Có vẻ như chẳng nói gì to tát. Nhưng ngay cả điều đó cũng khiến cậu khó chịu sao? Có phải mình đã để lại mẩu giấy vô ích? Đầu ngón chân Woojeong co lại dưới ghế chờ xe buýt, vai cũng khom xuống.
“Anh đang làm gì ở đây?”
Giọng nói trầm thấp khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Bị áp đảo bởi không khí đó, Woojeong cúi gằm mặt xuống chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà.
“Đáng lẽ tôi đã đi nhanh rồi.”
Woojeong vừa đếm những cánh hoa anh đào rơi trên sàn bằng mắt, vừa nói với giọng run rẩy:
“…Tôi quên mất là không mang ví.”
Lông mày Sa Gong Jun nhướn lên một bên. Anh lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì túi quần của Cheon Woojong quá tồi tệ. Dù có chạy trốn khắp Seoul đi chăng nữa, bây giờ cậu cũng chẳng còn chút thời gian để chờ đợi thêm vài ngày nữa.
“Còn anh, sao lại ở đây?”
“Đến bắt cậu, tất nhiên rồi.”
“Dạo này 80% công việc của tôi là đuổi theo đít Cheon Woojeong.” Sa Gong Jun kéo tay Woojeong lại. Cơ thể lảo đảo của cậu đổ gục vào lòng anh.
“Đi theo tôi.”
“Đi… đâu ạ?”
“Đi đâu thì có quan trọng gì? Cậu đâu còn chỗ nào để đi.”
“Tôi có chỗ đi mà.”
Woojeong nói dối một cách lộ liễu rồi vội vã bước theo Sa Gong Jun bằng đôi chân không thoải mái.
“Thả tôi ra.”
“Không.”
“…Anh không định thả tôi sao?”
Sa Gong Jun bĩu môi: “Cậu đúng là láo thật đấy,” rồi dùng ngón tay cái xoa nhẹ vào cổ tay Woojeong.
“Nếu dễ dàng thả cậu thế này, từ đầu tôi đã chẳng phải đi tìm cậu làm gì.”
Bước chân nhanh, sải chân rộng. Woojeong cố bám theo nhịp bước của Sa Gong Jun nhưng lại vấp ngã. Trong tích tắc chiếc dép tuột khỏi chân, lăn lóc trên sàn. Khi cúi xuống nhặt giày, cơ thể Woojeong chao đảo.
“Ư…”, vừa kêu lên một tiếng, hai cánh tay của anh đã giơ lên trời. Xoay tròn tại chỗ vài vòng đến mức chẳng còn phân biệt được phương hướng. Khi tỉnh táo lại, cậu đã trong tư thế vắt vẻo cánh tay lên vai Sa Gong Jun.
“Cậu làm gì vậy? Để tôi cõng cho đàng hoàng đi.”
“Để tôi tự đi cũng được mà…”
“Đừng có lắm lời, cứ làm theo lời tôi. Nếu phải chờ Cheon Woojeong mãi, tôi phát điên lên mất.”
Lời đe dọa vang lên. Tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu, bỗng bàn tay đỡ mông cậu siết chặt rồi lại buông ra. “Choàng tay qua cổ đi”, giọng nói cất lên đầy quyết đoán.
Sợ hãi, cậu đành làm theo. Dính chặt vào lưng Sa Gong Jun, ôm lấy vai anh ta. Ngay lập tức, những cái vỗ nhẹ vào mông vang lên như lời khen ngợi.