Chương 70
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Sa Gong Jun bước đi. Cơ thể đung đưa mạnh hơn tưởng tượng. Woojeong cứng đờ trong tư thế gượng gạo, áp má vào vai anh ta.
Những bước chân rộng dần thu hẹp lại, tầm mắt quay cuồng giờ đã ổn định. Woojeong thẫn thờ ngắm những cánh hoa anh đào rơi như mưa suốt quãng đường tới bệnh viện.
*
“Thay đồ xong chưa?”
“Rồi ạ.”
Trở về phòng bệnh, Woojeong thay bộ quần áo giám đốc Kim đưa rồi ngồi bệt lên giường.
Cậu thử nói lời cảm ơn vì đã giúp đỡ và xin phép về, nhưng Sa Gong Jun làm ngơ. Thay vào đó, anh ta kéo tay Woojeong thẳng đến văn phòng giáo sư chuyên khoa Omega.
“Giám đốc, ngài đã tới rồi ạ.”
Woojeong bị đẩy ngồi phịch xuống sofa bởi Sa Gong Jun và vị bác sĩ. Trên bàn chất đầy vô số tài liệu nghiên cứu lộn xộn. Thuật ngữ y khoa khó hiểu, nhưng vẫn có thể nhận ra những từ khóa như “Omega biểu hiện muộn”, “thuốc thay thế”, “đa thai”, “sinh nở”.
“Tôi nghe giám đốc bệnh viện nhắc đến khoản quyên góp cho trung tâm cấp cứu. Chúng tôi chỉ làm tròn bổn phận… Ngài nhắn gửi lời cảm ơn chân thành.”
“Bên chúng tôi cũng không khác mấy. Hỗ trợ tài chính cho những việc ý nghĩa là điều đương nhiên.”
Cuộc nói chuyện về công việc diễn ra ngắn gọn. Woojeong vừa lơ đãng nghe đoạn hội thoại giữa Sa Gong Jun và vị bác sĩ chuyên khoa, vừa lướt qua tài liệu luận án bằng mắt.
“Chẳng lẽ vì muốn cứu đứa bé mà hắn làm đến mức này sao?” Woojeong đảo mắt nhìn hai người với ánh mắt bối rối.
“Chúng ta sẽ bàn chi tiết vào dịp khác.”
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Sa Gong Jun rút từ trong áo ra một tấm danh thiếp.
“Đây, hãy liên hệ qua số trực tiếp của văn phòng. Nói là muốn nói chuyện với trưởng phòng thư ký Choi Seokhyun, họ sẽ chuyển máy cho anh.”
“Vâng.”
“Giờ tôi muốn xuất viện. Có được không?”
Nói xong, hắn nắm lấy cổ tay Woojeong, đặt lên đùi mình.
“Được ạ. Nhưng chỉ với điều kiện ngài giám đốc đồng ý tích cực hợp tác giảm liều thuốc thay thế. Hiện tại bệnh nhân vẫn chưa thể hấp thụ hoàn toàn pheromone alpha… Nếu tiếp tục dùng thuốc thay thế như hiện nay, chúng tôi không thể đảm bảo tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, kể cả thai nhi.”
Woojeong dựng tai lên khi nghe thấy chuyện liên quan đến mình.
“Có cách giải quyết không?”
Sa Gong Jun tò mò hỏi. Woojeong cũng vậy.
“Ngừng thuốc hoàn toàn ngay từ đầu là rất khó. Phải điều chỉnh liều lượng giảm dần, đồng thời thay thế bằng pheromone của ngài giám đốc. Đừng ngại tiếp xúc da thịt, và duy trì quan hệ tình dục đều đặn. Khi bệnh nhân hấp thụ tốt pheromone alpha, cơ thể sẽ ổn định và thai nhi cũng phát triển khỏe mạnh.”
Vị bác sĩ còn nhấn mạnh lại việc “quan hệ nhẹ nhàng”. Có vẻ vẫn chưa yên tâm, ông ta tiếp tục thêm hàng loạt điều kiện như: “khi sức khỏe bệnh nhân tốt hơn”, “trong giới hạn bệnh nhân không quá sức”, “với điều kiện bệnh nhân cảm thấy an toàn”…
Sa Gong Jun gật đầu như chuyện nhỏ, còn Woojeong mím chặt môi, trong lòng gào thét. “Sa Gong Jun làm sao có thể làm được chuyện đó chứ!”
“Xin phép được nói thêm một điều… Bệnh nhân cần tuân thủ theo chương trình đề xuất cho đến khi chỉ số pheromone trở về mức bình thường. Hiện tại cân bằng pheromone của bệnh nhân đang rất bất ổn, nếu gặp phải biến số bất ngờ có thể ảnh hưởng xấu đến cả bệnh nhân và các bé. Mong bệnh nhân cùng các bé có thể thích ứng tốt với pheromone của Giám đốc, cần uống thuốc đúng liều lượng theo thời gian quy định…”
Woojeong tự thấy khó chấp nhận việc đang tiếp xúc gần gũi với Sa Gong Jun, huống chi là ngồi tư vấn với một người xa lạ. Cậu gạt bỏ suy nghĩ rằng người đó là bác sĩ đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình, chỉ chăm chú nhìn xuống mặt bàn.
“Xin hãy lắng nghe kỹ, Cheon Woojeong.”
“Vâng, vâng…”
Má cậu đỏ bừng lên. Thành thật mà nói, cậu ước gì mình có thể tan chảy rồi chảy nhỏ giọt xuống gầm ghế sofa ngay lúc này.
“Nên kiểm tra định kỳ mỗi tuần một lần. Có thể đến Yeonhui-dong hoặc khám ngoại trú. Bạn muốn chọn phương án nào?”
“Đến Yeonhui-dong vậy. Ngày thứ Tư, thời gian thì…”
Sa Gong Jun ngập ngừng. Vị bác sĩ liền đề xuất: “Cứ chọn giờ nào tiện cho Giám đốc ạ.”
“Dù tôi tan làm sớm nhất cũng là 17h. 18h tại Yeonhui-dong được chứ?”
Woojeong bất ngờ hỏi: “Yeonhui-dong ạ?”, Sa Gong Jun liền nắm chặt cổ tay cậu rồi buông ra ngay.
“Tất nhiên rồi. Hẹn gặp Giám đốc lúc đó.”
Khi rời khỏi phòng khám, Woojeong có cảm giác đầu mình lâng lâng như say.
“Anh Woojeong, hãy ăn nhiều và tập thể dục chăm chỉ. Như vậy cả các bé và anh mới chịu đựng được.”
“Vâng. Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì. Tôi mới là người nên cảm ơn. Về nhà cẩn thận nhé.”
Vị bác sĩ tiễn họ ra tận cổng bệnh viện rồi cúi chào 90 độ. Woojeong ngượng ngùng cúi chào theo, bị Sa Gong Jun túm gáy nhét vào ghế sau. May mắn là lần này không bị ném thô bạo như trước, chỉ bị đẩy nhẹ bằng lòng bàn tay vào lưng cho ngồi xuống.
Qua khe cửa mở, có thể thấy Giám đốc Kim đang bước tới. Trên tay ông ta xách đầy những lọ thuốc thay thế được pha chế đặc biệt vừa vặn cho Woojeong.
“Anh Woojeong, anh cần đi cùng tôi một lát.”
“Tại sao?”
Sa Gong Jun đứng chắn ngang hàng ghế sau.
“Vì khi làm thủ tục nhập viện, anh Woojeong đã lập sẵn giấy xác nhận nợ viện phí cấp cứu rồi.”
“Thanh toán hết là xong, có cần bắt Cheon Woojeong quay lại xác nhận không?”
“Theo thủ tục hủy bỏ cần xác minh danh tính cá nhân. Đây là vấn đề hành chính, nhân viên cũng không thể làm khác được.”
“…Ha.”
Sa Gong Jun chống tay lên cửa kính ghế sau, khom người xuống. Ánh mắt hắn đảo qua Woojeong đang ngồi sâu trong xe.
“Dù sao thì cậu cũng giỏi làm mấy chuyện vô ích. Có người giàu nứt đố đổ vách ngồi cạnh, sao còn phải lập giấy tờ lôi thôi thế này?”
“……”
“Xuống đi.”
Woojeong lại phải lên phòng hành chính làm thủ tục, đứng nhìn Sa Gong Jun thanh toán viện phí với ánh mắt đờ đẫn.
Lại nợ nần rồi. Mỗi khi nhận thứ gì từ Sa Gong Jun, cậu đều phải trả giá bằng thứ khác. Và cái giá Woojeong từng trả cho Sa Gong Jun luôn là…
Thật khó xử.
Thành thật mà nói, cậu chỉ muốn giả vờ không biết rồi bỏ đi. Trở về phòng trọ, giải thích tình hình và nhận phòng mới để nghỉ ngơi. Cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ sau chuỗi ngày biến động vừa qua.
Nhưng cậu không thể nói lời từ chối. Sa Gong Jun vẫn nắm chặt cổ tay Woojeong, dường như hắn chẳng có ý định để cậu đi.
Woojeong bất giác mím chặt môi. Đối với người vừa cứu giúp thiên thần, mang quần áo đến, nhận thuốc thay và trả viện phí, cậu không đủ can đảm nói lời khó nghe nên chỉ biết im lặng ngồi yên.
Sau khi hoàn tất thủ tục, họ rời sảnh VIP bệnh viện.
Tài xế ngồi ghế lái, Giám đốc Kim ngồi ghế phụ. Còn Sa Gong Jun và Woojeong ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
“Chúng ta đi đâu ạ?”
“Về Yeonhui-dong.”
“Vâng, giám đốc. Tôi sẽ đưa quý khách về Yeonhui-dong.”
Giờ phải làm sao đây?
Woojeong bồn chồn nhúc nhích ngón chân. Với cậu, khu Yeonhui-dong chỉ gợi lại những ký ức lạnh lùng đan xen với Sa Gong Jun. Thậm chí nơi cuối cùng cậu được phép đặt chân tới chỉ là chiếc lồng sắt chừng 2 mét.
Liếc nhìn Sa Gong Jun, cậu thấy y đang dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền. Sống mũi thẳng tắp trông càng thêm cao vút, đường nét quai hàm sắc sảo hơn, và hơn hết… toát lên vẻ mệt mỏi.
Woojeong buông nắm tay đặt bên đùi, áp người vào thành ghế. Dù xe của Sa Gong Jun lao nhanh nhưng vẫn êm ái lạ thường. Cậu ước gì những rắc rối của mình cũng trôi qua nhanh như thế rồi mệt mỏi thở dài.
Chiếc sedan đen đang leo dốc Yeonhui-dong đột ngột giảm tốc.
“Cần dừng xe không ạ?”
“Không, không cần đâu…”
Woojeong nôn khan vài lần, tim đập thình thịch. Ở bệnh viện tưởng đã đỡ hơn, nào ngờ vừa lên xe của Sa Gong Jun, ngửi thấy mùi pheromone của y, càng gần tới biệt thự Yeonhui-dong thì bụng dạ càng cồn cào.
“Vậy mở cửa sổ nhé?”
“Vâng, làm ơn.”
Woojeong hứng gió qua khe cửa, vừa thở phào thì nghe Sa Gong Jun ra lệnh với tài xế:
“Lái mượt hơn.”
“Tôi sẽ cẩn thận.”
“Giảm tốc nữa.”
“Vâng, giám đốc.”
Không phải vấn đề đó. Cảm giác tài xế lúng túng khiến cậu càng khó chịu. Woojeong lắc đầu, sợ vô tình khiến người ta bị phạt:
“Cứ lái như bình thường đi. Đến nhanh có lẽ tốt hơn.”
Tài xế liếc nhìn Sa Gong Jun qua gương chiếu hậu. Y gật đầu đồng ý.
Khi xe tới biệt thự, mặt Woojeong đã tái nhợt. Cậu loạng choạng bước vào, vừa tới cửa đã phải chống tay vào tường. Có lẽ vì căng thẳng, hay vì quá tự ý thức, bụng dạ còn khó chịu hơn lúc nãy.
“Lên lầu hai đi.”
“…Vâng.”
Đi qua hành lang dài, băng qua phòng khách tầng hai, Woojeong đã đến trước cửa phòng ngủ. Cậu đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập, rồi từ từ bước vào.
Cánh cửa phòng ngủ mở rộng. Woojeong thận trọng nhìn vào bên trong. Một chiếc giường lớn, một bộ ghế sofa, rồi đến lò sưởi đã tắt lửa – tất cả đều ngăn nắp như lần đầu cậu thấy. Thật buồn cười, Woojeong thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ mình sẽ không phải đeo vòng cổ và bước vào lồng chim.
“Sao không vào đi?”
Woojeong bước một chân vào phòng. Cậu dừng lại trước chiếc sofa ngập nắng. Trên bàn, đôi giày trẻ con mua từ Philippines vẫn nằm đó. Cứ tưởng anh ấy đã vứt đi rồi. Woojeong nhanh chóng tiến lại, cầm đôi giày lên bằng cả hai tay.
Ngồi xổm dưới gầm bàn đối diện sofa, nét mặt Woojeong chợt ủ rũ. Từ xa, Sa Gong Jun nhìn thấy vậy, lông mày khẽ nhíu lại.
“Có chuyện gì vậy? Tôi không vứt vì nghĩ Cheon Woojeong sẽ tìm nó.”
“Tôi đã sai…”
“Sai gì?”
“Đôi giày… tôi chỉ mua có một. Không biết rằng sẽ có hai đứa bé.”
Woojeong ngồi bệt dưới sàn, mỗi tay cầm một chiếc giày.
Sa Gong Jun nhìn cậu chằm chằm. Chỉ là lỗi nhỏ thôi mà. Thật lòng mà nói, anh chẳng hiểu gì về giày trẻ con, và cảnh tượng Woojeong như thế này khiến anh không vui.
“Đứng dậy đi.”
“……”
“Tôi sẽ mua thêm cho cậu, nên đứng lên đi.”
Sa Gong Jun nắm lấy cổ tay Woojeong kéo lên. Woojeong tròn mắt lắc đầu khi vẫn ngồi nguyên trên sàn.
“Ơ, không phải tôi đòi mua đâu. Tôi chỉ nghĩ… lẽ ra mình nên mua thêm một đôi.”
“Ừ, sao cũng được.”
Trả lời qua loa, anh luồn tay dưới nách Woojeong đỡ cậu đứng dậy. Sa Gong Jun mỉm cười khi thấy mắt Woojeong mở to và giọng run run. Đưa cậu về rồi mới thấy lòng không yên. Chỉ là đôi giày thôi mà, bao nhiêu cũng mua được.
“Tự dưng nói ra làm gì…”
Woojeong bồn chồn không yên. Cậu chưa thể trả nợ cho lần nhờ vả giúp đỡ đó, cũng chưa đền đáp được khoản viện phí khổng lồ đã đổ vào mình. Vậy mà giờ lại nhận thêm đôi giày nữa. Gương mặt Woojeong nhăn lại khi suy nghĩ miên man.
“Không sao. Tôi sẽ bảo họ giao hàng vào ngày mai.”
Sa Gong Jun nói xong liền cởi phăng áo khoác. Cơ thể ấy dù nhìn bao lần vẫn khiến Woojeong không thể quen được. Cậu hít một hơi sâu rồi quay người đi.
“Nằm xuống đi. Đừng có đứng đó nữa.”
Woojeong siết chặt nắm đấm. Đương nhiên rồi. Làm gì có chuyện người như hắn cho không ân huệ. Anh vừa mân mê cúc áo vừa nghĩ. Dù bác sĩ bảo không sao nhưng… vẫn không tránh khỏi chút ngập ngừng.
Hắng giọng mấy lần, Woojeong lấy hết can đảm:
“…À này.”
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺